Dịch giả: Tiểu Băng
Thiên tiên sứ giả đi vào, công kích không phân biệt?
Tần Dược cũng không nhịn được quay đầu nhìn Tô Ðát Kỷ, không khỏi cũng quá không biết xấu hổ đi? Là ai nói dùng thủ đoạn, trí tuệ, số mệnh tranh ra năm danh ngạch? Thiên tiên sứ giả một khi vào sân, để lại năm người nào chẳng phải là do bọn họ định đoạt?
Hừ, rõ ràng là từ ban đầu đã muốn thao túng kết quả!
Tần Dược thở dài, cười tự giễu, tình hình này, Kim Ngao đảo có đủ sức nghiền áp tất cả, muốn thành thế nào còn không phải Tô Ðát Kỷ một lời quyết định hay sao?
Không có thực lực, cường giả cần gì phải giảng đạo lý với kẻ yếu?
Đôi khi, những quy nhìn như công bằng thì ra chỉ là do lúc ấy cường giả thấy vui hay là đang có mưu đồ khác mà thôi!
Tần Dược nhìn vào màn nước, nhìn Mạnh Kỳ không ngừng né tránh công kích thành công, trong lòng chợt bi ai, dù Mạnh Kỳ có cố gắng cỡ nào chăng nữa để thay đổi vận mệnh, thì cũng không chống nổi một câu của Tô Ðát Kỷ.
Trên bầu trời hồng hoang xuất hiện thêm hai mặt trời đỏ rực, hơi nóng bao phủ khắp không gian, nước đều bốc hơi, hoang nguyên khô nứt, cây cối héo úa, hoang thú nóng tới mức muốn nổi điên.
Ân Bất Nhị và Chu Tử Thăng vào sân.
Dạ Đế thảnh thơi nhìn những cảnh chiến đấu trong màn nước, thong dong đi tới đi lui ngắm nghía, thưởng thức, bước chân dần tới gần Thiên Mệnh đạo nhân.
Nghe Thiên Mệnh đạo nhân vẫn còn đang lải nhải “Mệnh trung chú định”, Hoắc Ly Thương tò mò cúi đầu hỏi: “Đạo trưởng này sao bi quan thế. Tương lai khó dò, biến hóa không chừng, không ai biết được sau này mình sẽ trở về gia hương vẫn là lạc vào trầm luân vĩnh viễn. Cho nên mỗi ngày đều là một trải nghiệm mới mẻ, nên hưởng thụ những điều tốt đẹp đó đi, dù có phải nuốt Cửu Chuyển Ly Huyền đan, thì cũng có cơ hội tích công đổi lấy thuốc giải cơ mà, cuộc sống này chẳng phải rất đáng để chờ mong sao?”
Dù có nuốt Cửu Chuyển Ly Huyền đan, cũng có cơ hội...... Tần Dược chuyên chú nhìn chiến đấu, tai nghe thấy lời nói của Dạ Đế, trong lòng lại sinh ra vài phần hi vọng.
Đúng vậy, chỉ cần sống, thì vẫn còn có cơ hội, còn có hi vọng!
Thiên Mệnh đạo nhân ngẩng đầu nhìn Hoắc Ly Thương. Lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu.”
“Đạo trưởng không nói, làm sao ta biết?” Dạ Đế cười.
Thiên Mệnh đạo nhân trở nên nghiêm túc: “Chuyện trên thế gian là xác định, chỉ cần biết xảy ra đúng điều kiện ban đầu, thì sẽ suy diễn ra được kết quả tương ứng. Chúng ta sở dĩ cảm thấy tương lai khó dò, đó là vì nhìn thấy điều kiện chưa đủ nhiều. Nếu bây giờ ngươi có thể nhìn thấy rõ mọi biến hóa nhỏ bé của cả chư thiên vạn giới, mọi ý niệm tâm linh, chẳng phải ngươi sẽ suy luận ra chuyện sắp xảy ra hay sao?”
“Cho nên. Mọi thứ từ khi khai trời mở đất thì đều đã được định sẵn, mỗi lời nói hành động của ngươi, kết quả tương lai của ngươi đều có sẵn. Cho dù ngươi cho là suy nghĩ của bản thân ngươi là không có quy luật, muốn thay đổi lúc nào là thay đổi, chỉ có ngươi mới quyết định được, thì ngươi có dám chắc những suy nghĩ ấy không phải là bị những kinh nghiệm từ trong quá khứ ảnh hưởng tới hay không? Không bị tâm tính của ngươi ảnh hưởng tới hay không?”
