Sa La hơi nheo mắt lại, khóe mắt cong cong một đường lóe lên một tia sáng sắc bén, hắn dùng ánh mắt vô cùng có lực xuyên thấu suy nghĩ của đối phương quét lên người Liễu Triêu Hoa từ trên xuống dưới. Cuối cùng tầm mắt Sa La dừng lại ở khuôn mặt đỏ bừng của nàng, hắn chậm rãi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ thành thân rồi sẽ không ngượng ngùng nữa?”.
Sắc ửng đỏ trên gương mặt Liễu Triêu Hoa liền tiêu tán bớt, nàng nhìn thấy ánh mắt tỏ vẻ thật sự khó hiểu của Sa La mà khẽ nghiến răng nói: “Ai nói với ngươi như vậy?”
Sa La nhìn chăm chú nàng một chút, đáy mắt đen kịt của hắn lóe lên một tia sáng không rõ ý tứ: “Có người nói, viện cớ này nọ, chỉ có thể dùng một lần thôi.”.
Liễu Triêu Hoa liền bị nghẹn họng, nàng không rõ là cảm giác xấu hổ hay là giận giữ đang đè nén ở trong ngực mình, không thể nào nén xuống cũng chẳng thể phát tiết ra được, nàng chỉ có thể trợn mắt thật to nhìn Sa La đến không chớp mắt.
Sa La đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Liễu Triêu Hoa, từ từ giúp nàng thông khí rồi tỏ vẻ bình thản nói: “Nếu như hai chúng ta đều muốn thành thân, mà nàng cũng muốn cứu người, vậy ta đồng ý giúp nàng xem như là một món quà cưới.”.
Liễu Triêu Hoa một lần nữa nghẹn họng, trừng mắt nhìn hắn nói không nên lời. Hóa ra là phải đồng ý thành thân mới cứu người, vậy chẳng phải ngược lại nếu không thành thân thì cũng không cứu. Kết cục thế nào lại biến thành uy hiếp, mà đã đến nước này Liễu Triêu Hoa cũng không thể nào phản bác được.
Sa La ôm Liễu Triêu Hoa lên, thản nhiên bước ra khỏi thư phòng. Dưới ánh trăng, dung mạo của hắn càng toát lên vẻ khôi ngô tuấn dật, đôi môi hồng nhuận có hơi sưng lên vì vừa mới trải qua một nụ hôn kịch liệt, khóe môi hoàn mĩ của hắn tựa hồ đang khẽ nhếch lên ý cười đắc ý: “Đêm đã khuya, chúng ta nên trở về ngủ. Chuyện sính lễ, ngày mai ta sẽ cho Hắc Miêu đi chuẩn bị thỏa đáng.”
Liễu Triêu Hoa im lặng không nói, mặc cho Sa La bế nàng trở về, chẳng hiểu như thế nào, nàng cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ xác định chuyện hôn sự cùng hắn.
Trở về phòng, Sa La nhẹ nhàng đặt Liễu Triêu Hoa lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh, mái tóc màu đỏ thẫm của hắn quấn quýt với mái tóc đen của nàng. Liễu Triêu Hoa nhìn hắn, bất mãn nhíu mày nói: “Ngươi đi chỗ khác mà ngủ.”.
“Thất Phong là địa bàn của ta, ta muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó.”, khóe mắt Sa La hơi đọng lại ý cười, sáng lấp lánh như sao rơi giữa bầu trời đêm.
Liễu Triêu Hoa im lặng xoay người, quyết định dùng hành động thực tế để coi thường người này, ai ngờ bên hông nàng chợt bị siết một chút, cánh tay dài rắn chắc của Sa La ôm lấy Liễu Triêu Hoa một cách dứt khoát tựa như không cho nàng cự tuyệt. Hắn nhẹ nhàng xoay người, Liễu Triêu Hoa liền nằm gục trên người hắn.
Trong bóng tối, ánh mắt của Sa La rất sáng làm cho Liễu Triêu Hoa không dám nhìn thẳng. Nàng cúi đầu, có chút xấu hổ mà hung hăng nện mấy cái lên vòm ngực rộng lớn rắc chắc của hắn: “Ngươi mau thả ta xuống.”.
Sa La đưa tay tóm lấy bàn tay nàng, trong bóng tối, giọng nói hắn vừa trầm thấp vừa dịu dàng, hắn chậm rãi gọi một tiếng “Triêu Hoa”.
Liễu Triêu Hoa sửng sốt, dường như nàng lập tức bị đắm chìm trong dư vị dịu dàng của tiếng gọi này mà không thể nào thoát ra được.
“Nàng không thích ta đè lên người nàng mà ngủ thì ta để cho nàng đè lên ta mà ngủ.” giọng nói của hắn trong đêm tối dường như mang theo ma lực khiến người ta sa vào đó, giống như giọng nói của yêu ma thường đến vào ban đêm để câu hồn người.
