Dịch giả: Tiểu Băng
“Tâm không tĩnh, tình bất bình, còn là hồng trần luân hồi, phá giới thụ giới, thì làm sao nhìn thấy Như Lai?”
Trước mắt mấy người Mạnh Kỳ như xuất hiện một tăng nhân mặt mày đau khổ, trên lưng vô số gông xiềng vô hình.
Một trong mười đại đệ tử của Phật Tổ, Đại La Hán, A Nan tôn giả!
Trong A Nan tịnh thổ ở mảnh vỡ trụ quang, Mạnh Kỳ đi theo Lục đại tiên sinh và Không Văn phương trượng xuyên qua tầng thứ bảy này, đến đỉnh núi, nhìn thấy kim liên đã héo tàn và một chút xíu khí tức còn sót lại của Bá Vương, chứ không hề nghe thấy tiếng A Nan thở dài, sự khác biệt này chính là sự khác biệt của bản thể và mảnh vỡ trụ quang diễn sinh.
“A Di Đà Phật, ngay cả A Nan tôn giả cũng còn có động, xem ra đã nhập hồng trần, lịch khổ hải, bối giới luật, lấy nó để mài bản tâm, chiếu vào phật tính, không phải người đại nghị lực đại trí tuệ không thể nào làm được.” Huyền Bi chắp tay, cảm khái.
Tình bất bình là chỉ chuyện Yêu Thánh? Trong lòng A Nan thủy chung vẫn luôn canh cánh chút tình ý với Phượng Hề? Nhưng Yêu Thánh truyền nhân sinh ra từ thiên địa chi sơ, trải qua nhiều kỷ nguyên, làm sao tự nhiên lại nảy lòng đi thích A Nan vào cuối thời thượng cổ...... Có điều, lời nhắn “Người thay lòng đổi dạ, sát” mang theo hận ý đầy tràn xuyên qua vạn cổ kia không hề giống làm bộ tí nào...... Mạnh Kỳ rũ mắt.
Đúng lúc này, chung quanh đột nhiên biến hóa, từ trong những khe to, hố sâu tỏa ra sương mù nhàn nhạt, bên trong có những thân ảnh mơ hồ ngồi xếp bằng, có người mặt mày đau khổ, có người thần tình điềm đạm, có người lắc đầu bi thương, có người mỉm cười, có người trông như đại triệt đại ngộ.
Mạnh Kỳ thầm than:
“Viên Mông đại sư...... Ma Tôn......”
Đây đều là A Nan luân hồi thân mà hắn từng nhìn thấy trong mười hai tướng thần thế giới và Kiếm Hoàng Ma Hậu thế giới, Ma Tôn Tinh Nguyên thiên ngoại vẫn tinh từng chịu tải điều này run lên, cảm ứng được khí tức liên lụy!
Những thân ảnh ngẩng đầu lên, cùng thở dài:
“Thì ra là vậy!”
Xung quanh không ngừng chuyển động, như có cái gì đó đang muốn chui ra.
Lúc này, mai thiên ngoại vẫn tinh bị dẫn dắt bay ra, rơi xuống thân ảnh Ma tôn.
Thân ảnh Ma Tôn run rẩy, như từ trong mộng tỉnh lại, biết được sự thực mình đã qua đời, sau đó từ từ tán loạn, kéo động những thân ảnh xung quanh cũng thi nhau tan rã, bốn phía trở lại bình thường.
“Không ngờ......” Mạnh Kỳ nhìn cảnh tượng trước mắt, thấp giọng cảm khái.
Hắn từng có cảm giác, thiên ngoại vẫn tinh và da của ngoại ma đều sẽ sau này có khi cần tới, nên mới giữ lại trên người. Da của ngoại ma hắn sớm đã dùng rồi, còn thiên ngoại vẫn tinh vẫn giữ lại tới hôm nay. Thực là vừa vặn. Nhưng mà cũng thực là bất ngờ, không thể nào nghĩ tới.
“A Di Đà Phật, nơi này có nguy hiểm, không yên bình như bề ngoài. Chư vị cẩn thận.” Huyền Bi lên tiếng.
Giang Chỉ Vi trường kiếm chỉ xéo, đi bên cạnh Mạnh Kỳ, dẫn động dòng khí thiên địa để dìu hắn.
Cô nghe Vương Tư Viễn nói chuyện mười năm khô tọa mười năm dày vò mài đao, trong lòng hết sức lo lắng, sợ Mạnh Kỳ gặp nguy hiểm.
Nơi này là tịnh thổ của đại năng truyền thuyết. Cho dù từng có Ma Sư tiến vào, cũng không hẳn sẽ một đường vô sự!
Đoàn Thụy bám sát theo sau lưng Vương Tư Viễn, kiên nhẫn đợi cơ hội, A Nan tịnh thổ có liên quan với ma công của y, y có thể nhờ nó để thoát khốn!
Nghĩ đến thoát khốn, y lại chợt nhớ lại lúc mình ở thảo nguyên, bị “Cuồng Đao” ở Giang Đông cách không chộp lấy, lúc ấy, cảm giác rất là tuyệt vọng, vô lục, bỏ chạy cũng không có ý nghĩa, giờ nếu y bỏ chạy, chỉ là quá trình này lặp lại một lần nữa mà thôi.
Suy nghĩ này làm y vô cùng uể oải, y thầm cầu nguyện chư giới Ma Thần, cầu nguyện Cuồng Đao vẫn lạc ở đây.
Cẩn thận đi một lúc, bên đường xuất hiện một tảng đá to, một thân ảnh mơ hồ mặc áo cà sa đứng đưa lưng về phía mọi người, vẻ đang diện bích.
“Cẩn thận.” Vương Tư Viễn đưa tay ra, ra hiệu cho mọi người tạm dừng.
Lời còn chưa dứt, thân ảnh mơ hồ kia quay lại. Gương mặt khó phân già trẻ, đẹp xấu, đôi mắt tang thương và đau khổ, một tay chỉ trời, một tay chạm đất, trang nghiêm mở miệng:
“Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!”
Giang Chỉ Vi lập tức cảm thấy trong biển tâm linh xuất hiện một bức tượng phật đà vàng chóe, tay cũng chỉ trời chạm đất, cũng duy ngã độc tôn, áp chế tất cả mọi ý niệm của cô, chỉ còn Thái Thượng không có tình cảm là còn cố gắng chống lại, xung quanh xuất hiện chưởng đánh tới.
Như Lai thần chưởng thức thứ nhất!
Tâm không viên mãn, khó gặp Như Lai, không biết thế nào là thật, không biết thế nào là giả, không biết đâu là bờ này, không biết đâu là bờ kia, không thể phân biệt, không thể né tránh!
Giang Chỉ Vi đang muốn xuất kiếm, thì tượng phật trong lòng biến mất, chưởng ấn xung quanh cũng biến mất.
Trước mắt xuất hiện một cái mai rùa, bay ra những đốm sáng trắng đen, suy diễn âm dương, Đại Đạo chi số, tỏa xuống ánh sáng nhè nhẹ, bao phủ lấy mọi người, bảo vệ họ không còn bị hư ảnh kia ảnh hưởng!
Vương Tư Viễn sắc mặt tái nhợt, toàn lực thúc dục Lạc Thư, vẻ đang cố hết sức.
Tuy rằng đây chỉ là chút khí tức còn sót lại của A Nan thi triển “Duy ngã độc tôn”, nhưng y là đại năng truyền thuyết, Vương Tư Viễn đương nhiên phải trả giá rất nhiều mới đỡ nổi!
Cơ ngực Mạnh Kỳ tiếp tục tự chữa trị, vết kiếm đâm xuyên đã hầu như không còn.
Lạc Thư suy diễn, mọi người như biến mất khỏi phương thế giới này, thân ảnh A Nan mất đi kẻ địch, không chỉ trời chạm đất nữa, mà ngửa đầu nhìn trời, ẩn hàm thống khổ và giãy dụa:
“Cường địch ở trên cao, từng bước nguy cơ, nếu không thể chiếu gặp phật tính của bản thân, sáng tỏ chân không diệu có, làm sao đấu được với họ?”
“Đây là chấp niệm, chấp niệm cản trở ta được gặp Như Lai.”
“Không bỏ xuống được, vẫn là không bỏ xuống được.”
Thanh âm vang vọng, vạn cổ truyền lưu, thân ảnh A Nan vì bị mất đi mục tiêu sau, dần dần biến mất.
Mắt Mạnh Kỳ lóe sáng, nhìn Giang Chỉ Vi, Vương Tư Viễn và Huyền Bi, hiểu ý tứ trong mắt họ.
A Nan lựa chọn con đường chuyển thế luân hồi gian nan nhất, dễ dàng bị lạc mê nhất để đi, phá giới mà ra, hồng trần mài tâm, ngoài việc tự hỏi bản thân, còn có ý đồ muốn mạnh lên để đối phó với cường địch?
Cuối cùng là cái dạng cường địch gì khiến y phải ra “Nếu không nhập hồng trần, không kinh qua khổ hải, không bối giới luật, làm sao biết được thanh quy chân ý, làm sao khám phá thế sự hư ảo, nhìn thấy phật tính bản thân, chứng được chân không diệu có?” Trở thành sự trăn trở trằn trọc trong lòng A Nan khiến y không thể nào quên được, dần trở thành chấp niệm, chém không xong, không bỏ xuống được?
Là Yêu Thánh?
Có vẻ cũng phù hợp với cái “Tình bất bình” ban nãy......
“Cuối cùng là cường địch phương nào?” Vương Tư Viễn thì thầm, cau mày ngẫm nghĩ. Y muốn tìm ra đáp án, đôi mắt hiện vẻ điên cuồng, vô số điểm sáng đen trắng lấp lóe trong mắt, tựa hồ có manh mối.
Nhờ Lạc Thư bảo vệ, đám người Mạnh Kỳ tiến dần tới tảng đá to.
“Khụ......” Vương Tư Viễn ho khan, phun ra một búng máu tươi, cực kì cố hết thu hồi Lạc Thư.
Vách đá phía trước gần như đã sụp đổ, nát thành đá vụn, con đường này đã bị Ma Sư thanh lý qua.
Mới vừa đi vài bước, kiếm trong tay Giang Chỉ Vi đột nhiên reo lên, cảm nhận được nguy hiểm!
Từ phía bên kia đường mòn, một bóng áo xám đi tới, gương mặt mơ hồ, hình như cũng vẫn là A Nan. Bàn tay phải đưa lên, ngón giữa và ngón cái chạm nhẹ, tạo thế niêm hoa.
Đầu óc mọi người ông lên một cái. Thể xác và tinh thần trở nên không linh, tựa hồ tiến vào Cực Lạc tịnh thổ, cảm ngộ được vô số thiện lý, ai nấy không kềm được, nhếch mép lên cười.
Phật Tổ niêm hoa, Già Diệp cười. Như Lai thần chưởng thức thứ ba, nếu không khai ngộ, đánh đòn cảnh cáo, nếu khai ngộ, lập địa thành Phật!
Đôi mắt Giang Chỉ Vi trở nên đạm mạc, trở thành Thái Thượng Vong Tình, Huyền Bi bước lên một bước, sau lưng hiện ra Địa Tạng Bồ Tát tướng ngồi trên đài sen vàng, mặt đầy từ bi và thương hại, khẽ nói:
“Sau hôm nay, trong trăm ngàn ức kiếp, chúng sinh chịu khổ trong các thế giới, trong địa ngục, và tam ác đạo, ta thề đều cứu khổ, thoát khỏi ác thú, súc sinh ngạ quỷ dưới địa ngục, khiến những người bị tội báo đều tẫn thành Phật lại, sau đó ta mới thành chính giác.”
“Địa Ngục chưa không, thề không thành phật; Chúng sinh độ tẫn, mới chứng Bồ Đề.”
Lời nguyện vang vọng, tạo thành công đức tỏa sáng giữa không trung. Đại đạo có báo, lấy hoành nguyện chi liên đối kháng cảnh cáo khai ngộ chi chưởng, lấy Phật môn chính tông đối kháng phái ngoại biệt truyền!
Cho dù khai ngộ, nhưng Địa Ngục không trống, thì không thành Phật!
Từng đóa kim liên nở rộ, những dòng nước suối trào ra, thân ảnh áo xám kia từ từ biến mất, chỉ còn âm thanh vọng lại:
“Dằn vặt vô cùng, đau khổ gia thân, kiếp số không hết, mài không xong tiêu không đi chấp niệm trong lòng, Linh sơn không chỗ có thể tìm ra......”
Giang Chỉ Vi cau mày đi tới. A Nan tôn giả hình như chấp niệm càng ngày càng nặng, dù có luân hồi thêm nữa, e là cũng vẫn không thể chiếu thấy phật tính bản thân, chứng được Như Lai, sớm muộn cũng sẽ bị phản phệ, hôi phi yên diệt, nếu vậy nhân quả của A Nan tiểu hòa thượng gánh phải là từ đâu mà ra?
Cô nhìn Mạnh Kỳ.
“Có lẽ đi lên đỉnh núi, mới may ra biết được kết quả cuối cùng của A Nan tôn giả.” Huyền Bi thở dài.
Vương Tư Viễn cầm Lạc Thư, tính một lát, khẽ ho: “Chúng ta chỉ còn cách đỉnh núi không xa, nhiều lắm chỉ gặp phại một lần khí tức tàn lưu của A Nan nữa thôi, chắc là sẽ lại gặp Như Lai thần chưởng.”
“Ma Sư hẳn đã xông qua khảo nghiệm chín thức Như Lai thần chưởng, nên mới lên được đỉnh núi, giúp chúng ta diệt trừ bớt khá nhiều khí tức, những khí tức còn sót lại cũng bị mỏng đi khá nhiều.”
“Còn phải gặp Như Lai thần chưởng?” Giang Chỉ Vi vừa lo vừa kích thích, “Không biết là thức thứ năm ‘Kim Cương chiếu khắp’, hay là thức thứ hai ‘Tứ đại giai không’, hay là thức thứ tư ‘Quay đầu là bờ’?”
A Nan là một trong hai người đệ tử nổi bật nhất của mười đại đệ tử Phật Tổ, chín Như Lai thần chưởng y đều nắm rõ, được xem là một trong những nhân tuyển có hy vọng dẫn dắt Bà Sa tịnh thổ nhất mạch sau khi Phật Tổ nhập diệt, người còn lại chính là Già Diệp tôn giả. Hai người tương phản với nhau. Già Diệp ngay cả một thức Như Lai thần chưởng cũng còn không biết, bởi vì sau khi từ Niêm hoa tiếu ngộ ra phái ngoại biệt truyền thì không tu thần chưởng, mà tự mở đạo lộ, lấy gặp bản thân Như Lai.
Càng gần tới đỉnh núi, mọi người càng thêm cẩn thận. Sau khi qua mấy khúc ngoặt, trước mắt rộng mở sáng sủa, ngẩng đầu, chỉ chừng thêm mười bước, chính là đỉnh núi.
Gần đỉnh núi, có một tăng nhân ngồi kết già, không còn vẻ đau khổ, hay nặng nề, nhưng vẫn là A Nan.
Y thò tay ra, năm ngón tay xòe mở, trở nên to vĩ đại, chụp lấy mấy người Mạnh Kỳ.
Trong tay, từng đóa hoa bà la vàng nở rộ, một hoa một thế giới, một cây một vũ trụ, một chưởng chụp tới, như đất trời được sáng lập, vô số vũ trụ sinh ra, chư thiên vạn giới sinh ra, mỗi một trọng vũ trụ mỗi một tầng chư thiên đều ngồi đầy Phật Đà, Bồ Tát, La Hán Kim Cương, Minh Vương Đại Bằng, nhiều không đếm xuể.
Như Lai thần chưởng thức thứ sáu, “Tịnh thổ trong tay”!
Phật quốc vô cùng, Vạn Phật triều tông, mạnh như Tề Thiên Đại Thánh, cũng không chống nổi!
“Đáng tiếc, người thi triển ‘Tịnh thổ trong tay’ không phải bản tôn A Nan......” Giang Chỉ Vi thở dài, kiếm quang trong tay bùng nổ, phân thành vô số làn kiếm quang, xuyên qua tầng tầng vũ trụ, chiếu sáng khắp mọi nơi!
Đạo Truyền Hoàn Vũ.
Như Lai thần chưởng đấu với Tiệt Thiên thất kiếm!
Kiếm quang chói mắt, không nhìn ra được xa gần, không phân mạnh yếu, mỗi phật đà bồ tát đều có kiếm quang chém tới mi tâm, khiến họ đều nhoẻn miệng cười, được truyền đại đạo, không sót một ai!
Các phật đà bồ tát không ngừng tiêu tán, từng tầng tịnh thổ biến mất, khi bàn tay hạ xuống tới nơi thì không còn gì cả, đương nhiên cũng tiêu tán!
Thân ảnh xếp bằng trên đỉnh núi đứng dậy, khẽ cười:
“Lòng có chấp niệm, là lòng có ma ý.”
“Không bỏ xuống được chấp niệm, không tiêu đi ma ý, không thấy được Như Lai, vậy thì cần gì phải đi gặp?”
Thân ảnh biến mất.
Mặt Vương Tư Viễn ửng hồng, ánh mắt điên cuồng, như đã hiểu ra điều gì đó, y xông lên đỉnh núi.
Giang Chỉ Vi, Huyền Bi và Mạnh Kỳ đành đi theo.
Một bước, hai bước, mấy người đi lên đỉnh núi, thấy thân ảnh A Nan đứng đưa lưng về phía họ.
Y quay lại, giọng nói trở nên vui sướng, như đã buông bỏ được gánh nặng:
“Thuận giả thành Phật, nghịch giả làm ma, ta lại muốn thử nghịch luyện Như Lai thần chưởng xem nó ra cái gì!”
“Ha ha ha ha! Quả thật là có thể!” Giữa không trung, bỗng vang lên tiếng cười hư ảo, một giọng nói vọng tới:
“A Nan đã chết, Ma Phật đương thế!”
Mọi thân ảnh, mọi khí tức, mọi thanh âm, đều hoàn toàn biến mất, hóa thành một chữ vạn nằm ngược, có hai màu đen đỏ!
A Nan đã chết, Ma Phật đương thế!
“Ha ha, ta hiểu rồi!” Vương Tư Viễn điên cuồng cười ha hả, khóe miệng có máu tươi tràn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...