Dịch giả: Tiểu Băng
Lục Phiến môn, Chu Y lâu, bình phong ngăn cách trong ngoài.
Tư Mã Thạch đứng ở trước tấm bình phong, nhìn “Quyền Kim Chương bộ đầu” Tổ Tồn Thần đang xấu hổ.
Tổ Tồn Thần thân hình cao lớn, hai tay buông thõng sát người, một tay đang cầm một xấp giấy là thông tin tình báo mới nhất, đang định tới đây để bẩm báo với tổng bộ đầu.
Y nói: “Tổng bộ đầu, Tô… nhiệm vụ Tô tổng bộ đầu giao cho ty chức có còn làm tiếp hay không?”
Chính là cái nhiệm vụ công kích tà giáo ấy.
Vì Tư Mã tổng bộ đầu đã trở về, nên mới mới bất an, sợ Tư Mã tổng bộ đầu có bố trí khác.
Tư Mã Thạch nghiêm nghị nói: “Tà giáo phá hư căn bản của Đại Tấn, việc này rất là quan trọng, Tô tổng bộ đầu làm thế rất phải, ngươi cứ theo lời hắn đã dặn mà làm, không có gì thay đổi.”
Tổ Tồn Thần nhẹ thở phào, chìa xấp giấy trong tay ra: “Tổng bộ đầu, trong này là tin đồn mới nhất của La giáo và Tố Nữ đạo.”
“Tin gì?” Tư Mã Thạch nhận xấp giấy, cẩn thận lật xem.
Giọng Tổ Tồn Thần có mấy phần cổ quái và kích động: “Tố Nữ đạo nói Tô tổng bộ đầu trong người có thần binh, là một thanh hỏa đao màu vàng cam, La giáo thì tung tin đồn chứng thực điều này, cũng nói Tô tổng bộ đầu còn có một loại pháp bảo về thời gian, Bất Nhân lâu lâu chủ chính khi chết cũng đang dùng thần binh......”
Người có thần binh, có giấu pháp bảo loại thời gian, kích sát Bất Nhân lâu lâu chủ cũng có thần binh, ba tin tức này, tin nào cũng làm cho y rung động.
Tô tổng bộ đầu thật không phải là ‘người’!
Đến cấp bậc Đại Tông Sư, ngoài thần binh được truyền thừa, thì thường chỉ có được cực phẩm bảo binh, “Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ được một thanh thần binh đã làm người ta sửng sốt, nhưng cô là có Lục đại tiên sinh làm tỷ phu, đến được nhiều di tích, còn “Cuồng Đao” Tô Mạnh từ đâu có được thần binh? Lại còn pháp bảo loại thời gian nữa?
Quan trọng nhất là, dù anh có thần binh và pháp bảo, nhưng muốn giết một Đại Tông Sư cũng cực kỳ gian nan. Bọn họ hầu như ai cũng có thần binh, lâu chủ Bất Nhân lâu lại còn thuộc hạng những người khó giết nhất, bởi vì nếu một kích không trúng, y sẽ bỏ chạy đi xa ngay tức khắc, vậy mà… y lại chết trong tay Cuồng Đao!
“Thì ra là vậy......” Tư Mã Thạch cảm khái.
Đợi Tổ Tồn Thần rời khỏi Tiểu Lâu, sau bình phong mới có tiếng thốt ra: “Thì ra là vậy......”
Một bóng người từ sau bình phong đi ra, là Triệu Cảnh Thế. Y thở dài: “Hèn gì ‘Cuồng Đao’ lại xem Thần đô đại trận và bổn vương là không khí.”
Nói cái gì cho dù có ở trong Thần đô đại trận, có bao nhiêu cường giả bảo vệ, muốn giết y cũng như lấy đồ trong túi, thì ra là có pháp bảo loại Thời Gian, pháp bảo loại này là loại không nói đạo lí nhất, không có được cảnh giới nhất định thì chỉ có bảo vật đồng loại mới có thể chống được!
Tư Mã Thạch bình tĩnh: “Hắn không phải là loại người ngang ngược, nhưng đã nói là làm. Chỉ cần đừng chọc vào hắn nữa, thì không sao cả. Vị trí của hắn trên Địa bảng cũng cần phải chỉnh lại một chút.”
“Thứ mấy?” Triệu Cảnh Thế hỏi.
“Top 10. Ai bảo hắn giết được Bất Nhân lâu lâu chủ?” Tư Mã Thạch đáp.
Triệu Cảnh Thế ngần ngừ: “Nếu Bất Nhân lâu lâu chủ một kích không đắc thủ mà chưa kịp bỏ chạy, thì Huyền Thiên tông Thủ Tĩnh cầm Quang Âm đao cũng có thể giết được.”
Người đó dùng Quang Âm đao còn áp chế được cả Pháp Thân!