“Chẳng thoải mái chút nào.”, Liễu Triêu Hoa đỏ mặt leo xuống khỏi người Sa La, kéo chăn cao quá đầu che đi khuôn mặt đang ửng đỏ của mình. Sa La ở trong bóng tối cúi đầu khẽ cười một tiếng, lồng ngực hắn dán vào lưng nàng cũng theo đó mà run run khiến cho tim nàng cũng đập thình thịch. Liễu Triêu Hoa cảm thấy bên hông thoáng nặng một chút, Sa La nhích lại gần, kề sát vào tai nàng nhẹ nhàng nói: “Ngủ thử như vậy xem.”
Liễu Triêu Hoa nằm nghiêng, cả người bị Sa La ôm vào trong ngực, nàng hừ nhẹ một tiếng sau đó quay đầu qua một bên nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Sa La liếm liếm những sợi tóc mai của nàng, ngậm một lọn tóc trong miệng sau đó mới nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau.
Sa La vì chuyện chuẩn bị sính lễ nên đã vội vàng triệu tập tất cả thuộc hạ của mình lại để bàn bạc. Hắn ra lệnh cho tất cả dùng tốc độ nhanh nhất, chuẩn bị những sính lễ thích hợp nhất, đưa đến Thiên Nguyên Tông.
Lũ yêu quái hết ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó tất cả đồng loạt nhìn về phía Hắc Miêu.
Hắc Miêu vuốt cằm suy tư nói: “Dựa theo quy củ của nhân loại thì phải đưa đủ sính lễ mới được đón dâu, nếu điện hạ muốn nhanh chóng thành thân với nhân loại kia, có phải cần tặng lễ vật nhiều gấp mấy lần hay không?”.
Lũ yêu quái cảm thấy rất có lý liền rối rít gật đầu.
Sa La thấy vậy ánh mắt lập tức sáng lên, liền đập bàn hạ lệnh cho tất cả đi truy tìm vàng bạc châu báu trong Thất Phong.
Kết quả thật khiến tất cả choáng váng, vốn dĩ lũ yêu quái từ trước đến nay đối với tiền tài châu báu không để ý lắm, nếu như có cất giữ thì cũng là cất những thứ có ích cho việc tăng tu vi. Cuối cùng, cuộc kiểm kê châu báu từ trên xuống dưới Thất Phong lần này, căn bản là tìm không ra một thứ gì đủ tiêu chuẩn làm sính lễ cho yêu vương điện hạ.
Lũ yêu quái cảm thấy vô cùng hối hận, đúng là có nhiều thứ vào lúc ngươi cần nhất mới phát hiện ra là có quá ít.
Yêu vương lúc này cầm bản báo cáo tài sản mà trầm mặt, hai hàng lông mày dài lập tức nhíu lại, hắn phát ra một mệnh lệnh ngắn gọn.
Đi tìm!
Qua việc này lũ yêu quái xem như đã học được một bài học, giờ đây bọn chúng mới thấu hiểu sâu sắc một câu nói của loài người: “Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không được.”.
Bởi vì phải nhanh chóng gom góp đầy đủ sính lễ làm hài lòng yêu vương điện hạ vô cùng cao quý của mình, cho nên toàn bộ yêu quái lớn bé ở Thất Phong đều được điều động, mỗi yêu quái đều cầm theo một thứ tương tự như túi càn khôn, nhanh chóng hướng đến các quốc gia lớn nhỏ ở nhân gian.
Lúc này tất cả các quốc gia lớn nhỏ ở nhân gian đang giao chiến rất quyết liệt, bỗng nhiên chỉ trong một đêm, tất cả quốc khố của hoàng đế bao gồm cả tiền trong kim khố bí mật, đều biến mất một cách vô cùng bí ẩn, ngay cả một đồng bạc vụn cũng không có sót lại.
Cả nhân gian đều kinh hãi.
Bách tính trong nhân gian bắt đầu đồn đãi, là bởi vì thần linh trên trời bất mãn việc các nước giao chiến nên trong vòng một đêm đã trộm sạch toàn bộ các ngân khố lớn nhỏ của các hoàng đế.
Ngân khố trống rỗng, các hoàng đế chấm dứt chiến tranh, nhân gian liền thái bình suốt mười mấy năm.
Tại nhân gian trong mười mấy năm này, tôn giáo trỗi dậy mạnh mẽ, mọi người đều nói vụ kỳ án châu báu kia thật ra là cho thần tiên mà mình thờ phụng làm.
Vì vậy một số thần tiên trên trời bỗng nhiên phát hiện chính mình không biết vì sao lại bị gán cho cái danh hiệu thần trộm.
Mấy trăm con yêu quái hoàn thành nhiệm vụ trở về lúc này đang tụ tập ở thư phòng của yêu vương điện hạ.
Trong lúc lũ yêu quái đang xúm đen xúm đỏ, Viên Viên dùng sức đẩy ca ca Đoàn Đoàn của mình lên trước mặt mọi người, kiêu ngạo ngẩng đầu, cất lên giọng nói trong trẻo với âm điệu cao hơn mấy lần so với ngày thường, từng chữ vừa cao vừa vang như nện vào lỗ tai của lũ yêu quái: “Ca ca của ta vì tìm sính lễ cho điện hạ nên đã chạy đến quốc gia ở tận cùng biên giới của nhân gian, lấy hết toàn bộ kho báu của quốc gia đó mang về!”.
Đoàn Đoàn lần đầu tiên bị mọi người dùng ánh mắt ẩn chứa mong đợi nhìn chăm chú cho nên có chút xấu hổ vò vò góc áo, sau đó lấy ra cái túi nhỏ có thêu hình hai con thỏ trắng, dùng hai tay dâng đến trước mặt Sa La.
Hắc Miêu nhìn thấy cái túi nhỏ được dâng lên trước bàn của Sa La, đưa cái chân lông xù vuốt dọc theo chòm râu đen dài của mình, chậm rãi nói: “Mở ra xem thử có phải là nhiều hơn của chúng ta hay không.”.
Lũ yêu quái trong lòng hơi sửng sốt, ánh mắt cũng có chút thay đổi, mang theo vẻ thấp thỏm như là sợ Đoàn Đoàn vượt qua mình.
Đoàn Đoàn lúc này trên trán đã muốn đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt màu hồng to tròn nhìn thấy ánh mắt của lũ yêu quái thì đã có vẻ nước mắt lưng tròng. Viên Viên thấy thế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhéo nó một cái, hung tợn nói: “Sợ cái gì mà sợ! Nhanh đem đồ của huynh lấy ra đây!”.
Đoàn Đoàn có chút ủy khuất tiến lên cầm lấy cái túi nhỏ thêu hình hai con thỏ trắng của mình, sợ hãi nhìn thoáng qua lũ yêu quái một cái.
Lũ yêu liền tản ra đứng thành một vòng tròn, để lại một không gian trống rất lớn ở giữa cho Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn mở ra cái túi nhỏ ở trước mặt lũ yêu quái, dốc ngược xuống đất, ào một tiếng, bao nhiêu là kỳ trân dị bảo liền đổ xuống. Đủ loại ánh sáng lóe lên bức người, chỉ trong chốc lát châu báu đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ cao ba bốn thước, rộng năm sáu thước. Số tiền bạc châu báu này nếu ở nhân gian, đủ để tạo ra một thế lực vô cùng cường thịnh.
Viên Viên kiêu ngạo ngẩng cao đầu nhìn lũ yêu quái xung quanh.
Lũ yêu quái yên lặng.
Qua một hai giây mới đồng loạt hít vào một tiếng.
Hắc Miêu khẽ ngẩng đầu, có chút cẩn thận vỗ vỗ ba cái túi đen căng phồng đang đeo trên cổ, thuận tiện vuốt vuốt chòm râu của mình, cười mà như không cười nói: “Cũng không phải là rất nhiều.”.
Lũ yêu đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, chúng len lén nhìn lại cái túi nhỏ của mình một chút rồi sau đó làm bộ như không có việc gì lại liếc nhìn sang các yêu quái một cái.
Đoàn Đoàn nhìn mọi người xung quanh, nước mắt ủy khuất tràn đầy trong con ngươi vừa to vừa hồng của nó. Nó oa một tiếng khóc lên, hai cái tai thỏ vừa dài vừa trắng mượt như nhung trên đỉnh đầu ỉu xìu rũ xuống, những giọt nước mắt trong suốt to như hạt đậu cứ thế tuôn xuống thành hàng, không ngừng rơi trên mặt đất.
Đoàn Đoàn khóc nức nở nói: “Thật ra ta còn giữ lại một ít.”.
Tầm mắt của lũ yêu quái theo lời nói của Đoàn Đoàn mà hướng về móng vuốt đang nắm chặt của nó, trong lòng bọn chúng đang rối rít suy đoán, rốt cuộc là vật quý báu gì mà vừa có thể tích nhỏ lại vừa khác biệt như vậy?
Viên Viên ở một bên sốt ruột đến mức trợn mắt, Đoàn Đoàn nước mắt giàn dụa chậm rãi xòe móng vuốt ra.
Trên bàn chân trắng như nhung của nó, một thỏi bạc trắng bị mẻ một góc từ từ hiện ra trước mắt mọi người.
Lũ yêu: “…”
“Tốc độ của Đoàn Đoàn có tiến bộ, không tồi.”, Sa La chậm rãi nói.
Hắc Miêu đi tới, đưa chân vỗ vỗ bờ vai đang không ngừng run rẩy của Đoàn Đoàn, tỏ vẻ ý tứ sâu xa nói: “Cũng không phải là hoàng đế của quốc gia xa nhất là giàu có nhất.”.
Đoàn Đoàn nghẹn ngào không thôi: “Cái này, ta thấy mẻ một góc, định không dâng lên cho điện hạ, muốn để dành sang năm cưới vợ sẽ dùng.”.
Bạch Quạ vô cùng bình tĩnh nói một câu: “Đoàn Đoàn, ngươi động dục.”
Nguyệt Mãn vỗ vỗ bả vai Đoàn Đoàn, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, sang năm ngươi cưới vợ, mọi người sẽ góp tiền cho ngươi, nhất định nhiều hơn so với thỏi bạc này.”.
Đoàn Đoàn nghẹn ngào vài tiếng, cái chân nhỏ cầm thỏi bạc kia cẩn thận đặt lên đống châu báu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...