Dịch giả: Tiểu Băng
Đoàn Thụy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cả người mềm nhũn, hệt như hồi còn niên thiếu khi gặp phải “Cuồng Đao” Tô Mạnh, đánh như thế nào cũng đánh không lại, trốn như thế nào cũng thoát không được.
Trên thảo nguyên, Thiệu Trường Ca và Anh Ninh trợn trừng mắt, há hốc miệng nhìn Đoàn Thụy đột nhiên biến mất.
Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?
Trong hư không đột nhiên toát ra một bàn tay chộp lấy Bách Khuyết Thiên Ma mang đi, cảnh tượng bên kia loáng thoáng hiện ra, cảm giác hình như quen quen!
Một chốc sau, Thiệu Trường Ca đồng tử co lại, thất thanh hô:
“Cuồng Đao!”
“Cuồng Đao” Tô Mạnh!
Khí tức quen thuộc đó cô không bao giờ nhận sai. Tuy cô chưa bao giờ nhìn thấy Cuồng Đao, nhưng tiểu thư nhà cô từng giữ một thanh lôi đao mở khiếu, gọi là “Tà Kiếp”, rất hay lôi ra xem. Mãi tới khi Cửu Trọng Thiên trở về mới hủy đi, chủ nhân của thanh đao đó chính là Tô Mạnh, khí tức lưu ở trên đao, chưa bao giờ biến mất, cô thường xuyên được cảm nhận nó!
Anh Ninh như nỉ non: “Giang Đông.”
Cảnh sắc kia tuyệt đối là Giang Đông, ả xuất thân Giang Đông, sau khi mở khiếu vẫn lịch lãm tại Giang Đông, không có khả năng nhận sai!
Hai người gần như lên tiếng cùng một lúc, quay qua nhìn nhau, cùng dẫn tới một kết luận đáng sợ:
Cuồng Đao thân đang ở Giang Đông xa xôi, cách không ra tay, bắt “Bách Khuyết Thiên Ma” Đoàn Thụy tới đó!
Đương kim thiên hạ, ngoài Tô Vô Danh có mặt khắp nơi, ai có thể làm được chuyện như vậy?
Đây chính là đặc thù có mặt khắp nơi của Truyền Thuyết!
“Cuồng Đao” đã đạt tới cảnh giới ấy?
Hai người bị dọa kinh hãi, lập tức bỏ chạy, bay về phía Trường Sinh thiên.
Đoàn Thụy nhanh chóng tỉnh táo lại, nhận ra người ở trước mắt là “Tính Tẫn Thương Sinh” Vương đại công tử và “Thái Thượng thần kiếm” Giang Chỉ Vi, tăng nhân áo xám này rất quen mặt, hình như y đã gặp được ở đâu đó.
Không nhìn cái khí chất tĩnh mịch và dáng vẻ mệt mỏi buông xuôi kia, sẽ thấy gương mặt này khá là xuất chúng, đôi mày kiếm rậm dày mà không lộn xộn, đôi mắt như hút tâm thần người......
Đột nhiên, một bóng người hiện ra trong lòng Đoàn Thụy:
“Cuồng Đao” Tô Mạnh!
Tung hoành thiên hạ hơn mười năm, thân lâm tuyệt cảnh nhưng không hề bớt đi kiêu ngạo, “Cuồng Đao” Tô Mạnh, bóng ma trong lòng y!
“Nơi này là Giang Đông, hắn cách mình cả một nửa Đại Tấn, toàn bộ Bắc Chu và nửa thảo nguyên, vậy mà chỉ thò tay ra một cái, đã bắt được mình tới đây......” Đoàn Thụy cả người run rẩy, hai chân như muốn nhũn ra.
Y không dám phản kháng, cũng không dám bỏ chạy.
Vương Tư Viễn ngả người tựa ra sau, ngẩng đầu trầm ngâm, thở dài:
“Chư quả chi nhân......”
Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Đôi mắt Giang Chỉ Vi lóe sáng, hứng thú dạt dào.
“Năm đó là ta mềm lòng, ngay cả ngươi thân có song hồn, không thể điều khiển bản thân, phạm đầy tội lỗi, nhưng vì ngươi chưa từng ra tay tàn nhẫn, nên ta để cho ngươi một con đường sống.” Mạnh Kỳ nhìn Đoàn Thụy, mở miệng. “Không ngờ vì vậy mà trong mười mấy năm nay, không biết bao nhiêu người vì ngươi mà uổng mạng, ngươi chỉ biết thỏa mãn bản thân, khiến người khác phải trả giá bằng mạng sống. Là lỗi của ta, hôm nay chính là lúc ta chuộc tội.”
Tim Đoàn Thụy đột nhiên đập nhanh hơn, cả người lạnh toát. Cái chết tới gần làm y vô cùng sợ hãi, trong đầu nhớ tới những thi thể không còn trọn vẹn dưới tay y, chẳng lẽ hôm nay y sẽ phải giống họ hay sao?
Đoàn Thụy quỳ phục xuống, thê lương nói: “Tiền bối tha mạng, không, đại sư tha mạng. Nguyên Tĩnh yếu ớt, hài nhi còn nhỏ, bọn họ không thể mất đi ta, ngài, ngài phế bỏ võ công của ta là được rồi, xin đừng giết ta, xin để lại cho ta một mạng để ta chăm sóc họ.”
Mạnh Kỳ nhìn y: “Lúc ngươi giết hại người vô tội, ngươi có bao giờ vì họ cầu xin tha thứ mà mềm lòng hay không?”
Oanh, Đoàn Thụy càng thêm sợ hãi, tai mắt mũi miệng chư khiếu đều có hắc khí toát ra, thân thể đột nhiên tứ phân ngũ liệt, tay chân đứt lìa, mùi máu tươi tràn ngập.
Y xuất bí pháp, định bỏ chạy.
Một làn kiếm quang sáng lên, nhanh chóng phân hóa thành vô số sợi kiếm nhỏ bé, kết thành một tấm lưới, bao phủ đống hắc khí tàn chi, sau đó co lại thành quang cầu.
Trong quang cầu máu thịt mấp máy, Đoàn Thụy lại hiện hình.
Giang Chỉ Vi thấy Mạnh Kỳ không ra tay, đăm chiêu nhìn vết thương trước ngực vẫn còn chưa khép của hắn, rút kiếm ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng chế trụ Đoàn Thụy.
Vương Tư Viễn ho khan, khẽ cười: “Ngươi thực ra còn có một đường sinh cơ.”
Hở? Đoàn Thụy đã tuyệt vọng, lập tức bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Chỉ cần ngươi giúp chúng ta mở ra cánh cửa đá sau núi Thiếu Lâm, thì chúng ta chỉ phế võ công ngươi, hủy căn cơ của ngươi, trấn áp ngươi trong Xá Lợi tháp sau núi Thiếu Lâm để ngươi hối lỗi, mỗi năm đều sẽ có một cơ hội gặp lại vợ con.” Vương Tư Viễn nói.
Mạnh Kỳ không nói gì.
Vương Tư Viễn truyền âm: “Ma công y tu luyện là nghịch luyện [Dịch Cân kinh] mà thành, rất cổ quái, ác ý thâm thực, nếu không có công lực áp chế, lại không thể phát tiết, không quá bảy ngày sẽ điên cuồng mà chết.”
Đây là kết luận y rút ra được từ trên người những tử tù thất bại.
Giang Chỉ Vi lắc đầu bật cười: “Thần côn đúng là thần côn, không nói dối cũng lừa được người ta vào bẫy.”
Độn quang khởi, mấy người thẳng đi Thiếu Lâm.
............
Lần này, Vương Tư Viễn không có ý đồ giấu diếm Thiếu Lâm, mà quang minh chính đại tới cửa.
Đại Hùng bảo điện nội, cao tăng tập hợp.
“Sư phụ......” Mạnh Kỳ hành lễ với Huyền Bi. Hắn không nói gì nhiều, chỉ hô hai tiếng ‘sư phụ’, dư âm lượn lờ, giống như nghẹn ngào.
Huyền Bi nhìn Mạnh Kỳ, vẻ mặt hiền hoà, cảm khái thở dài: “Người ta nói cháu ngoại trai giống cậu, quả nhiên không sai.”
Ông bước ra, hành lệ với phương trượng Vô Tư: “Nam Mô A Di Đà Phật, Phương Trượng, chuyện A Nan tịnh thổ ở sau núi giao cho lão nạp đi.”
Vô Tư không phản đối, chỉ khẽ niệm phật hiệu.
Không cần trốn trốn tránh tránh, mấy người rất nhanh đến chỗ cửa đá.
Trên cửa Lưu Ly quang chuyển, thiện ý sâu sắc, tám chữ “Người có tình nghĩa, chớ vào cửa này” như Bồ Đề thanh tịnh, như Kim Cương kiên cố.