“Số mệnh đã thành, chúng ta chỉ có thể chấp nhận số mệnh, dù ta đã rất cố gắng trốn tránh, nhưng cuối cùng cũng vẫn không trốn thoát Kim Ngao đảo. Ài! Thời còn trẻ, ta cảm thấy tổ sư quá là bi quan về số mệnh, sư phụ sư thúc sư huynh ai cũng tử khí đầy người, chẳng có tí thành tựu, ta muốn mượn Kim Ngao đảo giúp nghịch thiên sửa mệnh, kết quả ngược lại lại chứng minh bốn chữ ‘Mệnh trung chú định’ là không sai, tổ sư dạy không sai......”
Dạ Đế nghe mà khóe miệng run run, cái quan điểm số mệnh bi quan cực đoan này hoàn toàn đối ngược với con đường của y. Tuy bản thân y cũng thường thấy buồn, bi thương, ai thán không thể trở về đại đạo, giống như người không thể trở về gia hương, rất là khó chịu, nhưng cũng chính vì vậy, nên y mới muốn hưởng thụ cuộc đời tươi đẹp, đầy chờ mong hy vọng vào một tương lai tương sáng, uống say cười ba vạn dặm.
Cho tới nay, Hoắc Ly Thương chưa bao giờ cảm nhận được cái cảm giác gọi là “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu”, nhưng giờ này lúc này, y cuối cùng cũng đã cảm nhận được nó.
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, người như thế này chẳng có cách nào kéo dậy nổi...... Dạ Đế nhếch mép, quay đầu lại nhìn vào màn nước.
Hà Thất đang vui sướng vì gặp được Vân Hạc chân nhân, nhưng còn chưa kịp nói năng gì, liền gặp hoang thú Tu Xà.
Gặp phải hoang thú cũng không sao, cái chính là Vân Hạc lại ném ra “Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù”, diễn hóa Vạn Tượng tiên trận, di tinh chuyển đấu, sát khí hóa thành sao băng, liên tiếp bắn xuống.
Hà Thất bất ngờ không kịp phòng, kinh ngạc bị sao băng đập trúng, tuy Vô Tướng kiếm ý của ông đã tiếp cận Địa tiên, giỏi về quần chiến và bỏ chạy, nhưng Vạn Tượng tiên trận vừa vặn là khắc tinh của ông, chặn đứng sở trường của ông, lại thêm còn bị trọng thương, bị hoang thú vây chặt, cuối cùng bị Vân Hạc thi triển Viêm Đế Thần Long hỏa bao phủ.
Mãi tới lúc này, ông mới nhận ra đôi mắt Vân Hạc rất lạnh lùng vô cảm, lộ ra vài phần yêu dị.
Không phải là Vân Hạc! Hà Thất kinh hãi phát hiện, nhưng đã muộn, ánh sáng đỏ vàng bừng lên, bị Kim Ngao cấm phù đưa về Bích Du cung.
Tô Ðát Kỷ tay chống cằm, ánh mắt mỉm cười, bắt mắt nhất, Thái Ly lạnh băng, đầu có ánh sáng năm màu, tuy rằng âm trầm ngồi một góc, nhưng chỉ mỗi sự tồn tại của y đã không hề thua kém Tô Ðát Kỷ bao nhiêu.
“Hà trang chủ nhận người không chuẩn, cuối cùng cũng bị rơi vào kết quả phải dùng Cửu Chuyển Ly Huyền đan.” Tô Ðát Kỷ nghiêng đầu cười, Ân Vị Ương bắn ra cấm phù, phủ lấy Hà Thất.
Hà Thất há miệng định nói mấy câu cương liệt, trong lòng chợt thấy xót xa, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đông Hải kiếm trang trải qua bao đời tiền bối tìm tòi, qua bao nhiêu thất bại, bao nhiêu gian khổ, tới lượt mình mới rốt cuộc hoàn thiện công pháp Pháp Thân và vô tướng chi ý, bản thân còn được Cuồng Đao và Lục đại tiên sinh không ngừng giúp đỡ, gặp được cơ duyên, tìm ra con đường tới Địa tiên, tới hôm nay phải chấm dứt hay sao?
Vì kiêu ngạo của bản thân, thà chết chứ không khuất phục, hay nên vì sự truyền thừa của Đông Hải kiếm trang, không để liên lụy tới môn phái, cúi đầu thần phục Kim Ngao đảo?
Hà Thất không nói được thành lời.
Lại có người lục tục bị đánh quay về đại điện, có Vân Hạc chân nhân, có Chí Ma thiên quân Thiện Hằng định đánh lén Tô Vô Danh nhưng bị một kiếm chém cho trọng thương, khiến Bích Du cung lại trở nên náo nhiệt, Ân Vị Ương vội vàng khống chế bọn họ, chưa kịp ép Hà Thất dùng “Cửu Chuyển Ly Huyền đan”.
Hà Thất cảm ứng xung quanh, phát hiện Vân Hạc chân nhân, cũng phát hiện màn nước đang trình chiếu những cảnh chiến đấu, nhìn thấy ở trong đó lại có một Vân Hạc, một Thái Ly, hai Tô Vô Danh, hai Cao Lãm, hai Lục đại tiên sinh, hai Hỗn Nguyên tiên tử, hai Thái Huyền Thiên Tử, hai Thất Hải Tiên Quân......
Quan trọng nhất là, ông nhìn thấy “mình”, Vô Tướng kiếm ý đạt đến viên mãn, khí tức không hề thua kém bản thân ông tí nào, chính là Địa tiên!
Mảnh vỡ hồng hoang có thể phục chế Pháp Thân? Lại còn thôi diễn ra cảnh giới cao hơn người thật? Hà Thất ngưng trọng nhíu mày.
Không đúng, giả Cao Lãm, giả Tô Vô Danh, giả Lục đại tiên sinh đều không có mạnh bằng bản tôn!
Cái phục chế này có hạn chế......
Ông còn đang suy nghĩ, Tần Dược ở bên cạnh đã nhìn ra vấn đề, cao giọng: “Thời gian càng qua lâu, bản tôn thi triển càng nhiều công pháp, thì ‘Kẻ giả mạo’ cũng càng gần với thật hơn, giơ tay nhấc chân càng sẽ bớt đi sơ hở, công pháp cũng nắm giữ vững vàng hơn!”
Trong điện trở nên im ắng, ai cũng kinh hãi vì sự thật này.
Vân Hạc chân nhân lên tiếng: “Nếu ‘Kẻ giả mạo’ cũng là Pháp Thân, có tuyệt học, thần thông, khí tức, dung mạo và đặc thù đều giống với người thật, còn lấy được trí nhớ của người thật, vậy có phải họ sẽ có thể sống thay cho chúng ta sau này, sống cuộc sống của chúng ta, gánh vác nhân quả của chúng ta hay không?”
“Tới lúc đó, ai là thật ai là giả?”
Mọi con mắt đều quay sang nhìn Tô Ðát Kỷ.
Không ai muốn nhìn thấy bản thân bị thứ khác thay thế!
Dạ Đế gật gù, như nghĩ ra điều gì đó.
Tô Ðát Kỷ cười không đáp. Ân Vị Ương bước lên, khí tức ép xuống đại điện!
“Tô tiên tử, ngươi bảo mọi người tranh năm danh ngạch, có tính mấy ‘Kẻ giả mạo’ này hay không?” Dạ Đế hỏi.
Tô Ðát Kỷ lướt mắt: “Đương nhiên ai ở lại được tới cuối cùng thì sẽ được tính.”
Môi Tần Dược run run, thật là kinh khủng! Y quay qua nhìn màn nước, hi vọng những Địa tiên và Nhân tiên bào xanh thần bí sẽ xử lý kẻ giả mạo y.
Các Pháp Thân cũng đều chuyển sự chú ý sang xem màn nước, chờ mong đồng bạn của mình chiến thắng những “Kẻ giả mạo”.
Thái Ly mở mắt ra nhìn, vẻ mặt vẫn tối tăm u ám.
Đột nhiên, có ai đó truyền âm cho y:
“Cửu Chuyển Ly Huyền đan một năm mới phát độc, nếu bây giờ bắt lấy Tô Ðát Kỷ, hẳn sẽ lấy được giải dược, và thoát khốn.”
Ai? Thái Ly nhìn quanh một vòng, thấy chỉ có Dạ Đế mỉm cười nhìn mình.
Hắn?
Đúng lúc này, mấy người Tần Dược, Hà Thất đều căng người lên, vì Thiên tiên sứ giả Chu Tử Thăng chặn đường Mạnh Kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...