Nhất Thế Triêu Hoa

Liễu Triêu
Hoa khắc chế chính mình không được nghĩ đến Dịch Cư, còn đặc biệt đem bộ tâm pháp lão hồ yêu dạy ra học thuộc lòng, nếu không thì chính là ôn đi ôn lại các loại trận pháp, tóm lại thật vất vả mới áp chế được cảm giác đau đớn ở hai chân. Ngay đêm đó, trong khi
ngủ Liễu Triêu Hoa mơ thấy có một con phượng hoàng vô cùng xinh đẹp
duyên dáng sải cánh bay lượn giữa bầu trời đêm, mà nàng đang đứng trên
mặt đất gầm lên một tiếng, sau đó anh dũng bay lên cưỡi trên cổ của
phượng hoàng cao ngạo, tàn bạo lột sạch lông mao đẹp đẽ của nó.

Phượng hoàng cao ngạo ra sức giãy dụa, đột nhiên nó quay đầu lại, một đôi mắt màu đỏ đẹp đẽ rạng rỡ như bảo thạch, ánh mắt lạnh như băng khiếp người. Liễu
Triêu Hoa đang khoan khoái nhổ lông mao của nó thì bị làm cho sửng sốt,
trong lòng run lên, nàng ấp a ấp úng nói ra hai chữ mà cho dù ở trong mơ cũng làm nàng xấu hổ và giận dữ chính mình.

“A… Xin
chào…” Liễu Triêu Hoa thấy mình ngu ngốc ngơ ngẩn nhìn con phượng hoàng
kia, nó nghe thấy lời nói của nàng thì rõ ràng cũng sửng sốt, sau đó lại nhìn thấy lông của mình bị nhổ tán loạn, nhất thời nổi giận đùng đùng
đánh về phía Liễu Triêu Hoa.

Liễu Triêu

Hoa hai tay che mặt, hét lên một tiếng liền tỉnh dậy. Sau đó, nàng vẫn
cảm thấy rất kỳ quái tại sao mình lại che mặt mà không phải che tim hay
che đầu…là những bộ phận trọng yếu trên người. Giấc mơ này là giấc mơ
bạo lực nhất mà Liễu Triêu Hoa từng mơ, một người luôn luôn điềm đạm như nàng thế nhưng lại mơ một giấc mơ như vậy, chứng tỏ nàng đối với con
điểu yêu hạ chú lên người mình kia có bao nhiêu thống hận.

Thống hận đến mức muốn nhổ sạch hết lông vũ đẹp đẽ của nó mới có thể hả giận.

“Triêu Hoa!” Tước Nhiên ngay cả việc che giấu thân phận của mình cũng quên mất, liền trực tiếp từ lầu dưới bay lên, nhìn Liễu Triêu Hoa ngồi trên giường bộ
dạng ngây ngẩn, có chút lo lắng nói: “Làm sao vậy?”

Liễu Triêu
Hoa nhìn hai bàn tay trắng nõn của mình mà ngẩn người, tựa hồ trên tay
vẫn còn lưu lại xúc cảm ấm áp của lông vũ con phượng hoàng kia.

“Ta mơ một
giấc mơ, thấy mình nhổ sạch lông của một con điểu yêu.” Liễu Triêu Hoa
sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt khiếp người của con điểu yêu trong
mơ đến bây giờ còn làm cho lòng nàng cảm thấy sợ hãi.

Tước Nhiên
vừa nghe vậy, trên mặt hiện lên biểu tình như thấu hiểu, vỗ vỗ bả vai
Liễu Triêu Hoa: “Phù chú phát tác đau như vậy, ngươi muốn nhổ sạch lông
của nó cũng dễ hiểu. Dù sao cũng là ở trong mộng, ngươi nên nhổ thật
nhiều cho hả giận.”

Liễu Triêu
Hoa im lặng nhìn sắc trời mông lung ngoài cửa sổ, ngày mai là bắt đầu
cuộc tranh tài rồi, mấy ngày nay Căng Uyển và Liễu Tân Chi đều bận rộn

đến không thấy bóng dáng, cho nên cơm nước Liễu Triêu Hoa liền nói Tước
Nhiên chuẩn bị ngay tại tiểu viện của mình, càng thuận tiện cho nàng
mang thức ăn cho lão hồ yêu.

Ngày hôm đó
khi ăn xong điểm tâm sáng, Liễu Triêu Hoa nhìn Tước Nhiên với vẻ mặt lo
lắng, có chút khổ sở nói: “Tước Nhiên, sau này cứ hai ngày ngươi lại đi
đến núi Thanh Nguyên một chuyến nhé.”

Tước Nhiên
muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói gì, bởi vì nàng nhìn thấy trán
Liễu Triêu Hoa nhăn lại, gương mặt khẽ vặn vẹo, hiển nhiên là nói đến
núi Thanh Nguyên lại nghĩ đến người ở trên đỉnh núi đó.

Tước Nhiên chỉ có thể gật đầu, sau đó nhìn Liễu Triêu Hoa bị bóng đen bỗng nhiên nhô ra từ mặt đất nuốt lấy.

Cảm giác đau đớn trên chân khiến Liễu Triêu Hoa đối với kẻ hạ chú kia thêm một phần
chán ghét, nàng không ngừng mặc niệm tâm pháp dời đi lực chú ý của mình
mới áp chế được sự đau đớn. Cuối cùng trước khi đến hang đá thì cảm giác đau đớn mới tiêu tán.


Nhưng mà khi Liễu Triêu Hoa mới vừa đến nơi, một câu nói của lão hồ yêu liền giống như sấm sét giữa trời quang bổ vào đầu nàng.

“Hôm nay ta muốn dạy cho ngươi mị thuật.” lão hồ yêu bình tĩnh nói.

“Tại sao chứ?” Liễu Triêu Hoa kinh ngạc, khuôn mặt giật giật.

“Mỗi con hồ
yêu từ nhỏ đều phải học mị thuật, ngươi nghĩ đi, nếu gặp phải đại yêu
quái, đánh không lại thì phải bỏ chạy, chạy không được thì thi triển mị
thuật, sau đó nhân cơ hội mà bỏ chạy!”. Đây là nguyên nhân thứ nhất, một nguyên nhân khác là lão hồ yêu trong lòng đang lo lắng, lão chỉ hi vọng Liễu Triêu Hoa ở trước mặt người kia sẽ không phải chịu nhiều khổ sở.
Dù sao chuyện năm đó ầm ĩ đến cao thấp tam giới đều biết rõ, người kia
một khi không thèm để ý đến thể diện, lại thêm bản tính nhỏ mọn của hắn, nếu bắt được Liễu Triêu Hoa, không nổi cơn tam bành, làm cho nàng chịu
khổ một phen mới là lạ.

Lão chính là có ý tốt mà thôi, tấm lòng lão so với trân châu còn sáng hơn đó, minh
nguyệt trên cao chứng giám cho tấm lòng trong sáng của lão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận