Dịch giả: Tiểu Băng
Ở Nam Hoang, từ trên cao nhìn xuống, sẽ thấy đâu đâu cũng là sơn mạch trập trùng, núi non tiếp nối, chướng khí khắp nơi, ác vụ tràn ngập, nhìn thì bao la hùng vĩ, nhưng chẳng khác gì địa ngục.
Trong sơn cốc, chỗ ở của một bộ lạc nào đó, suối nước trong veo, rì rầm chảy xuôi, bồi dưỡng đất đai, tưới tắm cây cối, hoàn toàn khác hẳn với những dòng sông nhuộm đầy độc chướng xung quanh, quả là quý hiếm.
Trong một gian nhà đất, một thiếu niên hốc mắt đỏ bừng, vừa sợ hãi vừa đau lòng nhìn thi thể trước mặt, da của thi thể đã bị lột sạch, những chỗ lồi ra trên thân cũng bị gọt sạch, trông rất đau đớn và ghê rợn.
Một canh giờ trước, cái thi thể này còn là tỷ tỷ của y, linh lợi hoạt bát. Tỷ tỷ đã có người trong lòng, khát khao với tương lai, nhưng bất hạnh bị đệ tử của Huyết Y giáo nhìn trúng, sau khi thỏa mãn tình dục xong còn giết người, làm ra loại chuyện khiến người giận sôi này.
Hi Đả siết chặt nắm tay, quỳ trước thi thể, đau đớn tới cực điểm.
Y ngẩng phắt đầu lên, nhìn phụ thân đang hút thuốc, kiên định nói:
“Ta sẽ báo thù! Ta sẽ báo thù!”
Phụ thân y lắc đầu: “Làm sao báo thù? Các tôn giáo Huyết Y giáo chỉ cần một ngón tay là giết được con, làm sao báo thù?”
“Ai, dù có mời Cổ Vương mà tộc ta cung phụng, thì cũng không phải là đối thủ của Huyết Y giáo!”
Đúng vậy, ông nói không sai. Thiếu niên cũng đã từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Huyết Y giáo, những hoang thú bộ tộc không đối phó nổi, nhưng trước mặt cao thủ của Huyết Y, không, trước mặt đám ác ma đó, lại yếu nhớt chẳng khác gì dê chó.
“Ai. Nhận mệnh đi, đây là mệnh của chúng ta.”
Nghe phụ thân thở dài, rũ mắt đau lòng, Hi Đả vô cùng tuyệt vọng.
Y cúi đầu rời khỏi nhà, không dám nhìn đôi mắt không thể nhắm lại của tỷ tỷ nữa, đi ra sơn cốc, đi lên đỉnh núi, cuộn mình vào trong một khe đá, trốn tránh cả thế giới, ánh nắng mặt trời rạng rỡ cũng không thể chiếu tới cõi lòng đầy tối tăm của y.
Bỗng y cảm thấy trước mắt tối sầm lại, như bị cái gì đó che khuất.
Y ngẩng đầu lên, thấy một bóng người áo xanh đứng trước mặt, sâu thẳm như ao hồ, trầm ổn như ngọn núi, dung mạo nhìn thì trẻ trung tuấn mỹ, nhưng lại vô cùng thành thục, tóc mai đã ngả bạc trắng khiến hắn nhìn có vẻ tang thương.
Nhưng thứ khiến Hi Đả ấn tượng nhất là đôi mắt của hắn, sâu thăm thẳm, sáng lấp lánh như chứa cả nhật nguyệt tinh thần. Núi non sông ngòi, yêu hận tình thù, cái gì cũng có!
“Ngươi muốn báo thù không?” Một giọng nói trầm trầm vọng vào tai Hi Đả.
Báo thù? Báo thù! Hi Đả ngẩn ra, sau đó nhảy lên, đụng đầu vào đá, nhưng y bất chấp, mở to mắt nhìn nam tử áo xanh:
“Ngươi, ngươi có thể giúp ta báo thù?”
“Ngươi đánh thắng được Huyết Y giáo?”
Không hiểu sao, y lại cảm thấy rất tin tưởng vào nam tử này.
Mạnh Kỳ bình thản: “Lần này đến Nam Hoang chính là để tiêu diệt Huyết Y giáo.”
Nghe nói quanh đây có dấu vết Huyết Y giáo xuất hiện, xem ra không sai.
“Để tiêu diệt Huyết Y giáo......” Hi Đả lặp lại này những lời này, hắc ám trong lòng như tiêu tán, trong lòng lại đầy ánh sáng.
Đám tà ma lấy giết chóc ngược đãi tra tấn làm thú vui kia nhất định sẽ bị hủy diệt!
Đám khốn kiếp gây nợ máu khắp Nam Hoang sẽ bị giết chết!
Tỷ tỷ, gia gia và người trong tộc, rốt cuộc ngày này đã tới rồi!
Tuy nam tử trước mặt không xuất ra cái gì ghê gớm, nhưng Hi Đả lại tin tưởng hắn!
“Ta, ta có thể làm gì?” Hi Đả dũng cảm hỏi.
Mạnh Kỳ nói: “Liên lạc Huyết Y giáo, nói với chúng, gần đây tìm được một cái mỏ tài nguyên.”
“Được!” Hi Đả biết đây tuyệt đối là một cái bẫy đối với Huyết Y giáo.
Y chạy rất nhanh, như gió cuốn chạy về bộ tộc, chạy vào nhà mình. Chuyện liên lạc với Huyết Y giáo còn phải nhờ lão cha tìm đại trưởng lão!
“Lão cha, chúng ta có thể báo thù, có thể báo thù!” Y hưng phấn kêu to.
Phụ thân y biến sắc, gõ cho hắn một phát: “Kêu lớn tiếng như vậy để chết hả? Muốn cả nhà bị Huyết Y giáo trả thù hay sao?”
Hi Đả khoa tay múa chân: “Con nói thật, nói thật đó. Có một vị cao nhân muốn hủy diệt Huyết Y giáo, muốn nhờ chúng ta hỗ trợ liên lạc, bố trí cạm bẫy.”
“Cao nhân từ đâu tới?” Phụ thân Hi Đả nhíu mày.
Hi Đả tin tưởng như vậy, hơn nữa đối phương còn chủ động yêu cầu liên lạc Huyết Y giáo, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến!
Hi Đả nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là cao nhân của Trung Nguyên! Mấy năm trước, Huyết Y giáo trốn đông trốn tây không phải là bị các cao nhân Trung Nguyên đuổi giết hay sao?”
Cái này không sai...... Sắc mặt phụ thân Hi Đả biến ảo không chừng, thay đổi qua lại.
Đột nhiên, ông thò tay ra, điểm mấy đại huyệt của Hi Đả.
“Lão cha, cha, cha làm gì thế?” Hi Đả không sao tin được.
Phụ thân Hi Đả lạnh lùng: “Ngươi là đồ ăn cây táo, rào cây sung, sao lại cấu kết với người ngoài đối phó Huyết Y giáo? Ta phải báo cho đại trưởng lão, để người báo cho Huyết Y giáo, phái người đến đối phó mọi rợ Trung Nguyên!”
A...... Thái độ của phụ thân làm Hi Đả ngơ ra, sao đối phó Huyết Y giáo lại là ăn cây táo, rào cây sung?
Y lắp bắp: “Lão cha, tỷ tỷ, tỷ tỷ, và cả thù của gia gia, người không muốn báo thù hay sao? Trước kia chúng ta không có khả năng thì đành thôi, bây giờ đã có người tới giúp báo thù, sao người vẫn còn nghiêng về phía Huyết Y giáo? Người điên rồi sao?”
Y càng nói càng thuận miệng.
Phụ thân Hi Đả cau mặt, khóe mắt đã đọng một giọt nước mắt: “Huyết Y giáo dù xấu xa, nhưng cũng có thể phù hộ chúng ta, khiến bộ tộc không bị đám hoang thú cường đại tiêu diệt, giúp bộ tộc vẫn có thể truyền thừa, còn người Trung Nguyên cho dù có tốt, thì cũng không thể lưu lại nơi này, ngươi muốn trơ mắt nhìn cả tộc ta chỉ vì mối thù của chúng ta mà bị hủy diệt hay sao?”
“Tỷ tỷ và gia gia ngươi chết, làm sao ta không đau khổ, không muốn báo thù, nhưng bên kia còn có tới ba ngàn bảy trăm năm mươi sáu người a!”
“Bên nào nặng bên nào nhẹ, ngươi không phân biệt được sao?”
Ông gầm lên, giọt nước mắt rơi xuống, xoay người đi thẳng tới chỗ đại trưởng lão.
Hi Đả ngồi im, mặt dại ra, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Rốt cuộc thế nào là đúng? Thế nào là sai?
............
Sau nửa canh giờ, Mạnh Kỳ đứng trên đỉnh núi nhìn thấy từ phía chân trời có một đám mây đỏ máu nhanh chóng tới gần, nhuộm đỏ bầu trời, che khuất ánh sáng.
Đám mây đỏ này do những giọt máu ngưng tụ thành, mỗi giọt máu đều như có một oan hồn bên trong đang kêu rên thảm thiết, trên đám mây nở ra những đóa sen đỏ, trên mỗi đóa sen đỏ đều có đệ tử Huyết Y giáo đứng đó, kết thành đại trận.
Hạch tâm của trận pháp, ở giữa đám mây là Vạn Trùng tôn giả ngồi ngay ngắn trên đài sen, có “Huyết Hải đại trận” này phụ trợ, chỉ cần không gặp phải Lục đại, Tô Vô Danh và Phong Hoàng, đám Pháp Thân còn lại dù có xuất hiện, lão cũng vẫn có thể thoát được. Lão muốn xem kẻ nào ăn tim gấu gan báo, dám đối phó với Huyết Y giáo, nếu cần, lão sẽ thỉnh cổ thần ra tay!
Huyết Hải đại trận này là một tấm cổ trận đồ cộng với máu oan hồn Huyết Y giáo thu thập bao năm qua tạo thành, có thể làm ô uế binh khí, thường pháp khó phá, cực kỳ khủng bố.
Vạn Trùng tôn giả từ xa đã nhìn thấy Mạnh Kỳ, thấy hắn hoàn tục, tay cầm trường đao, không nhịn được bật cười: “Tô Mạnh, dũng cảm lắm, còn dám đến Nam Hoang!”
“Đi tới chỗ khác ta còn sợ ngươi, chứ ở Nam Hoang ta không sợ, cường long khó áp địa đầu xà!”
Hắn vừa dứt lời, Mạnh Kỳ đã hơi kéo Bá Vương Tuyệt Đao ra một chút, sau đó lại nhanh chóng ấn vào vỏ đao, phát ra một tiếng trầm vang.
Ầm!
Tiếng vang trầm đục như tiếng sấm, chí chính chí dương chí cương, chấn đến mức đám đệ tử trong Huyết Hải đại trận miệng mũi chảy máu, ngã xuống huyết vân, hóa thành tinh huyết.
Ầm!
Dưới dương lôi, Huyết Hải nhanh chóng bị bốc hơi, từng cái oan hồn trở nên nhạt dần đi, rồi thành vô hình.
Ầm!
Vạn Trùng tôn giả đứng ngẩn người trên đài sen, thất hồn lạc phách, từ trong người, những con cổ trùng chui ra, bị mất đi khống chế, phản phệ thân thể lão.
A a a! Trong tiếng kêu thảm thiết, Vạn Trùng tôn giả bị ăn thành bạch cốt, bạch cốt chui vào cổ trùng.
Mạnh Kỳ bình thản nói:
“Cổ thần, xuất hiện đi.”
Ong ong ong, giữa không trung vọng lên âm thanh quỷ dị không biết từ đâu phát ra, vang vọng xung quanh:
“‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh, ngươi xưng là hiệp nghĩa vô song, vì sao lại đến Nam Hoang ta quấy rối?”
“Nam Hoang mặc dù có sát lục, có tàn nhẫn, có huyết tinh, nhưng đây là quy tắc của Nam Hoang, là đạo lý mọi người công nhận, được ông trời phù hộ, ngươi tới đây áp đặt đạo lý của bản thân mình ép chúng ta phải noi theo, ngươi mới là tà ma.”
“Mọi bộ tộc mọi sinh linh nơi này đều không hoan nghênh ngươi!”
Chướng khí từ xung quanh bay lên, hiện ra những hình ảnh, là những bộ tộc khác nhau, bọn họ cùng kêu lên:
“Tà ma, cút khỏi Nam Hoang!”
“Chúng ta khác với những bộ tộc khác, nếu không có phù hộ, sớm muộn tộc cũng sẽ bị diệt, đây là lựa chọn của chúng ta, không liên quan gì tới ngươi!”
“Chúng ta không cần ngươi cứu!”
---o0o---
(*): Đây là câu đầu tiên trong bài thơ Thanh Ngọc Án của danh nhân Tân Khí Tật đời Nam Tống, lời thơ đậm chất của Tiết Nguyên Tiêu, đa sắc thái tạo nên sự náo nhiệt dung hòa cùng cảnh, làm nổi lên một phong cách “cô cao” “đạm bạc” siêu quần (xuất chúng), vượt xa thế tục với những vàng ngọc, sáp phấn, tạo nên “hình tượng nữ tính” (có thể là sắc thái nhu hòa; có thể là hình tượng nhu tình của bức tranh trong bài thơ). Nhà thơ gửi gắm vào tác phẩm suy nghĩ của mình phê phán cách cai trị của vua lúc bấy giờ, chẳng như mong muốn của nhân dân, làm ô bẩn “thế tục”, điều đó tạo nên phẩm cách “cô cao” của nhà thơ.
Thanh ngọc án
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
Dịch nghĩa
Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa,
Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao.
Ngựa quý, xe chạm trổ (đi qua), hương bay khắp đường.
Tiếng tiêu phượng uyển chuyển,
Ánh trăng sáng lay động,
Suốt đêm cá, rồng vui múa.
(Đầu đội) mũ hình con ngài, tơ liễu vàng rủ,
Cười nói vui đùa đi qua, hương bay thoảng.
Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,
Bỗng nhiên quay đầu lại,
Người ở ngay đó,
Ở nơi lửa đèn tàn.
Dịch thơ
Đêm đến, gió đông qua thổi ngàn hoa.
Hoa bay theo gió, đẹp tựa mưa sao.
Ngự quý, xe trạm, khắp phố hương đưa.
Tiếng tiêu phượng thổi, ánh Ngọc Hồ xao động.
Mày ngài, dáng thanh, tơ vàng, vô vàn kiểu.
Rộn ràng tiếng nói, thoảng hương đưa.
Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt.
Đột nhiên quay đầu, người ngay trước mắt.
Ánh lửa đèn tàn soi bóng lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...