Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Đèn đuốc sáng trưng, cảnh đêm của thành phố lúc nào cũng đẹp, một đôi nam nữ đang ở trên ban công ngắm sao ngắm mây, sau lưng là ti vi đang phát bản tin thời sự, giọng của biên tập viên truyền hình vô cùng nghiêm túc:

“Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp, khu vực Hạ Nam đột ngột xảy ra sự cố cúp điện khu vực rộng, tất cả các đường dây điện dân dụng đều xuất hiện trục trặc, ngành điện đang nhanh chóng điều tra, dự tính trước rạng sáng có thể khôi phục.”

“Ồ, ở đây đã lâu lắm rồi không còn bị cúp điện phạm vi lớn nữa rồi mà?” Đôi nam nữ kia nghi hoặc quay đầu lại xem.

Ngoài khu vực Hạ Nam, bao nhiêu là người cũng đang nghe được tin này, đoán già đoán non đủ kiểu.

Nam Cung Xung nhìn kẻ gây ra sự cố mà run cầm cập, miệng không sao khép lại được, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Gặp phải quỷ. Boss từ trong trò chơi on line đuổi giết ra tới offline luôn… nhất định là mình đang nằm mơ, đang nằm mơ......”

Bát! Y vung tay tát mạnh vào má mình một cái, đau tới mức da mặt rung lên, nước mắt ứa ra, cảm thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo tới như vậy, nhưng khi nhìn về phía trước, lại vẫn thấy nam tử áo xanh kia vẫn chắp hai tay sau lưng, như cười như không đánh giá mình.

Tầm mắt Nam Cung Xung bỗng tối đen, suýt nữa té xỉu, nhưng từng sợi điện ý nhập thể, khiến y phải tỉnh trở lại.

“Có thể giải thích cho lão phu cái đó là gì không?” Mạnh Kỳ chỉ chỉ cái hộp “Đại tác phẩm vượt thời đại: Hắc Sơn Lão Yêu”, mỉm cười hỏi.

Vừa nói, Mạnh Kỳ vừa thò tay rút ra một thanh kiếm kim loại trò chơi treo trong phòng của Nam Cung Xung, nơi bàn tay tiếp xúc với chuôi kiếm, điện quang lóng lánh, hoa lửa văng khắp nơi.

Không đến một hô hấp, Nam Cung Xung đã nhìn thấy thanh kiếm bắt đầu bị nóng chảy, nhỏ giọt xuống đất.

Miệng y lại há to thêm ra, đúng là một boss ẩn giấu, mạnh tới đáng sợ!

Nhưng làm sao boss này lại từ trong trò chơi ‘bò’ ra ngoài được?

Mạnh Kỳ ý vị thâm trường bổ sung. “Ngươi hẳn cũng hiểu đừng có giở trò, không gạt được lão phu đâu.”

Hắn lời còn chưa dứt, Nam Cung Xung đã nhìn thấy nhà cửa ngoài kia đã lại có điện rồi.

“Ta, ta, ta biết, biết. Biết!” Nam Cung Xung vận hết sức lực mới trả lời được, hai chân bủn rủn, hai đùi run run.

Làm sao được? Làm sao được? Boss từ trong trò chơi giết ra tới hiện thực!


Không có “Võ công” và “Bí bảo”, Nam Cung Xung vô cùng yếu ớt, sớm biết thế quay lại từ đầu cho rồi!

Mạnh Kỳ chỉ chỉ cái hộp to, mắt lại nhìn cái khoang kim loại: “Đó là cái gì?”

Nam Cung Xung nghĩ nghĩ, cố gắng dùng từ sao cho dễ hiểu: “Đó là trò chơi vượt thời đại của công ty trò chơi Thương Khung, tên là ‘Hắc Sơn Lão Yêu’, được gọi là trò chơi mang tới tính chân thật siêu cấp, là kĩ thuật đưa suy nghĩ vào trong hiện thực. Khoang kim loại và cái mũ đó là bộ thiết bị, ách, tiền bối, ngài có biết công ty là gì không, kĩ thuật đưa suy nghĩ thành hiện thực là gì không, bộ thiết bị… là gì không?”

“Hiểu ý là được, tiếp tục nói.” Miệng Mạnh Kỳ run run, hắn lại bị coi là đồ nhà quê cơ chứ!

Nam Cung Xung tiếp tục nói: “Tóm lại, tóm lại là, tiền bối ngài chính là một NPC trong trò chơi này, à không, là nhân vật, còn ta là người chơi trò chơi, ngài hiểu không?”

Ừ, thú vị...... Mạnh Kỳ lại chỉ chỉ khoang kim loại: “Cho nên, cái khả năng đảo ngược thời gian của ngươi chính là từ đây mà có?”

“Ngươi, ngươi biết!” Nam Cung Xung đại kinh thất sắc, thì ra boss thần bí này là lần theo mình mà tới đây?!

Vậy ở trước mặt hắn, mình chẳng phải là thằng hề cứ nhảy nhót hay sao?

Hắn thực là lỗi trò chơi, à không đúng, đã trở thành lỗi hiện thực rồi......

“Lão phu thử xem.” Mạnh Kỳ đi tới khoang kim loại, ý bảo Nam Cung Xung mô tả cách dùng.

Theo lý một lúc sau, chế tạo trò chơi đưa suy nghĩ thành sự thật là một dạng ảo cảnh, bởi vì không có vật chất thật để chống đỡ, nên chỉ mô phỏng ra được cảm giác giống như thật mà thôi, nhưng lúc hắn ở trong thế giới của “Hắc Sơn Lão Yêu”, thi triển cả “Duy ngã độc tôn” lẫn “Nguyên Tâm ấn” đều không nhìn ra được, cho thấy cái khoa học kĩ thuật ở thế giới này của Nam Cung Xung hẳn là đã rất tiến bộ.

Ừ, việc này rất đáng để tìm tòi nghiên cứu, nhất là khi hắn đang muốn chém đứt quá khứ, đoạn tuyệt nhân quả, thì hiểu biết về thời gian là vô cùng quan trọng.

Nam Cung Xung chết lặng, biểu diễn lại cách thao tác, nhìn thấy ‘boss ẩn giấu trong trò chơi xuyên việt đến hiện thực, đứng nhìn người chơi chơi trò chơi”.

Câu này không sai tí nào, nhưng nghe sao mà vớ vẩn không chịu nổi.

Mạnh Kỳ thử khởi động trò chơi, cảm thấy ý thức theo mũ giáp và khoang kim loại kéo dài đến một địa phương thần bí, sau đó lan ra như vô tận, xuyên qua một lớp bình chướng rất dày khó tả, nhưng lại vẫn cảm ứng được rất rõ ràng cơ thể da thịt của mình.

Mạnh Kỳ dừng lại, đưa ý thức trở về, lựa chọn đọc suy nghĩ của Nam Cung Xung, mô phỏng đặc thù ý thức của đối phương.


Hắn thấy mình rơi vào trong bóng tối, rồi nhìn thấy một con sông gợn sóng lấp lánh với cực nhiều nhánh rẽ, bao phủ tất cả các nơi.

Sau đó, hắn không còn cảm ứng được gì nữa, rồi nhìn thấy ‘bản thân’, nhìn thấy Đỗ Thanh Thanh, nhìn thấy Yến Xích Hà và Ninh Thải Thần đi tiểu mãi mà không xong.

............

Vừa thấy nam tử áo xanh khởi động khoang kim loại, Nam Cung Xung lập tức quay người, dùng hết sức lực xông tới chỗ điện thoại, ấn vào nút bấm khẩn cấp.

‘Tút tút tút…’, một giọng nữ từ trong điện thoại vọng ra:

“Đây là số điện thoại báo nguy cấp, tiên sinh cần giúp gì ạ?”

Nam Cung Xung nói nhanh: “Nguy hiểm! Có một boss ẩn giấu trong trò chơi xuất hiện ở trong nhà ta! Hắn từ trong khoang mô phỏng bò ra, hắn, hắn muốn giết......”

“Bệnh thần kinh!” Giọng nói kia trở nên đầy tức giận, sau đó là tiếng ‘tút tút….”

“Hắn muốn giết ta......” Nam Cung Xung vẫn nói tiếp, mặt đờ ra.

Y chộp lấy đầu mình, lầm bầm trong họng, cực kỳ kinh hãi.

Đột nhiên, y nhớ tới một chuyện: “bản mới Điển tàng này có boss ẩn giấu. Chú, đúng rồi, phải báo cho chú biết!”

Y lập tức gọi cho điện thoại, nhưng không có ai bắt máy.

“Hình như hôm nay tổ của chú bị tăng ca......” Nam Cung Xung quay nhìn cái khoang kim loại, sợ nó lại đột ngột mở, cái nam tử đáng sợ kia lại đi ra.

Nam Cung Xung siết chặt nắm tay, hừ, chỉ cần đập vỡ khoang mô phỏng và mũ điện não, hủy bản điển tàng, xem xem ngươi còn từ trong thế giới trò chơi chui ra được nữa hay không!

Nhưng mà bây giờ ác ma đã ra rồi, đập vỡ khoang mô phỏng chỉ làm hắn giận thêm thôi…

Suy nghĩ một hồi, y lại ấn vào nút báo nguy cấp.


“Đây là số điện thoại báo nguy cấp, tiên sinh cần giúp gì ạ?”

Nam Cung Xung nói nhanh: “Nhà ta có cướp vào, địa chỉ là......”

Để cảnh sát đến xử lý đi, họ có súng gây tê bắn tê cả khủng long, hẳn là đối phó được với tên đáng sợ này!

Báo công an xong, y đi qua đi lại, chỉ ước gì trốn thoát được ra khỏi nhà, nhưng lại sợ boss kia có cài dấu ấn truy tung gì đó trên người y.

Chơi Hắc Sơn Lão Yêu lâu như vậy, y đủ hiểu những cường nhân võ đạo có thể làm được tới chuyện gì!