“Mở cửa đi.” Vương Tư Viễn nói với Đoàn Thụy.
Giang Chỉ Vi khẽ búng chuôi kiếm, những tia kiếm quang từ trong cơ thể Đoàn Thụy vọt ra, khiến y khôi phục công lực.
Hai mắt Đoàn Thụy trở nên tối đen, khí tức tà dị ô uế, nét mặt vặn vẹo dữ tợn, tay phải thò ra, hóa thành ma trảo, chụp mạnh vào cửa đá.
Hắc khí tràn vào cửa đá, bàn tay Vương Tư Viễn hai màu đen trắng hiện ra, ngưng tụ thành Lạc Thư hư ảo, đẩy về phía trước.
Cánh cửa từ từ mở ra sau.
Cảnh sau cửa giống hệt cảnh Mạnh Kỳ từng nhìn thấy trong mảnh vỡ trụ quang. Không có trời trăng, không gió không mây không núi, chỉ có một màu tối tăm, mặt đất màu máu đỏ thẫm, với vô số tay chân thi thể què cụt chất chồng khắp nơi.
Huyền Bi khẽ niệm phật hiệu, sau lưng hiện ra Địa Tạng Bồ Tát chi tướng, đọc kinh độ hồn để tiêu trừ chấp niệm và ma ý.
Vương Tư Viễn lại khống chế Đoàn Thụy, vì sợ trong A Nan tịnh thổ có chỗ nào đó vẫn còn phải dùng tới y.
Với cảnh giới của mấy người hiện giờ, đương nhiên một đường vô sự, thuận lợi đến chân núi bảy tầng. Trong đó, các trận pháp “Đoạn thanh tịnh”, “Lạc hồng trần”, “Dính nhân quả" đều đã bị phá hỏng, không phải Hàn Quảng gây nên, mà là Mạnh Kỳ và Vương Tư Viễn tạo thành.
Nơi này không thể phi hành, cho dù trận pháp không còn, đám người Mạnh Kỳ cũng vẫn phải đi bộ dọc theo sơn đạo đi lên, Huyền Bi sóng vai với hắn, ông nói: “Năm đó khi vi sư làm hại Đường gia diệt môn, trong lòng áy náy tự trách không thôi, không phải hối hận gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, mà hối hận vì mình làm không đủ bí mật, nếu không phải kẻ thù vẫn còn sống, thì đã tự kết thúc mạng sống của mình rồi. May thay Khóc lão nhân còn sống, chính sự thù hận và đau lòng giúp vi sư tiếp tục sống, tuy biết chúng với Phật pháp không hợp với nhau, nhưng không bao giờ dám quên đi.”
“Cũng chính vì như thế, lúc ngươi giết Khóc lão nhân, báo thù cho vi sư, không còn bị mối thù quấn lấy, vi sư mới đại triệt đại ngộ, đến hôm nay, vi sư chỉ còn một nguyện vọng, là một ngày kia nắm giữ được sinh tử ảo diệu, cứu người nhà sống lại, trả lại một cuộc đời bình an cho họ.”
Ông nói những lời này không phải để kể chuyện mình, mà mượn nó để nói với Mạnh Kỳ rằng nếu cứ cố gắng, đến một ngày cuối cùng cũng sẽ thoát khỏi, nhưng nếu không còn chịu đựng nổi, vậy thì hãy tìm một mục tiêu để có thể giúp mình tiếp tục chịu đựng, ví dụ như thù hận!
Mạnh Kỳ quay qua nhìn sư phụ, trong mắt lóe lên ánh lửa, rồi tắt ngay: “Đệ tử đã hiểu.”
Mọi người đi qua sáu tầng trận pháp đã bị phá tan, nhìn thấy tầng thứ bảy và đỉnh núi.
Nơi này khắp nơi đều có khe, hố sâu, đầy dấu hiệu hủy diệt, giống như đã từng trải qua một hồi đại chiến.
Đương nhiên, tầng thứ bảy không có dấu vết trận pháp.
Mạnh Kỳ, Huyền Bi, Giang Chỉ Vi và Vương Tư Viễn cẩn thận đi tới, bỗng nhiên có một tiếng thở dài vang lên:
“Tâm không tĩnh, tình bất bình, còn là hồng trần luân hồi, phá giới thụ giới, thì làm sao nhìn thấy Như Lai?”
Thanh âm sầu khổ, u u vạn cổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...