Tư Mã Thạch khẽ gật đầu: “Quang Âm đao nghe nói là một binh khí đỉnh phong loại thời gian, khắc chế tất cả bí pháp về thời gian, đừng thấy nó mới chỉ thức tỉnh có chút xíu, nếu thực sự có bảo vật loại thời gian dám ra oai trước mặt nó, nhất định sẽ bị nó giáo huấn.”
Đó là kiêu ngạo của Quang Âm đao.
“Cho nên, Cuồng Đao chỉ có thể xếp thứ hai.” Tư Mã Thạch kết luận.
Lúc này không thể so với lúc trước. Khi đó thế cục thiên hạ ổn định, Đại Tông Sư khi hành tẩu giang hồ đều sẽ để thần binh ở lại tông môn, cho nên bảng xếp hạng thường không có tính tới thần binh. Nhưng bây giờ thời điểm người ta cần phải dùng tới thần binh càng ngày càng nhiều, xếp hạng Địa bảng cũng phải tính toán tới yếu tố này.
“Hạng nhì Địa bảng......” Triệu Cảnh Thế hơi thất thần, sau đó cảm khái: “Cuồng Đao vẫn còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, vừa bát trọng thiên chưa lâu, thế mà lại leo tới hạng nhì Địa bảng, tuổi của bổn vương đủ để làm cả giả gia của hắn, bước qua Cửu Trọng Thiên từ lâu, trở thành Đại Tông Sư, thế mà lại không so bằng hắn, bị hắn coi là gà đất chó sành, quả thực là làm người ta khó chịu.”
Trước có Hàn Quảng, sau có Tô Mạnh, mình mới vừa chui được ra khỏi bóng tối, nay lại chẳng khác gì rơi vào một bóng ma khác!
Tư Mã Thạch nhìn y, lạnh nhạt nói: “Không phải lo, qua hai ba năm nữa là ngươi không cần phải kềm nén nữa rồi.”
“Vì sao?”
Tư Mã định làm gì, hay đã có cách gì?
Tư Mã Thạch đi tới bên bàn, cầm bút lên: “Với tốc độ của hắn, hai ba năm nữa nhất định sẽ bước qua nấc thang trời thứ ba, trở thành Đại Tông Sư, tới lúc đó, ngươi đã trở thành người yếu hơn hắn, đương nhiên không cần phải cảm thấy đè nén nữa.”
Triệu Cảnh Thế há hốc miệng, dại ra cả hơn nửa ngày mới nói: “Tư Mã, không ngờ ngươi cũng có lúc khôi hài......”
Tư Mã Thạch mặc kệ y, bắt đầu viết thông tin về Mạnh Kỳ để đăng lên Địa bảng:
“Tính danh: Tô Mạnh.”
“Tuổi: chưa đầy hai lăm.”
“Danh hiệu: Cuồng Đao, Đao Vương.”
“Công pháp: Không rõ, cùng loại với Kim Cương Bất Hoại thần công, đao nhập chí cảnh, vấn tâm vấn đạo, thay trời hành phạt, có tuyệt chiêu không thể giải được ‘Dính nhân quả’, tay có thần binh hỏa đao và pháp bảo loại thời gian.”
“Chiến tích: Một đao ‘Dính nhân quả’ giết Khóc lão nhân; đấu tay đôi giết Cáp Tư Ô Lạp đang có thần binh và hai Tông Sư khác; bị Hoan Hỉ Bồ Tát, Phụng Điển thần sứ cầm Pháp Vương lệnh bài và Bất Nhân lâu lâu chủ mai phục, có thêm Đại La yêu nữ rình một bên, giết chết Bất Nhân lâu lâu chủ, dọa lui ba người còn lại.”
“Xếp hạng: thứ hai.”
“Đánh giá: dưới Pháp Thân, ai không có bảo vật loại thời gian, đều giết được!”
............
Tây Lương, nhà Tư Mã.
Tư Mã Nhân vuốt ve “Diệt Pháp tiên”, cảm ngộ huyền ảo bên trong nó, thể xác và tinh thần hòa làm một, không nghe thấy gì bên ngoài.
Tiếng bước chân vội vã tới gần, Tư Mã Nhân mở mắt, cười mắng: “Thân là tiểu thư khuê các, lại đi đứng thô thiển như thế, không ra sao cả!”
Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ chưa tới hai mươi đi vào, mặc một màu trắng tinh thanh nhã, dung mạo thanh tú, nếu không nói chuyện, chỉ đứng im, sẽ dễ bị lầm tưởng là người điềm đạm. Cô đang nhướng to mắt, hai má đỏ bừng, hít thở dồn dập như một đứa con nít đang chạy chơi rầm rầm: “Phụ thân, đại tin tức! Đại tin tức!”
Cô là con gái của Tư Mã Nhân, rất được ông ta yêu thương, tên là Tư Mã Phương.
“Cái gì đại tin tức? Làm việc phải trầm ổn, dù gặp phải chuyện kinh người, núi có sụp trước mắt cũng không được biến sắc, như thế mới là chính đạo.” Tư Mã Nhân đúng bậc cha hiền dạy con.
Tư Mã Phương giơ tờ giấy trong tay: “Bất Nhân lâu lâu chủ ám sát thất bại, mất mạng ngay tại chỗ.”
“Hắn ám sát Pháp Thân cao nhân nào thế?” Tư Mã Nhân sửng sốt thì sửng sốt, gương mặt và giọng nói vẫn trầm ổn như không.
“‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh!” Hai mắt Tư Mã Phương sáng rực, đầy vẻ sùng bái.
Tư Mã Nhân ngẩn người: “Ai?”
Vị Pháp Thân nào tên là Tô Mạnh?
Chờ một chút…“Cuồng Đao” Tô Mạnh?
Hắn lại giết được Bất Nhân lâu lâu chủ!
Sắc mặt ông ta biến đổi, nghe thấy Tư Mã Phương kiêu ngạo nói: “Tô công tử có thần binh hỏa đao và pháp bảo loại thời gian, trong vòng vây một nửa bước cầm thần binh và một ngoại cảnh đỉnh phong có lệnh bài pháp thân, dễ dàng chiến thắng, giết chết Bất Nhân lâu lâu chủ, vọt lên hạng hai Địa bảng!”
Vây sát, thắng lợi dễ dàng, hạng hai...... Tư Mã Nhân nói không ra lời, đờ người như tượng.
Tư Mã Phương nhìn phụ thân, cười khanh khách: “Phụ thân, phải ổn trọng, núi cao có sụp ngay trước mặt cũng không được đổi sắc!”
............
Tại Lô Long, tại Lang Gia, tại Tam Tiên đảo, tại Họa Mi sơn trang, các đại nhân vật đều được xem Địa bảng kì mới nhất, mới biết tới trận mai phục rầm rộ nhất cả trăm năm nay mới có.
“Tổ nãi nãi” Hạ Hầu Yến di di ngón tay lên chỗ tên mình trên bảng xếp hạng, thở dài: “Còn chói mắt hơn cả Tô Vô Danh năm đó......”
“Hàn Băng tiên tử” Diệp Ngọc Kỳ đứng cạnh Lục đại tiên sinh, nhớ tới lần đầu gặp hắn ngây ngô ở trong Tiên Tích, khi gặp lại ở thần đô trầm ổn đảm đương, ý khí phong phát, tới nay mới trôi qua mấy năm, hắn đã thật sự trở thành đại nhân vật, nếu quyết chiến sinh tử, người sống e là sẽ chẳng là mình.
“Ngày sau nếu gặp phải hắn, nhắc hắn, chưa đến truyền thuyết, thì không được quá dựa vào bảo vật loại thời gian, nếu không sẽ bị phản phệ hại thân.” Lục đại tiên sinh nhìn tờ giấy mỏng trong tay, bình thản nói.
Nguyễn lão gia tử đọc xong Địa bảng, chắp tay sau lưng đứng dậy, đi qua đi lại, nói: “Đáng tiếc!”
“Lục dương cuồng khách” Ngô Quý Chân biết được muộn hơn mọi người một chút, sau khi nghe quản gia báo tin, mặt đờ ra, giật giật, lầm bầm: “Không phải là giả chứ......”
Lần trước nhìn thấy “Cuồng Đao” Tô Mạnh, hình như mới có nửa năm?
Lúc đó mình còn khinh bỉ hắn một phen......
............
Mạnh Kỳ cúi đầu ủ rũ, mình đã quên sửa danh hiệu, quên sửa danh hiệu, quên sửa danh hiệu rồi!!! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Quá mức tận chức tận trách, ngược lại lại quên đi cái mục đích ban đầu!
Lúc này, hắn đã trở lại Tiên Tích, thu hồi mới tài liệu luyện chế, những thứ không dùng tới mới treo lên đem bán. Dù sao cũng còn cả gần một năm nữa, hắn cũng chẳng vội phải đi kiếm thần binh, cho nên tuyệt không thể tiện nghi cho Lục Đạo. Nếu bán cho thành viên Tiên Tích, kiểu gì cũng sẽ thu về được tới sáu vạn thiện công, trong khi nếu bán cho Lục Đạo, nhiều lắm chỉ được chừng ba vạn rưỡi mà thôi, phải lựa chọn ra sao nhìn là hiểu rồi!
Mạnh Kỳ bán một ít đồ, đổi được một ngàn sáu trăm thiện công, tính cả trước kia còn thừa hai vạn hai ngàn bốn trăm hai mươi thiện công, đổi lấy thời gian mười năm cho Thất Sát bi hồi phục.
Làm xong, Mạnh Kỳ trở lại Bích Du cung, tìm một tĩnh thất, ngồi tu luyện.
Phân thân địa cầu của hắn đang tiến vào Chu triều quốc gia Lạc Ấp, cần phải tập trung khống chế nó một khoảng thời gian.
Quan trọng nhất phải đi Lạc Ấp thủ tàng thất, xem xem ở đó có một nguời tên là Lý Đam, muốn quản lý thư quán hay không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...