Nam Cung Xung tính tính thời gian, ba phút sau, mở cửa ra, vừa vặn nhìn thấy một đội cảnh sát từ trong thang máy và cầu thang xuất hiện.

“Ngươi báo cảnh sát?”

Nam Cung Xung cuống quít gật đầu: “đúng vậy. Hắn, hắn đang ở trong kia, chiếm cái khoang mô phỏng của ta, ta khó khăn lắm mới chuồn ra được.”

“Chiếm mất khoang mô phỏng?” Viên cảnh sát ngẩn ra, bệnh nhân của hội chứng nghiện internet?

Đám cảnh sát sử dụng chiến thuật tiêu chuẩn, cẩn thận dè dặt đi vào, vây quanh khoang mô phỏng, rồi mở bật nắp lên.

Bên trong hoàn toàn trống rỗng!

Nam Cung Xung trợn to mắt không tin nổi, cả người lạnh toát từ đầu tới chân.

Hắn đi đâu?

“Nam Cung Xung phải không?” Đám cảnh sát lục soát khắp phòng xong, viên cảnh sát dẫn đầu nghiêm khắc nhìn Nam Cung Xung, “Báo tin giả với công an là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, phải trả phí cho chúng ta đó.”

“Ta đã nhìn thấy rất nhiều người chơi cái trò chơi này tới điên loạn, không còn phân biệt được hiện thực và hư ảo, chỉ này một lần, lần sau không được lấy lý do này nữa, tốt nhất là bảo cha mẹ hay người thân dẫn tới bệnh viện kiểm tra thần kinh đi.”

Nam Cung Xung mờ mịt gật đầu, nhìn bọn họ rời đi, nhìn cửa phòng khép lại, trái tim lạnh băng như muốn đông cứng.

Xong rồi, nhất định tên kia đã phát hiện ra, không biết đã trốn tới chỗ nào rồi......

Một lúc sau, vẫn không thấy động tĩnh gì, Nam Cung Xung lại khôi phục hy vọng, nhảy tới máy tính, nhanh nhẹn khởi động, vào diễn đàn, gõ vào:

“Cứu mạng! Boss ẩn giấu từ trong trò chơi chui ra, đang ở trong nhà ta, muốn giết ta! Làm sao bây giờ? Online đợi, rất cấp!”


Hẳn không phải chỉ có một mình ta chơi bản Điển tàng đâu nhỉ!

“Ta tự hoành đao hướng thiên cười” Rất nhanh đã trả lời: “Chính là chủ thớt ban nãy? Dùng cách này để lừa mọi người nữa hả, ta thực là phải khen ngươi đó!”

“Gian khổ” cũng theo đi vào, quăng cái icon vã mồ hôi: “Tìm ông chú của ngươi sửa trình tự lại, xử lý hắn!”

“Dùng tiền nện đi, nện tới chừng nào công ty Thương Khung vừa ý thì thôi!” “Tam sinh vạn vật” nói.

“Hay ngươi đi theo hắn đi? Bán hoa cúc của ngươi ấy!”

“Bái sư học nghệ! Bao nhiêu cơ hội tuyệt vời, trọng trách bảo vệ hòa bình thế giới sau này đều giao cho chủ thớt ngươi!”

......

Ai cũng cảm thấy Nam Cung Xung đang nói đùa, hơn nữa đề tài này lại rất là thú vị, nên nôn ra cả một đống đáp án đủ kiểu, khiến Nam Cung Xung muốn khóc luôn:

“Thật! Ta lấy tổ tông mười tám đời ra thề!”

“Yêu nhất Nhiếp Tiểu Thiến” cũng lắc lư tiến vào: “Hắc hắc, yêu nhất cái bộ dạng ra vẻ đứng đắn mà vô cùng bậy bạ này của chủ thớt đó nha.”

Nam Cung Xung đang định trả lời, thì màn hình phản chiếu hình ảnh nam tử áo xanh đáng sợ kia đang ở ngay sau lưng y!

Y lập tức thu nhỏ diễn đàn, quay đầu lại lắp bắp nói: “Tiền, tiền bối, thể nghiệm xong rồi?”

“Ta muốn gặp chú của ngươi.” Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều.

Nam Cung Xung cuống quít: “Được, được chứ, đợi ta gọi cho chú ấy!”

Phù, may mà boss này là từ trong trò chơi chui ra, không biết máy tính! May mà dưới sự quản giáo nghiêm khắc của bố mẹ đã khiến hắn luyện được kĩ năng trộm chơi máy tính tuyệt kĩ!

Nhưng… Mạnh Kỳ đã nói: “Nhường chỗ một chút.”

Nam Cung Xung đứng dậy, ngơ ngáo đứng sang bên, sau đó thấy Mạnh Kỳ thuần thục tìm tới chỗ thu nhỏ trang web, thuần thục tới chỗ gõ chữ, thuần thục gõ vào:

“Mọi người có ai biết Thất Sát bi? Online đợi, rất cấp bách.”

Nam Cung Xung lại há hốc, trời ơi, cả đời y sẽ không bao giờ quên được một đêm đầy sợ hãi, bất lực, kinh ngạc và không sao tin được này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui