Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Hàm động là một sông ngầm khô cạn, xa xa có nham thạch sụp xuống, phủ kín đường sông, bên trong động còn một bộ phận quái thạch dựng đứng ở phía trên, như những con ác quỷ đang giương nanh vuốt trong bóng đêm, canh giữ Quỷ Môn Quan.

Bởi vì sợ bại lộ vị trí, Trương Viễn Sơn không dùng thứ gì để thắp sáng, toàn bộ nương nhờ thị lực mạnh mẽ mà đi về phía trước. Mà Phù Chân Chân thì chăm chú nắm giữ vạt áo của hắn, một mực đi theo, tuy rằng nàng không nhìn rõ cho lắm nhưng chỉ cần ở bên Trương Viễn Sơn, là nàng đã cảm thấy an toàn và tin cậy.

Sau khi vượt qua một khối quái thạch, Trương Viễn Sơn dừng bước, không đi sâu thêm nữa, nếu tiếp tục thì sẽ không thể theo dõi tình huống biến đổi trong bão cát.

Ảnh Sát trời sinh có khả năng nhìn ban đêm, tất cả võ công đều là về ám sát, ẩn nấp. Vào đến động hắn như cá gặp nước, lặng yên tiến tới gần Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân. Hắc ám dày đặc, Ảnh Sát dường như sáp nhập vào trong đó, mượn ảnh độn hình, từng bước tiến về phía trước, rất nhanh hắn chỉ cảnh hai người Trương Viễn Sơn một trượng.

Tay phải hắn đặt tại đoản kiếm, thân thể cong lên, lực lượng và chân khí tập trung tại một điểm, chuẩn bị tập kích. Hắm kỹ xảo ám sát không hoa mỹ, chỉ đơn giản tự nhiên, nhưng hiệu suất kinh người.

Trương Viễn Sơn cầm chặt Đằng xà kiếm, bày Thái Cực thủ thế, mi tâm mở ra, tinh thần phóng ra ngoài đề phòng người đánh lén.

Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ động, không chút suy nghĩ dùng trường kiếm kéo đến phía trước Phù Chân Chân, kiếm đi từ dưới lên, tựa hồ đang vẽ ra một vòng tròn đầy mỹ diệu.

Đ...A...N...G...G!

Âm thanh kim loại chạm nhau vang vọng quanh quẩn trong động, sau đó chợt biến mất, dường như vừa rồi chẳng qua là ảo giác.

Trương Viễn Sơn một chiêu phòng ngự cẩn thận chặt chẽ, không có cho địch nhân có cơ hội tấn công, nhưng trong lòng của hắn lại có chút không yên, bởi vì sau một kích vừa rồi, đối phương lại tan biến trong bóng tối, không biết ẩn nấp ở đâu, không biết sẽ tấn công khi nào.

Từ cảm thụ sau lần giao thủ vừa rồi, Trương Viễn Sơn phát hiện thực lực đối phương không bằng mình, chính diện giao thủ thì không khó chém giết, nhưng khẳng định cũng đã mở đến tứ khiếu, lại giỏi về ám sát, trong hoàn cảnh này thì uy hiếp của đối phương tăng lên gấp mấy lần. Một khi bản thân bộc lộ ra sơ hở, sẽ phải chịu công kích chí mạng, không thể không tập trung tinh thần.

Trương Viễn Sơn rất rõ ràng ở trạng thái luôn luôn đề phòng này sẽ tiêu hao cực lớn thể lực của mình, thực tế cả mi tâm lẫn Nhãn khiếu đều khó có thể duy trì quá lâu, trước mắt đã có dấu hiệu đau nhức, thời gian kéo càng dài mình càng bất lợi, trừ khi bão cát bên ngoài yếu đi.


Ảnh Sát một kích thất bại, lập tức trốn xa, nấp sau một cái tảng nham thạch khác, ánh mắt trong bóng tối theo dõi hai người đối diện, kiên nhẫn tìm cơ hội.

Là một thích khách lão luyện, hắn rất có lòng kiên nhẫn. Hắn đã từng nấp trong đầm nước bảy ngày chỉ để chờ một cơ hội xuất thủ, mà kết quả là kẻ thù không đội trời chung của hắn tuy đã đạt thất khiếu, nhưng vẫn bị một kiếm xuyên phá yết hầu, chết không nhắm mắt.

Không có kiên nhẫn, thì không thể làm khích thách giỏi đấy!

''Viễn Sơn, hắc ám đối với chúng ta là bất lợi, ta trước đốt một mồi lửa thắp sáng.'' Phù Chân Chân âm thanh dịu dàng, ngọt ngào truyền vào trong tai Ảnh Sát.

Ảnh Sát vẫn không nhúc nhích, không thèm để ý chút nào. Nếu ánh lửa có thể phát hiện được, thì không khỏi coi thường bản thân ta, mượn bóng mà ẩn nấp thì mới là ''Ảnh sát''.

Hắn đã từng gặp phải một vị cao thủ đáng sợ, có thể mượn xu thế vạn vật mà ẩn nấp. Được cao thủ đó chỉ điểm một chút, cuối cùng mới luyện thành ''Ảnh ẩn sát'' tuyệt học đổi từ Chủ nhân Luân hồi.

''Được'' Trương Viễn Sơn âm thanh trầm thấp, giống như trong miệng đang ngậm vật gì, hoặc giả là do quá đề phòng, giọng nói không khỏi gấp gáp.

Ánh lửa sáng lên, một mồi lửa trong tay Phù Chân Chân đem hào quang chiếu tới chung quanh. Nhìn quanh hàm động dưới ánh sáng lờ mờ, hai người cảm giác như địch nhân có thể mai phục ở bất cứ đâu, so với lúc trước cũng chẳng khác nhau là mấy.

...

Tề Chính Ngôn tiềm phục tương đối xa ở phía sau, vẫn còn có thể thấy mặt trời, trong nội tâm tràn đầy đề phòng.

Tu luyện Hồn thiên bảo giám cần mượn nhờ dị chủng năng lượng của Thiên địa, cho nên hắn có khả năng cảm giác được thiên địa dị trạng mạnh hơn Khai khiếu cao thủ bình thường. Tề Chính Ngôn mơ hồ có cảm giác không đúng, nhưng bão cát cách trở, đường đi không rõ, nhất thời không có đối sách.

Đột nhiên, Tề Chính Ngôn cảm thấy ánh mặt trời trước mắt trở lên mãnh liệt dị thường, hai con mắt chói lóa nhìn không được khép hờ.


Đúng lúc này, trong hào quang rực rỡ, một đạo nhân ảnh nhảy lên, đoản kiếm trực chỉ cổ họng Tề Chính Ngôn, dường như hắn vẫn một mực ẩn nấp trong ánh thái dương. Mà sau lưng Tề Chính Ngôn, mặt đất đột nhiên độn lên, đồng hời có một người khác nhảy ra, mười ngón tay như móc câu, hiện ra ánh sát âm u.

Hai vị Thông U sứ giả của ma giáo khi đến là quỷ dị như vậy, khó đoán như vậy. Hai người không chút nghi ngờ rằng có thể nhẹ nhàng đánh chết người đối diện, bởi vì bất kể là độn nhật hay là độn thổ đều là vượt qua lý giải bình thường, rất khó phòng bị.

Bỗng nhiên, hai người thấy hoa mắt, tại chỗ dâng lên một màn khói trắng, nhìn như mây trên trời rơi xuống đất, giống như sương mù, làm người ta không thấy rõ sự vật. Một lúc sau, trong màn sương trắng, đoản kiếm và mười ngón tay cùng rơi xuống, có một màu đỏ sẫm lưu chuyển, như những đóa hoa sen nhảy múa trong không trung.

Người chết thế nhưng lại là hai dị năng sứ giả cấp độ Thông U?

...

Hạ Đan Đan hai tay cầm Uyên ương đao một dài một ngắn, lưng tựa cây Hồ Dương, tạm lánh bão cát.

Trong nội tâm nàng lửa báo thù hừng hực thiêu đốt, nhưng thiên địa chi uy buông xuống, đành phải kiềm chế tâm tình. Loại tình huống này nhóm người mình không bao vây giết được địch nhân, bọn hắn cũng nửa bước khó đi.

Khanh khách, một tiếng cười duyên đột nhiên vang lên bên tai nàng. Nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị tuyệt mỹ thiếu nữ quần trắng bồng bềnh, linh hoạt kỳ ảo, từ trong bão cát nhẹ nhàng bước ra. Gió tuy lớn, cát tuy dày đặc, nhưng khi đến gần nàng, lại một lần nữa trở lên ôn hòa, tự động tiêu tán, cho nên nàng một đường đi tới, không nhiễm nửa điểm phong trần.

Thiếu nữ này nhìn như tiên nữ hạ phàm, nhưng khí chất lại mờ ảo khó nắm giữ, có vài phần mê hoặc nhân tâm.

Hạ Đan Đan phát hiện bản thân mình lên tiếng còn thấy khó khăn, khàn khàn giọng nói: ''Cố Tiểu Tang?''

Tiểu Tử, cũng chính là Cố Tiểu Tang, khoan thai cười nói:


''Hồng trần bể khổ, gian nan khổ cực thật nhiều, sao không quay về Chân không gia hương, cùng hưởng cực lạc?''

Chung quanh bão cát trì hoãn, tựa hồ mọi chuyện trở nên sáng sủa hơn, loáng thoáng có âm thanh linh thiêng.

...

Trong Ma chủ hoang miếu, Mạnh Kỳ và Trần Tiêu, La Hữu cũng nhận thấy bão cát đột nhiên kịch liệt.

''Khá tốt chúng ta sớm vào đây tránh.'' Trần Tiêu mừng rỡ nói ra.

La Hữu đương nhiên là ca ngợi sư muội xinh đẹp: '' Nhờ có sư muội ngươi sáng suốt, bằng không bão cát lớn như vậy, chúng ta nhất định nửa bước khó đi, không chừng còn bị lạc.''

Hoang mạc hay thay đổi, bão cát thường xuyên, tình huống biến đổi kịch liệt thế này cũng không phải là chưa từng có, cho dù nơi đây mới là bán hoang mạc, hai người Phong vân trang cũng không cảm thấy có gì lạ.

Mạnh Kỳ lại cau mày, xách theo Hồng Nhật Trấn Tà Đao đi tới vị Ma giáo đệ tử đã chết kia, loại ''thiên tai'' đột nhiên xuất hiện trên phạm vi lớn thế này, khiến hắn nghĩ đến Khốc lão nhân. Chẳng lẽ, là ma giáo giáo chủ đích thân đến, tựa như Cổ Không Sơn, dẫn động thiên tượng biến hóa?

Đương nhiên, cái loại dị tượng này không thể bằng được Cuồng sa thần công của Khốc lão nhân, không có khả năng bao phủ phương viên trăm dặm, tựa như tận thế hàng lâm, có hủy diệt khí thế.

Hắn âm thầm đề phòng, vận dụng Huyễn hình đại pháp, mi tâm mở ra, đồng thời kiểm tra thi thể tên Ma giáo Thông U cảnh.

Người chết làn da tái nhợt, kinh mạch ám đen, thấy có hắc khí bốc lên. Nhưng khi đến gần Hồng Nhật Trấn Tà Đao, liền bị ánh sáng đỏ sậm làm tan rã trong không gian.

''Vừa rồi hắn trốn ở bóng râm mà không ai phát hiện, năng lực gần như Ngoại Cảnh thần dị rồi, nhưng bản thân thực lực lại khác nhau như một trời một vực, hơn nữa tà khí trên người sâu nặng... loại Thông U dị năng thế này là tu luyện kiểu gì?'' Mạnh Kỳ phát hiện sự sợ hãi và thán phục trong La Hữu sư huynh muội, biết được khả năng lẩn trốn trong âm ảnh vừa nãy đại khái gọi là ''Thông U dị năng'', càng cảm thấy hứng thú đối với hệ thống lực lượng ở thế giới này. Nếu không có tai họa ngầm, có thể đem ra phối hợp với võ công và đao pháp của mình, có thể xem là một con át chủ bài.

Mà một đao ''Đoạn Thanh Tịnh'' vừa rồi của Mạnh Kỳ, lại khiến La Hữu và Trần Tiêu thu hồi sự khinh thường, trong nội tâm đối với vị tiểu sư phụ ''Quyền lực bang'' này đầy bội phục.

''Chân Định pháp sư, ngươi đang nhìn gì thế?'' Trần Tiêu cả gan hỏi, nàng cảm thấy ''Phong độn'' dị năng của mình cho dù cộng thêm Nguyên bộ kiếm pháp cũng không phải đối thủ của vị hòa thượng này, bất tri bất giác thay đổi xưng hô.


Mạnh Kỳ không muốn bại lộ rằng bản thân hoàn toàn không biết Thông U là gì, dựng đứng tay chưởng nói: ''A di đà phật, tuy nói sát sinh là vì hộ sinh, trảm nghiệp không trảm người. Nhưng cuối cùng vẫn là một cái mạng sống, tội lỗi tội lỗi.''

''Pháp sư lòng đầy từ bi, khiến chúng ta cực kì bội phục, bất quá Ma giáo giáo đồ, mượn nhờ Ma khí luyện công, nhân tính tiêu tán, tàn nhẫn ngoan độc, dưới tay cực nhiều oan hồn. Giết hắn một người là càng cứu được nhiều người khác, coi như cũng xây một tòa tháp bảy tầng.'' La Hữu mồm miệng lanh lợi nói.

Mạnh Kỳ trả lời lại để cho Trần Tiêu khẽ gật đầu một cái, tuy rằng nàng cũng từng giết người, nhưng vẫn là một cô gái lương thiện, dưới tay chết thêm một mạng chắc chắn cũng không dễ chịu.

''Chân Đinh pháp sư, ngươi có lòng tư bì này, ngày sau tất thành một cao tăng đắc đạo.'' Trần Tiêu mặt giãn ra, mỉm cười, ''Vừa rồi đao pháp của ngươi...''

Nàng còn muốn hỏi, Huyễn hình đại pháp của Mạnh Kỳ đột nhiên có cảm ứng mãnh liệt, hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ rách rưới.

Chỉ thấy một cái ống tròn nhỏ từ lỗ thủng vươn vào, thổi ra một màn khói mờ.

''Cẩn thận.'' Mạnh Kỳ khẽ quát một tiếng, ngừng hô hấp, Kim Chung Tráo vận chuyển, quanh thân tỏa ra ánh kim.

Trần Hi và La Hữu theo ánh mắt Mạnh Kỳ nhìn tới, lần nữa lại bị kinh sợ, là cao thủ dụng độc khiến lòng người bàng hoàng đêm hôm đó.

Mạnh Kỳ cũng biết đó đúng là cao thủ dùng độc của trận doanh đối địch, lập tức muốn tốc chiến tốc thắng. Vì vậy Hồng Nhật Trấn Tà Đao giơ lên, thi triển ra Phong Thần Thối, đạp vài bước bay thẳng đến cửa sổ, phối hợp với làn da lưu chuyển hào quang vàng óng, tựa như một chiến xa không thể ngăn cản.

Hắn nhảy vào trong sương mù, Kim Chung Tráo ngăn trở thẩm thấu, nghiêng người va chạm, vai dùng sức một cái đem cửa sổ đánh bay, toàn bộ người nhảy ra ngoài.

Bên ngoài Thần miếu, bão cát vẫn dày đặc, nhưng trên mặt đất lại đầy độc xà, nhện , ngũ sắc công trùng, mà ở giữa bọn chúng có một vị nữ tử quần áo sặc sỡ.

Mạnh Kỳ không có dừng chân, dùng Thần hành bách bộ biến khéo léo luồn lách, trực tiếp bước nhanh về phía nữ tử đối diện. Độc xà vểnh đầu lên, nhện lao nhao nhảy tới, côn trùng bay lên không, toàn bộ hướng đến Mạnh Kỳ, thế nhưng chúng như cắn phải sắt đá, một đám bị đánh bật ra.

''Chiến xa'' Mạnh Kỳ phá vỡ hết thảy ngăn trở, hung mãnh lao thẳng về phía trước, chớp mắt đã đến bên người thiếu nữ.

Hồng Tụ hoàn toàn không có ngờ tiểu lừa trọc lại có phương thức chiến đâu như thế, đơn giản thô bạo, dũng mãnh vô cùng. Nhất thời sợ đến run người, nhưng rất nhanh hồi phục tinh thần, lòng bàn tay khẽ bóp, đem một bông hoa ném ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận