Dịch giả: Tiểu Băng
Tên là “Lý Đam”, trên người có [Đạo Đức kinh] do Đạo Đức Thiên Tôn tự tay viết, Mạnh Kỳ theo bản năng liền nghĩ ngay tới việc thay Thái Thượng truyền đạo!
Thái Thượng đã rời khỏi Phong Thần thế giới, không tiện lại ra mặt, sau khi nhận ra mình với Nguyên Thủy Thiên Tôn, Ngọc Hư cung có liên quan, thì tiện tay ban cho mình [Đạo Đức kinh], ngầm dẫn mình tới giới này truyền đạo?
Chuyện tới mức này, thân là quân cờ, Mạnh Kỳ đã biết mình phải làm gì, mọi chuyện bây giờ đã không còn dùng hai từ ‘trùng hợp’ để hình dung, mà tất cả đều là “Cố ý”!
Thái Thượng muốn hắn hóa thân thành Lý Đam, thay ông ta truyền đạo, vậy có nghĩa cái thân thể địa cầu này của hắn ông ta cũng đã biết rõ ràng, xem ra ông ta đang đứng ở hướng trung lập, tuy không cung cấp hỗ trợ gì cho hắn, nhưng cũng không có vạch trần hắn.
Cũng có nghĩa Đạo Đức Thiên Tôn và Lục Đạo là không ở cùng một phe.
Mạnh Kỳ hít sâu, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo mình phải làm thế nào.
Chuyện đã tìm tới cửa, muốn tránh né hay từ chối cũng đều không sáng suốt, vì nếu lỡ chọc tức Thái Thượng, sau này e sẽ phải hối hận.
Nhưng muốn thay ông ta truyền đạo, lại là một ‘kĩ thuật’. Nếu bây giờ triển lộ “Tài hoa”, “Chinh phục” Lý Dung, trở thành thành viên thủ tàng thất của Lạc Ấp, sau đó ngày càng phát triển, thanh danh vang xa, kéo đám Khổng Khâu tới mời giáo, vậy nhất định sẽ bị Lục Đạo phát hiện!
Cho nên, vẫn phải giả ngu, kéo dài mấy năm xem sao, chuẩn bị cho kĩ lưỡng, đợi tới lúc bản tôn chém được quá khứ, sẽ hai bên phối hợp, mở ra một phương thế giới đại đạo, mượn cả Phong Thần chi lực hỗ trợ.
Thời cơ đó nhất định phải nắm cho thật chuẩn, để khỏi bị Lục Đạo phát hiện sớm, sau đó phá tan.
“Đa tạ thủ tàng sử đã ban tên.” Mạnh Kỳ chắp tay.
Lý Dung ngẩn người: “Ngươi đã từng đọc sách, biết chữ?”
Không giống như là phổ thông lưu dân!
“Khi còn bé từng có lão sư chỉ bảo.” Mạnh Kỳ đáp.
Lý Dung nghe vậy, nổi lòng yêu tài, vuốt râu: “Tốt lắm. Sau này ngươi cứ gọi ta là thủ tàng sử, không cần gọi là chủ thượng, nhưng nếu mới vào Lý phủ, thì vẫn phải từ tiện dịch làm lên. Dọn dẹp cái đình viện phía trước kia giao cho ngươi phụ trách.”
“Vâng, thủ tàng sử.” Thật rất hợp ý Mạnh Kỳ.
Nhìn theo hắn rời đi, Lý Kiêm Gia bĩu môi: “Bộ dạng của hắn không nhìn ra giống kẻ đọc sách tí nào cả.”
“Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.” Lý Dung lắc đầu, thở dài. “Bởi vậy mới thấy thiên hạ hỗn loạn, chiến tranh gây nên ảnh hưởng không hay, hậu nhân của đại phu cũng có thể rơi vào tình hình như thế. Nếu con không học cho giỏi võ, tới khi loạn ly lan tới đây, coi chừng con còn thê thảm hơn hắn.”
Chuyện bảo vệ Lạc Ấp, Lý Dung đã sớm nhìn thấu sự suy yếu của Chu vương thất, không hề ôm ảo tưởng tí nào.
Trong nháy mắt, nửa năm trôi qua.
Bởi vì đã bị đặt tên “Lý Đam”, Mạnh Kỳ không dám chậm trễ, đành phải nhờ Tiên Tích điều chỉnh thời gian, tách thời gian ngày với đêm. Ban ngày là bản tôn, tới tối sẽ vào thân thể địa cầu, như thế mới chiếu cố được cho cả hai đầu, để khỏi bị lộ.
Sạt sạt sạt, Mạnh Kỳ quét sân viện, hết sức chuyên chú, cẩn thận tỉ mỉ, cứ như đây chẳng phải là chuyện gì thấp kém, mà là chuyện thần thánh nhất đáng phải dụng tâm nhất.
Qua cửa sổ thư phòng, Lý Dung và Lý Kiêm Gia nhìn Mạnh Kỳ quét, dần cũng bị lây cái không khí an hòa, cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
“Làm việc tiện dịch mà không qua loa, thân ở trong gian nan mà không đọa lạc, Kiêm Gia, chỉ bằng tâm tính này, ý chí này, chuyên chú này, hắn đã mạnh hơn con gấp trăm gấp ngàn lần, con phải học thêm điểm ấy.” Lý Dung cảm khái.
Lý Kiêm Gia đảo mắt, hừ nhẹ: “Vậy thì sao? Cũng phải đi quét sân thôi mà.”
Thật ra, cô rất bội phục việc Mạnh Kỳ cẩn thận quét sân, cô biết mình nhất định là làm không được, nhưng phụ thân lại lấy cái đó ra để giáo huấn, khiến cô không nhịn được nói mát hai câu.
Lý Dung ha ha cười: “Vi phụ là đang khảo nghiệm hắn, nay hắn đã thông qua khảo nghiệm, ta sẽ cho hắn làm tùy tùng, phụ trách dọn dẹp và sửa sang lại thư phòng và thủ tàng thất, nếu có thời gian, có thể xem thêm tàng thư, tu luyện võ nghệ.”
“Đáng tiếc hắn đã bỏ qua thời gian tốt nhất, có tập luyện e cũng khó có thành tựu, đọc sách sợ cũng không thành được tiên sinh.” Lý Kiêm Gia lại mạnh miệng, nhưng cũng nói không sai.
Lý Dung không nói gì thêm, đồng ý với lời phát biểu của con gái, nhưng cũng không sai, bồi dưỡng một người làm gia phó thôi, chứ có phải là làm đại tướng quân Đại Hiền nhân gì đâu, thế cũng đủ rồi.
Ông xoay người ra sau bàn, quỳ xuống, lật ra xem tin tức từ khắp nơi chuyển tới.
Đột nhiên, Lý Dung vỗ mạnh xuống bàn, khiến cái bàn cứng gãy thành hai nửa, hít thở dồn dập, râu dựng lên, vẻ giận sôi gan.
“Phụ thân, sao vậy?” Lý Kiêm Gia ngơ ngác hỏi.
“Tề quốc Mặc gia lấy lý do rườm rà vô dụng, huỷ bỏ rất nhiều lễ nghi, không chỉ tiết táng mà còn làm giảm đi đạo lí tôn ti trên dưới!” Lý Dung nổi giận đùng đùng: “Thật là quá đáng! Quả thật là quá đáng! Tô Mặc đúng là kẻ gian tà đệ nhất xưa nay!”
“Nhân tâm giả trá, nhân tâm giả trá a, lão phu chỉ hận thực lực không tốt, không thể chính tay đâm kẻ tặc này!”
Hắt xì...... Mạnh Kỳ đang quét rác ắt xì một cái, chắc mình lại trúng đạn rồi.
Lý Dung chắp hai tay sau lưng, ở trong thư phòng đi qua đi lại, nộ khí càng lúc càng tăng, sau đó nhìn Mạnh Kỳ chăm chú quét sân, không bị chút ngoại vật ảnh hưởng, mới dần bình tĩnh lại, lắc đầu, uể oải trở lại án kỷ, tiếp tục lật xem.
Đến cuối cùng, ông ta nhìn thấy một tấm bái thiếp, nghi hoặc mở nó ra:
“Trung Sơn quốc Cơ Vũ?”
Lý Kiêm Gia hơi ngẩng đầu lên: “Công tử Vũ? Sáng nay hắn mới đưa qua bái thiếp, phụ thân muốn gặp?”
“Hắn có lai lịch gì?” Lý Dung hỏi.
Lý Kiêm Gia nhớ lại lời gia phó để bẩm lại: “Hắn là công tử Trung Sơn quốc, nghe nói học phú năm xe, biết đại thế thiên hạ, sau khi Trung Sơn mất nước, hắn vẫn luôn lưu vong nước khác, không ngờ nay lại đến Lạc Ấp.”
“Học phú năm xe? Vậy thì gặp cũng được.” Lý Dung gật đầu.
............
Một cỗ xe ngựa chậm rãi chạy về hướng thủ tàng sử phủ, không nhanh không chậm, như đang đi dạo.
Trong xe có một nam tử tóc đen, mặc bào dài, mặt mày sáng láng, có mấy phần quý khí, nhưng trong ánh mắt lại có mấy phần ngả ngớn và nóng nảy.
Gã nhắm mắt, cố gắng ổn định tâm tình. Người hầu tử cửa xe chui vào, đưa lên mấy tấm giấy: “Công tử, thứ ngài yêu cầu.”
Người này chính là công tử Vũ, thò tay nhận mấy trang giấy, ý cho người hầu lui xuống, sau đó mới chậm rãi lật xem:
“...... Không có Lý Đam...... Không có lão Đam...... Không có Lý Nhĩ...... Không có Bá Dương...... Thủ tàng thất xem ra thật không có Thái Thượng hiển thế, giáo hóa đại đạo......”
Công tử Vũ khẽ cười. Cái thế giới này, e là không có ai biết cái thủ tàng thất Lạc Ấp nhỏ bé này lại sẽ có hóa thân của Đạo Đức Thiên Tôn. Nếu người đó xuất hiện, sẽ trở thành thầy của gương tốt vạn thế, tự tay viết năm ngàn lời đạo đức mang theo đại đạo chân ý, mở ra đạo cho cái thế giới này!
Nếu không phải mình đến từ địa cầu, cơ duyên xảo hợp xuyên việt tới đây thì cũng không thể nào biết được.
Nay Thái Thượng chưa xuất hiện, vậy cái phần vinh diệu công đức này chẳng phải tiện nghi cho mình hay sao?
Hồn của gã đã xuyên vào công tử Vũ mấy năm, ỷ vào sở học kiếp trước, dần dần có tên tuổi học phú ngũ xe, sau mấy lần ‘ngẫu nhiên’ tuôn ra mấy câu ngôn luận của chư tử chưa từng xuất hiện, thì trở thành người có đạo đức và công đức chi khí, hòa với công pháp gã kì ngộ được, giúp gã tăng thêm sức mạnh, khiến thực lực của gã đột nhiên tăng mạnh.
Cho nên, gã mới nhắm tới Lạc Ấp, nhắm tới thủ tàng thất, nếu Thái Thượng thật sự chưa xuất hiện, chính là cơ hội của gã!
Nay nhiều nhà chư tử đã xuất hiện, nếu Thái Thượng vẫn chưa hiện thế, lan truyền đại đạo, theo lý thì sẽ không hiện thế nữa, bởi vì hình thái ban đầu của học thuyết Nho gia đã bắt đầu xuất hiện.
Tới lúc đó, gã chính là thánh nhân, mở ra đại đạo cho cái thế giới này!
Xe ngựa đến Lý phủ, công tử Vũ được dắt vào thư phòng, thấy bên trong có hai nam một nữ, nam mặt trắng râu dài, chính là Lý Dung, nữ thì hình như là con gái ông ta, sau lưng còn có một nam tử dung mạo tang thương, chưa già đã yếu, nhìn hẳn là gia phó phụ trách nơi này.
Hai bên chào nhau xong, công tử Vũ nói rõ muốn mình đến, nói mình gặp phải thời buổi loạn lạc, sở học bản thân lại kém cỏi, cảm thấy rất là bất đắc dĩ, nghe nói Lạc Ấp thủ tàng sử minh hiểu lễ nghi, nên đặc biệt đến mời giáo, cũng mời Lý Dung cho phép mình lật xem tàng thư.
Này lời nói vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa của Lý Dung, nên không tiếc lời khen công tử Vũ, lập tức đồng ý với lời mời cầu của gã.
Công tử Vũ giả bộ cảm thán: “Thế đạo bây giờ vô đạo vô đức, nhân tâm giả trá, loạn tượng liên tục xuất hiện, tại hạ bất tài, hi vọng biến đọc tàng thư, tìm ra con đường của đạo.”
Đây là trải đệm, để sau này khi làm ra ‘tin tức lớn’ khỏi bị người ta nghi ngờ, hơn nữa, gã cũng không nhớ rõ [Đạo Đức kinh] bản hoàn chỉnh, vẫn còn cần Lý Dung hỗ trợ để hoàn thiện.
“Lời ấy đại thiện!” Lý Dung vỗ tay nói, Mạnh Kỳ bĩu môi, cái tên giả mạo này, tưởng mình là đạo đức thánh nhân thật hả.
Công tử Vũ âm thầm đắc ý, làm bộ khiêm tốn nói: “Thủ tàng sử quá khen.”
Ha ha, đại đạo nơi này sẽ là do ta mở!
Lời còn chưa dứt, gã đã nghe thấy Lý Dung nói: “Lý Đam, ngươi dẫn công tử Vũ đi thủ tàng thất.”
Lý Đam? Công tử Vũ ngẩn người.
Lý Đam!
Gã sững sờ, mặt hết trắng lại hồng, hết đỏ lại đen, hết đen lại trắng, như mở hàng nhuộm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...