Nhất Thế Triêu Hoa

Đêm đã
khuya, Phó Nguyên đi phía trước dẫn đường, Liễu Triêu Dương đẩy xe lăn
của Liễu Triêu Hoa cẩn thận đi phía sau, ba người đều cố gắng hết sức
không để phát ra bất cứ tiếng động nào. Từ trước đến nay nơi giam giữ
quan yêu đều ở tại Hàn Băng huyệt, Hàn Băng huyệt tổng cộng có chín
tầng, cứ đi qua mỗi tầng là lại càng đi sâu vào trong lòng đất.

Huyệt này giống như tên gọi, bên trong đều là hàn băng, cứ đi xuống một tầng hàn khí càng đậm đặc thêm một phần.

Tu vi ở cấp Toàn Chiếu(1), khi đi vào tầng thứ nhất, hơi thở lập tức bị tắc nghẽn, thân thể cứng
lại, hô hấp khó khăn, nếu như vẫn cố gắng tiến vào tầng thứ hai thì chắc chắn sẽ chết, mỗi một tầng đều có mức tu vi giới hạn tương ứng, người
nào có tu vi thấp hơn mức này tuyệt đối không thể đi vào.

(1) Toàn chiếu: Như đã chú thích trong các chương trước đây là tên gọi của một
giai đoạn trong quá trình tu tiên cũng xem như là một cấp độ của tu vi.
Trong một số truyện tiên hiệp, tu tiên hay tu ma đều chia làm mười ba
giai đoạn: Luyện Khí kỳ, Thai Tức kỳ, Toàn Chiếu kỳ, Ích Cốc kỳ, Khai
Quang kỳ, Dung Hợp kỳ, Tâm Động kỳ, Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Phân
Thần kỳ, Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ, tuy nhiên trong truyện này tu vi gồm mười một giai đoạn, bắt đầu từ Toàn Chiếu.

Vì vậy, Hàn
Băng huyệt cũng là nơi mà đệ tử Thiên Nguyên tông sợ hãi nhất, bởi lẽ
nơi này không chỉ dùng để nhốt yêu mà còn để nhốt người. Phàm là các đệ
tử phạm sai lầm, bị giam giữ ở đây, vận khí tốt thì có thể còn nửa cái
mạng để trở ra, vận khí không tốt thì liền bỏ mạng.


Càng đi đến
gần, ba người Liễu Triêu Hoa càng cảm giác rõ ràng gió nhẹ thổi tới mang theo hơi lạnh mãnh liệt, gió quất vào mặt gây ra cảm giác hơi đau buốt.

Liễu Triêu Dương ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đêm tối đen đầy sao sáng lấp lánh, đúng là sắc trời tốt lành.

Phó Nguyên là người đầu tiên dừng lại thủ thế, ba người đang ngừng ở một chỗ rẽ bên ngoài Hàn Băng huyệt.

“Muội có cách gì không?” Phó Nguyên khẽ nhíu mày nói: “Đệ tử canh cửa có bốn người, đại khái đều có tu vi từ Ích Cốc(2) trở lên.”

(2) Ích Cốc: xem chú thích (1)

Liễu Triêu
Hoa nhìn sắc trời một chút rồi nói với Phó Nguyên: “Hai người ở chỗ này
chờ muội là được.” vừa nói vừa đẩy xe lăn từ từ đi ra.

Liễu Triêu
Dương ở phía sau Phó Nguyên liền bắt lấy một góc áo của Liễu Triêu Hoa,
ánh mắt lộ vẻ lo lắng nói: “Triêu Hoa, một mình muội ra đó có được
không?”

Liễu Triêu
Hoa cười cười, nàng không có thói quen nói mấy lời thân thiết, chỉ nói
một câu: “Chờ muội trở lại.” dứt lời liền điều khiển xe lăn từ từ đi về
phía trước.

Liễu Triêu
Dương còn muốn ngăn cản, lại bị Phó Nguyên đưa tay ngăn lại, Liễu Triêu
Dương nhìn Phó Nguyên với ánh mắt nghi hoặc lại thấy trong đôi mắt đen
kịt của hắn dần dần đọng lại vẻ kinh ngạc. Nàng nhìn theo tầm mắt của
hắn, chỉ thấy ở cửa của Hàn Băng huyệt từ từ nổi lên một màn sương mù
thật mỏng, quanh quẩn chung quanh bốn người đệ tử đang canh gác, nhưng
bọn họ lại không phát hiện được gì, giống như không hề nhìn thấy màn
sương đang ngưng tụ này.

Mà Liễu
Triêu Hoa lúc này đang chuyển động xe lăn bình tĩnh chầm chậm đi về phía trước, bánh xe nghiền nát mấy cành cây khô trên đường làm phát ra âm
thanh răng rắc khiến cho Liễu Triêu Dương thót tim, khẩn trương nhìn về
phía mấy đệ tử canh gác kia, thấy ánh mắt bọn họ vẫn đang nhìn về phía
trước, giống như không hề nhìn thấy Liễu Triêu Hoa đang đường đường
chính chính tiến thẳng về phía cửa.

Liễu Triêu

Hoa coi như không thấy gì, vẫn thong thả tiến về phía trước, sương trắng mông lung bao phủ lấy nàng, hơn nữa màn sương này còn theo nàng tiến
vào, từ từ lan tràn vào trong huyệt động.

Liễu Triêu
Hoa mới vừa đến cửa huyệt thì một trận khí lạnh lẽo âm u từ bên trong
phả vào mặt nàng, hang động đen ngòm như cái miệng của một con cự thú
đang há ra, bóng tối đen kịt, âm phong kinh người.

Một vầng
sáng màu vàng nhạt từ trên người Liễu Triêu Hoa phát ra, quầng sáng nhu
hòa bao quanh người nàng chiếu sáng một không gian nhỏ trong huyệt động, giống như một con đom đóm lơ lửng trong bóng tối, từ xa nhìn lại chỉ
như một đốm sáng nhỏ bé trong bóng tối dày đặc.

Liễu Triêu Hoa chậm chạp tiến về phía trước, cẩn thận tìm kiếm từng góc nhỏ trong huyệt động.

Không có gì cả.

Trừ thi thể của một vài tiểu yêu bị đóng băng ra, Liễu Triêu Hoa không phát hiện được gì.

Tiếp theo là tầng thứ hai.

Tầng thứ ba.

Tầng thứ tư.

Cứ như vậy
đi xuống, tầng dưới so với tầng trên càng lạnh lẽo âm u, hơn nữa càng
xuất hiện thêm nhiều thi thể, có thi thể của yêu quái, cũng có của con
người.


Nhìn bộ dạng của những hài cốt này, đại khái cũng đoán được là đệ tử của Thiên Nguyên tông.

Kim Chung
Tráo trên người Liễu Triêu Hoa đã thi triển đến tầng thứ năm, mà theo sự di chuyển của xe lăn, tầng thứ năm của Hàn Băng huyệt cũng hiện ra
trước mặt nàng.

Nhưng mà lại có điểm không đúng, dường như có thứ gì đó vô hình đang chắn trước mặt, ngăn không cho nàng tiến tới.

Liễu Triêu Hoa yên lặng nhắm mắt lại, sử dụng thần thức nhạy bén để dò xét bốn phía.

Trong hang động yên tĩnh, thời gian chậm chạp trôi qua.

Ở trong bóng tối Liễu Triêu Hoa chợt mở mắt, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo ý cười, thì ra là thập nhị phương trận pháp.

Nàng nhẹ
nhàng giơ tay lên, bàn tay trắng nõn mềm mại kết xuất ra một cái ấn quỷ
dị, sau đó một lá phù chú màu vàng nhạt từ trong lòng bàn tay nàng phiêu diêu bay ra, chậm rãi di động về phía mắt trận.

Nàng liên
tiếp kết mười hai cái thủ ấn, mười hai lá phù chú xuất hiện bay về phía
mười hai mắt trận tương ứng, khoảng không trước mắt như bị vặn vẹo một
chút, sau đó ở nơi mà lúc nãy vốn là vách tường chợt xuất hiện một
khoảng không gian, một điểm màu trắng như tuyết co lại trong góc có vẻ
đáng thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận