Con Cự Mãng
màu xanh biếc từ từ ngẩng đầu, tròng mắt màu hổ phách lành lạnh nhìn
chằm chằm Liễu Triêu Hoa, cái lưỡi màu lam phun ra từng tiếng khè khè,
nó từ từ động đậy, giống như là muốn từ trên cây bổ tới phía Liễu Triêu
Hoa.
Liễu Triêu
Hoa kinh hãi nhìn con Cự Mãng dài ít nhất mười thước đang động đậy thân
thể, nhìn có vẻ chậm chạp, kì thực tốc độ bò xuống từ trên cây vô cùng
nhanh. Tóc gáy nàng dựng đứng hết cả lên, nhất là đối mặt với con ngươi
màu hổ phách của nó, thái dương thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh. Cự Mãng màu
xanh biếc há cái miệng to như chậu máu, một luồng tanh hôi xông thẳng
vào mũi, Liễu Triêu Hoa kinh hồn bạt vía tay chân run rẩy thi triển pháp trận của xe lăn, thoáng cái cả người cả xe nâng lên độ cao hơn ba
thước.
Tiếc rằng
tốc độ xe lăn có hạn, khi Liễu Triêu Hoa phóng qua, chân nàng sát với
con Cự Mãng bên dưới, cái miệng to như chậu máu của nó thiếu chút nữa
cắn trúng hai chân Liễu Triêu Hoa.
Mắt thấy con mồi bỗng nhiên xông lên trời, Cự Mãng khẽ ngẩn người, cái đầu màu xanh
biếc xoay chuyển, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm Liễu Triêu Hoa,
đang lúc trong lòng nàng âm thầm vui sướng vì mới từ trong hiểm cảnh
tránh thoát một kiếp. Cự Mãng bỗng nhiên bắn người lên không, giống như
lò xo búng lên từ mặt đất, mở ra khuôn miệng to như chậu máu thẳng tắp
hướng về phía Liễu Triêu Hoa trên không trung lao tới.
Liễu Triêu
Hoa hét lên một tiếng, trong lòng sợ hãi vô cùng, xe lăn làm cho nàng
thoáng cái vọt lên vị trí cao nhất có thể trên không trung rồi nhanh
chóng bay về phía trước. Thậm chí Liễu Triêu Hoa có thể cảm giác được
hàm răng nanh của con Cự Mãng mang theo mùi máu tanh hôi thối xẹt qua
sát sau lưng nàng.
Có câu “họa
vô đơn chí”, trong lúc chưa hết kinh hãi Liễu Triêu Hoa vô tình phát
hiện tia sáng của pháp trận trên tay vịn của xe lăn giống như lôi điện
xẹt xẹt, linh thạch trong trận pháp lúc sáng lúc tối, nỗi kinh hãi ập
đến khiến Liễu Triêu Hoa muốn hét ra tiếng!
Mà con Cự
Mãng xanh biếc làm Liễu Triêu Hoa kinh hãi kia hai lần công kích không
thành, hiển nhiên đã nổi giận, tăng hết tốc độ, giống như dùng sức lực
của toàn bộ thân thể nó đuổi sát theo nàng.
Lúc này Liễu Triêu Hoa nghĩ có đổi lại linh thạch cũng không kịp nữa rồi, trong
lòng lạnh đi, chẳng lẽ nàng thật sự phải chết ở chỗ này sao?!
Xe lăn lúc
này vô cùng không ổn định, Liễu Triêu Hoa kinh hãi nhưng vẫn cố gắng
khống chế xe lăn tránh qua cây đại thụ phía trước, còn chưa kịp tiếp tục phản ứng, vừa vòng qua cây đại thụ, đập vào mắt nàng là một khối đá
khổng lồ!
Dựa theo tốc độ lúc này của xe lăn, nhất định là tránh không thoát, Liễu Triêu Hoa
trong lòng lạnh như băng, một ý niệm nổi lên trong đầu, lần này không
ngã vỡ đầu mới là lạ!
Xem ra thật có lợi cho con Cự Mãng kia!
Mặc dù sợ hãi lẫn không cam lòng, Liễu Triêu Hoa biết chẳng mấy chốc nàng sẽ đâm đầu vào khối đá khổng lồ này.
Nhắm chặt hai mắt, nàng thầm cầu nguyện, kiếp sau nàng nhất định phải có thể chạy bằng hai chân!
Không như
tưởng tượng, một cảm giác đau nhức kịch liệt truyền đến, Liễu Triêu Hoa
giống như là bị rơi vào một tầng lá mỏng. Tiếp theo là cảm giác rơi
xuống quen thuộc, ùm một tiếng, Liễu Triêu Hoa chật vật rơi vào đầm
nước, không kịp hô hấp nên bị sặc mạnh hai lần, mặt nàng như bị sung
huyết, ý chí sống còn khiến nàng vội vàng mở ra hai cái giây nịt an toàn của xe lăn, cố gắng nhớ lại động tác bơi lội kiếp trước đã học, tiếc
rằng hai chân không thể nhúc nhích, giống như là hai cái đuôi vô dụng
kéo cả người nàng xuống.
Liễu Triêu
Hoa cố gắng mở mắt trong nước, liều mạng vung vẩy hai tay, khát vọng hít thở và bản năng sinh tồn không ngừng nổi dậy chiếm cứ đầu óc nàng!
Đột nhiên
một bộ lông trắng như tuyết phiêu diêu lay động xuất hiện trong tầm mắt
Liễu Triêu Hoa, nàng theo bản năng vươn tay siết chặt đám lông kia và
kéo xuống, phát hiện thân thể mình dễ dàng di chuyển về phía mặt nước
hơn nhiều.
Trong lòng
vui mừng vô cùng, khát vọng được hít thở gần như muốn nổ tung trong lồng ngực khiến cho Liễu Triêu Hoa dùng sức siết chặt đám lông trắng như
tuyết này và liên tục kéo xuống, rốt cục ngay giữa ranh giới sống chết
nàng trồi lên khỏi mặt nước, trong lòng cực kỳ vui sướng, Liễu Triêu Hoa nửa người nổi lơ lửng ở trên mặt nước mà chậm rãi hít thở.
Lúc này nàng lại không thể nào mở mắt, lôi kéo bộ lông trong tay, theo nó bơi về
phía trước, rốt cục vào lúc có thể hơi hé mắt ra được, cả người đụng vào một tảng đá cứng rắn, xem ra đã đến bờ của đầm nước. Liễu Triêu Hoa hai tay khoác lên trên bờ, nửa người trên gục lên mặt đất thở hổn hển.
Một lát sau
hơi thở từ từ chậm lại, Liễu Triêu Hoa dùng tay áo ẩm ướt lau mắt một
chút, đập vào mắt nàng chính là một hang đá được ánh sáng nhàn nhạt nhu
hòa từ mặt nước phản chiếu lấp lánh, mặt đất bên dưới Liễu Triêu Hoa phủ đầy tuyết trắng. Nàng từ từ ngẩng đầu nhìn về phía màn tuyết trắng, chỉ trong một lát liền sững sờ ngay tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin
và cực kỳ khiếp sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...