Dịch giả: Tiểu Băng
Xuyên qua cửa miếu đã sụp, đi tới trước điện, trước ánh đèn mờ mờ, Mục Vân Nhạc tự nhiên có cảm giác như vừa rời khỏi đêm tối, đi tới ban ngày.
Ánh đèn không hề sáng, nhỏ bé, cô độc, tỏa ra ánh sáng mơ hồ, nhưng so với bầu trời tối đen và màn mưa tầm tã ngoài kia, thì nó hết sức ấm áp, hết sức yên tĩnh, hết sức quang minh, những đóa hoa sen trong ánh đèn như đang tắm mình trong ánh nắng, rất mang tới cảm giác “Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng”.
Đốc, đốc, đốc...... Mục Vân Nhạc bỗng cảm thấy thật an hòa thanh tịnh, người xuất thân Hoán Hoa kiếm phái đều có máu thi sĩ, từ trạng thái “Mười bước giết một người, ngàn dặm bất lưu hành” hào hùng mạnh mẽ chuyển sang trạng thái “Bối đăng cùng nguyệt hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm” bi thương tĩnh lặng mà vô cùng dễ dàng.
Sắc mặt cô trở nên nhu hòa, ánh mắt trở nên ôn nhu, nhưng trong lòng lại không hề cảm nhận được là mình thay đổi. Cô đưa tay lên, định gõ cửa.
Đúng lúc này, cánh cửa chủ điện lung lại sắp đổ đột ngột mở ra, tiếng gõ mõ đã dừng lại.
Sau cửa là một tăng nhân áo xám, gương mặt gầy gò, nhìn không ra tuổi, nói là ba mươi không sai, nói là bốn mươi cũng được.
Mục Vân Nhạc giật mình, tăng nhân này nhìn rất bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện ngũ quan hình dáng của hắn đều rất xuất chúng, thời còn trẻ hẳn là một mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong, nhưng hôm nay trong mắt chỉ còn nhìn thấy sự mệt mỏi và uể oải.
Mục Vân Nhạc chắp tay: “Đêm khuya quấy rầy, mong đại sư đừng trách. Chúng ta đi đêm khuya gặp mưa, sợ gặp phải yêu thú, lại thấy quý tự có ánh đèn chiếu sáng hắc ám, nên mới tới cửa xin tá túc, xin đại sư từ bi cho phép.”
“A Di Đà Phật. Các vị thí chủ cứ tự tiện.” Tăng nhân đáp lễ, bình thản đáp.
Mục Vân Nhạc lướt mắt vào trong điện. Tượng phật làm bằng đá, rũ mắt thương xót nhân sinh.
Hẳn tượng phật này là do tăng nhân khổ hạnh làm nên, nên có vài phần phật tính bám vào, có thể ngoài khử hung ý, chỉ cần không cố ý trêu chọc yêu thú Yêu tộc, chúng nó đều sẽ theo bản năng rời xa nơi này...... Mục Vân Nhạc nhìn một cái là nhận ra ngay.
Mười năm nay, Yêu thú Yêu tộc phát triển, những chùa miếu ngoài nơi hoang dã nếu có tăng còn ở lại, thì chỉ có hai trường hợp, một là phật tượng tự có linh tính, hai là tăng nhân thực lực phi phàm, nơi này hẳn là loại thứ nhất.
Cô quay đầu, khẽ gật đầu với Lương Cửu Châu và Vương Đồng, ý bảo có thể đi vào.
“Đa tạ đại sư.” Lương Cửu Châu và Vương Đồng đến gần, hành lễ.
Tăng nhân áo xám chắp tay xoay người, đi tới bên tượng phật, khoanh chân ngồi xuống, dưới thân chỉ là cỏ khô.
Thấy thế, Mục Vân Nhạc khẽ cau mày, Lương Cửu Châu và Vương Đồng thấy khó hiểu, tăng nhân này thực là kì quái. Bình thường, tăng nhân không phải đối mặt thì đưa lưng về phía phật tượng, nhưng người này lại ngồi ngay bên cạnh. Trên bức tường bên trái bị lủng một lỗ to, bên kia lỗ thủng chính là ao nước, nở đầy hoa sen.
Nhờ có cái lỗ thủng to tướng này, mà ánh đèn mới chiếu được tới đám hoa sen.
“Không nhìn Như Lai, lại đối liên hoa, hành vi quái dị, là tăng nhân Thiền tông chăng?” Vương Đồng truyền âm hỏi Mục Vân Nhạc.
Mục Vân Nhạc lại không nghĩ như vậy, tinh thần dung nhập thiên địa, mọi cảnh vật chung quanh đều hiện ra trong lòng cô, cô lĩnh, độc tự, đèn tàn, ngoài tăng nhân áo xám này thì không còn dấu hiệu sống của ai khác, ngay cả dấu vết người lui tới còn không có.
Một người, một ngọn đèn, một tượng phật, một tòa miếu, một ao sen, hoa nở hoa tàn, hắn cứ như vậy mà trải qua thời gian?
Mục Vân Nhạc cảm nhận được sự tịch mịch cô đơn, ngay cả chốn phật thanh tịnh không giấu được bi thương.
Hòa thượng này hẳn là có một chuyện cũ rất không muốn nhớ lại? Mục Vân Nhạc chợt nổi lòng cảm thông, thu mắt về, tìm chỗ khoanh chân ngồi xuống.
Lương Cửu Châu ngồi xuống, thổ nạp vài lần, khẽ cười: “Mục cô nương, Vương công tử, đa tạ các ngươi tương trợ.”
“Đây là bổn phận của chúng ta.” Mục Vân Nhạc trả lời xong, không nhịn được lại liếc qua tăng nhân áo xám. Tăng nhân mắt khép hờ, không nói lời nào, như hoàn toàn tách biệt với họ.
Lương Cửu Châu gật gật đầu, ha ha cười: “Tên tuổi Mục cô nương, Lương mỗ sớm đã nghe thấy, hôm nay may mắn gặp được, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt.”
Mục Vân Nhạc vui vẻ: “Lương tiền bối, Ngoại Cảnh cường giả như ngài mà nghe thấy tên mọn của vãn bối?”
“Đương nhiên, Hoán Hoa kiếm phái ‘Sấu Ngọc kiếm’ Mục Vân Nhạc là người nổi bật nhất Nhân bảng đời này, ngang hàng với Họa Mi sơn trang Phí Khổ Thiện, Bồi kinh Tào thị Tào Bổ Chi, có mĩ danh ‘Ba ngày tranh huy’, Lương mỗ làm sao không nghe qua cho được!” Nói tới đây, Lương Cửu Châu không nhịn được cảm khái, “Nhìn đám anh tài trẻ tuổi các ngươi, ta nhận ra mình đã quá già, ai, giang hồ này trước sau gì cũng của các ngươi......”
Mình mất gần bốn mươi năm mới thành tựu Ngoại Cảnh, có cái danh đại hiệp, nhưng thiếu nữ này còn nhỏ tuổi như vậy đã Thiên Nhân Hợp Nhất, đường đi sau này còn thuận lợi hơn mình rất nhiều, quả thực là trường giang sóng sau đè sóng trước, một đời người mới thắng người cũ.
Mục Vân Nhạc không nhịn được nhếch mép cười vui vẻ, sau đó cố gắng thu về, nghiêm mặt: “Lương tiền bối, chuyện võ đạo làm gì có phân biệt người cũ với người mới, người tới trước làm thầy, làm cường giả Ngoại Cảnh, cao nhân Pháp Thân ai có tuổi thọ siêu việt, ngài vẫn còn đang ở độ xuân, sao lại cảm khái hậu bối, bảo mình già đi.”
“Tiểu cô nương thật là biết ăn nói.” Lương Cửu Châu ha ha cười, quay sang khách khí với tăng nhân áo xám: “Chúng ta tới quấy rầy, mong đại sư đừng trách, không biết đại sư xưng hô thế nào?”
“Bần tăng Chân Định.” Tăng nhân áo xám trả lời.
“Đa tạ Chân Định đại sư thu lưu.” Mục Vân Nhạc cười tươi tắn.
Lương Cửu Châu giật mình, khẽ cười: “Đại danh của đại sư giống với một vị đại hiệp mỗ từng nghe tới, thực khiến Lương mỗ thổn thức.”
“Là đại hiệp nào? Sao ta không biết?” Mục Vân Nhạc mở to mắt.
Vương Đồng hiếu kỳ: “Có thể khiến Lương đại hiệp gọi là đại hiệp, nhất định không phải là tầm thường, xin hỏi là ai vậy?”
Lương Cửu Châu cười cười: “Ài, ta nhớ người đó có rất nhiều danh xưng và danh hiệu, nhưng nhớ được người đó từng là khí đồ của Thiếu Lâm, có pháp danh Chân Định thì chỉ những người già như chúng ta mới biết.”
“Các ngươi đừng đặt ta ngang hàng với người đó. Trước mặt người đó, ta nào dám xưng mình là đại hiệp, người đó lúc cường thịnh, hiệp can nghĩa đảm, nghĩa bạc vân thiên, thiên hạ đều nhận ân của người đó, tà ma nghe tên đều sợ uy, hồi đó ta mới chỉ là một vô danh tiểu tốt, ài, sinh không gặp thời, thật tiếc nuối chưa bao giờ nhìn thấy được người.”
Mục Vân Nhạc ánh mắt mờ mịt, vẫn không đoán ra là ai, Vương Đồng tròng mắt chuyển chuyển, đăm chiêu suy nghĩ.
“Được rồi, ta đả tọa chữa thương trước, tranh thủ mau chóng khôi phục.” Lương Cửu Châu đặt tay lên gối, nhắm mắt lại, trên đỉnh đầu lại dần dần xuất hiện sương trắng lượn lờ.
Mục Vân Nhạc nhìn quanh, chỉ thấy tiếng mưa rào rào, nước mưa như dệt, đánh tách tách lên lá sen, nhất thời tức cảnh sinh tình, đọc:
“Phồn hoa thanh tịnh nhập không môn, chiết sát thế nhân, trong giấc mơ nhìn thấy cuộc đời, mấy lần kiếp số...... đến giờ này, chỉ một ngọn đèn tàn, sơn môn sụp đổ......”
Thanh âm phiêu đãng, đầy thi vị.
Chợt cô nhìn thấy tăng nhân áo xám quay đầu qua mở mắt nhìn cô, giọng trầm trầm: “Bài hát này là ai dạy ngươi?”
Mục Vân Nhạc mím môi cười: “Lời lẽ quê mùa làm đại sư chê cười, vãn bối may mắn gặp được Chân Tuệ thần tăng, nghe người đọc bài này, thấy ý cảnh hay hay, nên lén ghi nhớ.”
“Chân Tuệ thần tăng......” Mạnh Kỳ giật mình, chợt thấy buồn:
Chân Tuệ đã thành thần tăng, mười năm này trôi qua thật là nhanh, mà mình vẫn còn bồi hồi giữa sinh và tử......
Mục Vân Nhạc nói xong, không thấy Chân Định đại sư nói gì, hắn xoay đầu về, gõ lốc cốc xuống mõ: “Nghe thanh xuân, nghênh tiếng cười, tiện sát rất nhiều người......”
Hoa nở hoa tàn đã mười năm.
Nghe thanh xuân nghênh tiếng cười...... Mục Vân Nhạc ngơ ngẩn, đèn tàn, miếu sụp, trời tối, ý cảnh thực là bi thương.
Cô như hòa vào khung cảnh, trầm trầm đọc:
“Bối đăng và nguyệt hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm.”
Hát xong, tiếng mõ lại gõ xuống:
“Phiền não chấm dứt, hồng trần rời xa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...