Liễu Triêu Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng biết Triêu Dương sốt ruột, nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Liễu Triêu Hoa cũng không biết làm sao chỉ có thể nản lòng hỏi Sa La: “Loài hoa kia thật sự không có tác dụng phụ sao?”.
Sa La chăm chú nhìn nàng bằng đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, rồi mới nhẹ giọng nói: “Nàng có biết loài hoa kia vì sao được gọi là Nại Hà(1) hoa không?”.
(1) Nại hà (奈何): thường được dùng một từ để hỏi ngược lại, có hàm ý là “làm sao bây giờ?” hoặc là “không làm gì được?”, “không biết làm sao?”.
Liễu Triêu Hoa nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, ý muốn hắn nói tiếp.
“Những cô gái si tình trong thế gian đều không thoát khỏi việc dung nhan ngày càng già đi, nhưng vì muốn lưu lại tình yêu của nam nhân, thường là sẽ nguyện ý dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy vẻ đẹp ngắn ngủi. Nại Hà hoa vốn là một loài hoa cực kỳ quý hiếm, không những không dễ hái mà mỗi lần dùng thì liều thuốc phải nhiều hơn so với lần trước, nếu không thời gian dung mạo được phục hồi càng lúc càng bị rút ngắn. Những cô gái dùng thuốc này, không phải bởi vì không tìm được Nại Hà hoa để duy trì nhan sắc, mà chính là không còn tuổi thọ để tiêu hao. Người thì nhan sắc lão hóa, người thì mất đi tính mạng. Kết quả là dùng hay không dùng Nại Hà hoa cũng giống nhau, đều mất đi tình yêu của nam nhân. “Nại Hà”, “Nại Hà”, chung quy là không làm gì được. Hoa này thành danh, “Nại Hà” hai chữ, chẳng khác gì nỗi chua xót của những cô gái si tình cùng đường.”, đôi mắt Sa La lóe lên ánh sáng yếu ớt, tựa như ánh sao xa xôi ở nơi tận cùng của vũ trụ.
Gương mặt Liễu Triêu Hoa thoáng chốc liền sững sờ, nàng ngồi ở mép giường hung hăng đẩy Sa La một cái, đôi mắt đẹp nhíu lại toát lên vẻ lạnh lùng: “Đã như vậy, tại sao chàng còn muốn cho Triêu Dương dùng nó?”.
Sa La khẽ cúi đầu, mái tóc màu đỏ sẫm dài đến mắt cá chân nhẹ nhàng đổ xuống, đôi mắt hắn đen như mực, khóe mắt chân mày còn đọng lại một vẻ phong tình tự nhiên, tiếng nói trầm thấp dịu dàng của Sa La chậm rãi vang lên: “Liễu Triêu Dương là tu chân giả, hoa này cùng lắm là làm hao tổn một chút linh lực của nàng ấy. Còn chưa kể Nại Hà hoa ở Thất Phong cũng có hạn, nàng ấy ăn cũng không được bao lâu, đến lúc đó chuyện cần đối mặt, tự nhiên vẫn phải đối mặt.”.
Liễu Triêu Hoa sửng sốt, bỗng nhiên không biết nên nói gì, thì ra Sa La đã sớm nghĩ tới nhiều vấn đề như vậy, cho nên mới yên tâm mà gợi ý cho tỷ tỷ của vợ mình dùng Nại Hà hoa.
Trong lòng nàng chợt mềm nhũn, Liễu Triêu Hoa cảm thấy hơi áy náy vì thái độ vừa rồi của mình nên mới tỏ vẻ trách móc mà nhìn Sa La: “Sao vừa rồi chàng không nói với ta?”.
Sa La bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng khẽ nói một câu: “Triêu Hoa, nàng không thật sự tin ta.”.
Lời nói của Sa La mang theo một chút thần sắc ủy khuất, khiến cho Liễu Triêu Hoa chủ động vươn hai tay muốn ôm hắn. Đợi Sa La nhướn người sang ôm lấy mình, Liễu Triêu Hoa mới dịu dàng vuốt lên mái tóc của hắn, mềm giọng chân thành nói: “Sa La, ta sai rồi. Chàng cho ta thêm một chút thời gian.”
Sa La nâng mí mắt, khẽ nhướn mày, khóe mắt hắn từ từ tràn ra một chút ấm áp: “Ta không trách nàng…”
“Chỉ là…”, vừa nói hắn vừa nhíu mày, đáy mắt hơi có chút nghi ngờ: “Ta cũng không nói rõ được, tóm lại nam tử ở Lưu Thủy các kia cho ta một cảm giác quen thuộc, nhưng ta lại không nghĩ ra hắn là ai. Có thể hắn có liên quan đến phần trí nhớ bị mất của ta, có nên nói Liễu Triêu Dương cẩn thận một chút hay không?”.
Liễu Triêu Hoa sửng sốt, đáy lòng khẽ run lên, trong đầu nàng toàn là hình ảnh Phó Nguyên ở Thiên Nguyên tông đối xử với Triêu Dương có biết bao nhiêu dịu dàng và khoan dung, dù thế nào nàng cũng không muốn nghĩ hắn là người như Sa La nói. Liễu Triêu Hoa đành vỗ vỗ bả vai Sa La: “Chàng suy nghĩ nhiều rồi, nếu như chàng thấy hắn ở Thiên Nguyên tông đối xử với Triêu Dương tốt như thế nào thì sẽ không thể hoài nghi như vậy.”
Sa La nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
Viên Viên ở ngoài cửa hạ giọng cẩn thận nói: “Bẩm báo điện hạ, Liễu đại tiểu thư đã ăn Nại Hà hoa, còn nói muốn đi theo đội ngũ đưa sính lễ cùng đến Thiên Nguyên tông.”.
Sa La nghe xong thoáng im lặng rồi không chút biểu tình đáp một tiếng: “Đã biết.”, dứt lời liền xoay đầu lại hỏi Liễu Triêu Hoa: “Có muốn giữ bọn họ lại không?”.
Liễu Triêu Hoa khẽ suy tư một chút, Liễu Triêu Dương vội vàng rời đi như vậy đơn giản là do sợ mình ngăn cản nàng ăn Nại Hà hoa. Nếu như còn muốn giữ bọn họ lại, thì không biết tỷ tỷ sẽ còn gây ra chuyện gì.
Dưới đáy lòng Liễu Triêu Hoa thầm nghĩ cho dù thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện của Phó Nguyên và Liễu Triêu Dương, nàng cũng chẳng thể quản được.
Nghĩ vậy, nàng liền nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôm lấy cánh tay Sa La mà hỏi hắn: “Nại Hà hoa ở Lưu Thủy các chỗ Lục Phong có thể chống đỡ được bao lâu?”.
Sa La giơ lên hai ngón tay trước mặt Liễu Triêu Hoa, nàng liền nhíu mày: “Hai năm?”.
Vậy thì cũng quá ngắn.
Sa La lắc đầu, đáp: “Nhiều nhất là hai tháng.”.
Liễu Triêu Hoa hít vào một hơi, quả thật là “nại hà”, hoa như kỳ danh, thật sự là cho dù có làm gì cũng không được. Nàng lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, đã không muốn quản nữa thì cũng không nên nhúng tay vào, dù sao hai tháng sau, những gì Liễu Triêu Dương nên đối mặt, chung quy vẫn phải đối mặt.
“Để nàng đi đi.”.
Sa La gật đầu ra lệnh cho Viên Viên ở bên ngoài: “Cho phép họ rời đi, tiện thể nói Kiềm Mãn dọc đường chiếu cố hai người bọn họ nhiều một chút.”.
Viên Viên ở ngoài cửa liền đáp một tiếng “Vâng”.
Ở cây thông thiên, Kiềm Mãn đếm lại đủ một trăm tám mươi tám con yêu quái đi đưa sính lễ xong mới cười hài lòng, Đại Đầu ở một bên hỏi: “Không phải là điện hạ và vương phi đã giao phối sao? Tại sao còn phải đưa sính lễ chứ?”.
“Đúng vậy, đúng vậy a, tại sao chứ? “, Nhị Đầu phụ họa theo.
Tam Đầu nhỏ nhất và cũng ghê gớm nhất liền lạnh lùng trợn mắt nhìn hai huynh trưởng của mình một cái, nhìn đến mức Đại Đầu và Nhị Đầu mồ hôi lạnh đầm đìa, nó mới tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Hai người các ngươi, làm nhiều nói ít cho ta! Điện hạ và vương phi giao phối là thật, nhưng mà để biểu đạt sự tôn trọng đối với vương phi thì vẫn phải dựa theo quy củ của nhân loại mà đưa sính lễ!”.
Kiềm Mãn cười dài nhìn Đại Đầu và Nhị Đầu một cái mà nói: “Không ngờ mấy trăm năm không gặp, đại xà, nhị xà vẫn hồn nhiên đáng yêu như vậy.”.
Ngụ ý chính là, mấy trăm năm qua, trí thông minh của hai ngươi vẫn chẳng tiến bộ chút nào.
Tam đầu trợn mắt: “Đương nhiên không thể so với sự xảo trá đa mưu của ngài, nếu như vương phi biết ngài là đại hộ pháp của Kim hải Giao Long thì ngài nói xem mọi chuyện sẽ như thế nào?”.
Kiềm Mãn cười cười, trên mặt không tỏ ra chút không vui nào, chỉ nói: “Đại hộ pháp gì đó cũng là chuyện mấy trăm năm trước rồi, hôm nay ta đã ở dưới trướng điện hạ, đương nhiên là phải vì điện hạ phục vụ.”.
Tam đầu nhớ ra lần này đi đưa sính lễ vẫn cần một kẻ hiểu rõ Thiên Nguyên tông như hắn đi làm bà mối, đành hừ lạnh một tiếng, không dây dưa thêm nữa.
Lần đầu tiên được người ta khen, Đại đầu và Nhị đầu liền ngượng ngùng ghé sát lại thoáng nhìn nhau một cái, sau đó thân thiết quấn lại với nhau, trườn tới trước mặt Kiềm Mãn, chớp chớp hai đôi con ngươi còn to hơn chậu nước rửa mặt, trong mắt lóe lên vẻ hồn nhiên, chúng đồng thanh nói: “Chúng ta đã sớm nghe qua đại danh của ngài rồi, năm đó ở dịch trạm của Thiên Nguyên tông, ngài cũng xem như làm yêu giới khiếp sợ. Ngay cả chưởng môn Thiên Nguyên tông cũng bị ngài đè dưới lòng bàn tay, ngài đúng là đã làm yêu giới nở mày nở mặt.”.
Kiềm Mãn ho khan một tiếng, gương mặt có chút ửng đỏ, hai cái tai hồ ly vừa to vừa mềm trên đỉnh đầu hắn lại dựng thẳng rồi đắc ý run lên, nhưng bề ngoài hắn vẫn tỏ vẻ phiền muộn cảm thán: “Ai da, già rồi, chớ nhắc đến chuyện cũ nha.”.
Tam đầu lại hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Sao không nhắc đến chuyện ngươi bị Thiên Nguyên tông giam giữ mấy trăm năm đi?”. Chẳng qua nó luôn cho rằng ưu điểm lớn nhất của mình là năng lực tự chủ, cho nên liền khắc chế chính mình không thèm so đo, sau đó thờ ơ xoay đầu rắn nhìn đi nơi khác.
Liễu Triêu Dương đỡ Phó Nguyên đi tới, nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau mới không nhịn được mà ho khan một tiếng, dù sao nàng cũng là người của Thiên Nguyên tông, mặc dù muội muội của nàng coi như đã gả cho yêu vương, nhưng mà cũng đừng có không nể mặt Thiên Nguyên tông như vậy.
Kiềm Mãn nghe thấy liền quay đầu, nhìn thấy Liễu Triêu Dương mới nở nụ cười: “Tiểu hậu bối, lâu rồi không gặp a.”, sau đó tầm mắt lão dời sáng Phó Nguyên đang đứng cạnh nàng. Đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của Phó Nguyên, Kiềm Mãn hơi sững sờ, đôi mắt màu vàng kim khẽ co rút lại một chút, sau đó hắn liền nâng mí mắt, lại nhìn về phía Liễu Triêu Dương.
Liễu Triêu Dương bất đắc dĩ chào một tiếng: “Đại hồ ly, ngài cũng ở đây à.”, nàng từng gặp qua hồ yêu kia một lần lúc vừa đến Thất Phong, nhưng thông qua Liễu Triêu Hoa mà hai người sớm đã biết đến sự tồn tại của đối phương, cho nên cũng coi như không phải xa lạ.
Kiềm Mãn gật đầu, nói với Tam đầu: “Hạ cấm chế lên ta và hai người kia đi, tiện thể xóa đi ký ức của chúng ta về nơi này, tránh việc nếu nơi này bị lộ ra ngoài, lại hoài nghi ba người chúng ta.”.
Tam đầu hơi sững sờ, nhíu mày nhìn Kiềm Mãn một cái, thấy gương mặt hắn tràn đầy ý cười, nhìn không có biểu hiện gì khác, trong lòng nó thầm nghĩ như vậy cũng khá thỏa đáng, cho nên liền gật đầu đồng ý.
Phó Nguyên khẽ ngẩng đầu, khi liếc mắt nhìn Kiềm Mãn, hắn tỏ vẻ hơi đạm mạc lạnh lùng, nhưng ngay sau đó vì Liễu Triêu Dương nói gì đó với mình nên hắn liền dời tầm mắt đi chỗ khác.
Đừng tưởng Đại đầu và Nhị đầu bình thường không có tâm cơ nên không làm được gì, chuyện cần làm chúng đều làm rất nghiêm túc. Chúng vừa hé miệng, trong cái miệng rắn không lồ liền xuất hiện một đốm sáng màu xanh lục, sau đó hai cái đầu trực tiếp phun đốm sáng đó lên người Liễu Triêu Dương và Phó Nguyên. Đợi đến khi đốm sáng màu lục tan biến vào trong thân thể hai người, thì ánh mắt bọn họ đã trở nên mờ mịt, dần dần mất đi tiêu cự, sau đó cả hai đồng thời ngất đi.
Kiềm Mãn phất tay một cái, ra hiệu cho yêu quái phía sau cõng hai người lên, Tam đầu trên mặt tỏ vẻ khó hiểu nhìn hắn: “Ngươi muốn đề phòng bọn họ sao?”
Kiềm Mãn nhìn về phía hai người kia, sau đó quay lại cười nói: “Chuyện này ta có chút không chắc chắn, sau này sẽ nói với ngươi.”.
Tam đầu gật đầu, cũng không nói gì nữa, trực tiếp mở ra đám rễ cây khổng lồ của cây thông thiên, để cho đám yêu quái ùn ùn đi ra ngoài.
Trước tiên là Kiềm Mãn hóa thành một tia sáng bay ra từ trong đường hầm sâu thẳm bên dưới rễ cây, theo sau hắn là một trăm tám mươi tám con yêu quái mang sính lễ cũng vui vẻ phấn khích ra khỏi đường hầm, hướng thẳng đến Thiên Nguyên tông.
Lần này, không chỉ có Thiên Nguyên tông bị chấn động dữ dội một phen, mà chính là tất cả tu chân giả trong thiên hạ đều bị một tin tức làm cho khiếp sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...