Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

“Ngu Tăng đại sư?” Nghe thấy Yến Xích Hà xưng hô, Nam Cung Xung đứng bật dậy.

Đây chính là một trong tam đại Tông Sư thiên hạ, cao nhân hàng đầu đứng trên đỉnh, là mục tiêu mơ ước của tất cả võ đạo tu luyện giả!

Lão tăng vừa cất bước, đã xuất hiện ở cửa đại điện, vẫn đấu mắt với Mạnh Kỳ, giữa không trung ngân xà loạn vũ, chiếu sáng Lan Nhược tự và khu vực xung quanh, âm phong đã hoàn toàn tắt lịm, sự lạnh lẽo băng lãnh nãy giờ hoành hành khắp chùa giờ bị càn quét không còn, thay vào đó là lôi điện dương cương và Lưu Ly thanh tịnh.

Loại này cấp bậc va chạm dưới, cái gì mỗ mỗ, cái gì cô hồn dã quỷ, căn bản không có dung thân chi địa!

Không hề ra tay, cũng không bày ra lĩnh vực, không có câu động thiên địa chi lực, chỉ là khí cơ khiên dẫn, kích phát lẫn nhau, mà đã khiến đất trời biến động như vậy? Không chỉ Nam Cung Xung, Đỗ Thanh Thanh, ngay cả Yến Xích Hà cũng không còn giữ được bình tĩnh, vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc!

Đây chính là uy lực của Đại Tông Sư?

Mà người đang đấu ngang tay với Ngu Tăng đại sư lại chính là vị nam tử áo xanh kia, người này rốt cuộc là ai? Hắc Sơn Lão Yêu? Đại Tông Sư mới lên chức? Yến Xích Hà vừa sửng sốt vừa cảnh giác nhìn Mạnh Kỳ.

Nam Cung Xung càng thêm ngạc nhiên, y “biết” nam tử áo xanh của Thương Thiên tông này thực lực rất mạnh, Tông Sư bình thường không cửa sánh bằng, nhưng không ngờ hắn lại mạnh tới như thế, đấu chọi gay gắt với một trong tam đại Tông Sư “Ngu Tăng” mà không thua kém chút nào!

“A Di Đà Phật, thí chủ biến mất nhiều năm, không ngờ lại xuất hiện ở Lan Nhược tự.” Khí cơ khiên dẫn, Ngu Tăng cũng không dám tùy tiện dời ánh mắt đi, vì sợ bị phản phệ.

Hai người này biết nhau?


Mạnh Kỳ đứng dậy, hai tay chắp ở sau lưng, ho nhẹ, dời mắt đi, khí cơ biến mất, khiến Ngu Tăng như vừa đánh hụt: “Đại sư cũng là tới tìm Hắc Sơn Lão Yêu?”

Không đề cập tới chuyện trước đây, bởi vì hắn có biết đâu!

Ngu Tăng lại nhắm mắt vào, niệm phật: “Hắc Sơn thí chủ độc hại sinh linh, lão nạp không thể không quản.”

Ông nói tiếp: “Thí chủ mấy năm trước bị nó đánh bại, nay tới Lan Nhược tự, hẳn là Thương Thiên đại pháp đã có đột phá. Lão nạp thấy thí chủ phản lão hoàn đồng, tóc bạc biến thành đen, hai mắt ‘Thông’ vào nội cảnh thiên địa, đã có cảm giác tự diễn một giới, giơ tay nhấc chân tùy tiện như ý, không câu nệ với ngoại vật, không bị áp chế của người khác, phải chăng đã đưa Thương Thiên đại pháp lên tới cảnh giới mà trước nay chưa từng ai đạt đến?”

“Thương Thiên đã chết, hoàng thiên phải lập.” Mạnh Kỳ nhếch mép khẽ cười, khí tức càng thêm sâu thẳm.

“Thương Thiên đã chết, hoàng thiên phải lập......” Ngu Tăng thoáng ngẩn ra, tay chắp thành chữ thập: “A Di Đà Phật, trước chết sau sống. Phá rồi sau đó lại được, chúc mừng thí chủ đại triệt đại ngộ, tương lai không hẳn không thể lập địa thành Phật.”

“Thương Thiên đại pháp đạt tới cảnh giới ‘Hoàng thiên phải lập’......” Mấy người ngồi đó đều nghe thấy, ánh mắt nhìn Mạnh Kỳ càng thấy hắn cao thâm bí hiểm.

Đây chính là phong tư khí độ của Đại Tông Sư?

Hắn là tông chủ Thương Thiên tông?

“Hắc Sơn Lão Yêu không biết tung tích, đại sư xin cứ tự nhiên.” Mạnh Kỳ không nói gì thêm, đưa tay ra ý mời.

Ngu Tăng móc ra một quyển kinh phật: “A Di Đà Phật. Lão nạp muốn siêu độ yêu ma quỷ quái Lan Nhược tự, để họ hướng sinh Cực Lạc tịnh thổ.”


Trên Kinh Phật có năm chữ phạn cổ xưa, tỏa ánh sáng lưu ly màu vàng:

“Địa Tạng Độ Hồn kinh!”

Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ, nếu lấy được quyển kinh này, sư phụ nhà hắn ít nhất sẽ không bởi vì công pháp không trọn vẹn mà vô vọng Pháp Thân!

Hắn híp mắt, cố ý thở dài: “Địa Tạng Độ Hồn kinh......”

“Địa Tạng Độ Hồn kinh?” Yến Xích Hà và Đỗ Thanh Thanh ngơ ra, Nam Cung Xung thì khó nén ánh mắt nóng rực, vẻ rất hiểu biết về sự kì diệu của bộ kinh này.

Ngu Tăng đầy vẻ từ bi: “A Di Đà Phật, nơi này bị Hắc Sơn thí chủ mở cánh cửa đi thông Cửu U Quỷ Vực, cho nên âm hồn oán linh chấp niệm khó tán, phổ thông siêu độ bình thường không thể hỗ trợ bọn họ giải thoát, cũng không làm họ hướng sinh Cực Lạc tịnh thổ được, sinh sôi không ngừng, lão nạp không thể không thỉnh bản kinh Phật trấn tự này ra.”

Thì ra là kinh Phật trấn tự, nếu bàn luận về nội dung của nó thì có vẻ không thỏa đáng...... Mạnh Kỳ hơi gật đầu, không nói lời gì nữa.

Bị khí cơ Ngu Tăng và Mạnh Kỳ nhiễu loạn, các ác quỷ du hồn, mỗ mỗ gì đó của Lan Nhược tự đều núp hết vào.

Cho dù là yêu ma quỷ quái, cũng phải sợ Đại Tông Sư!

Ngu Tăng cầm [Địa Tạng Độ Hồn kinh], xoay người đi ra ngoài tự, ông đã nhìn ra, hơn phân nửa vấn đề là ở rừng cây bên ngoài.


Nam Cung Xung mắt xoay chuyển, truyền âm: “Đại sư, thỉnh ngài chủ trì công đạo!”

“Chuyện gì?” Ngu Tăng hỏi.

Nam Cung Xung bi phẫn nói: “Vãn bối Định Hồ Nam Cung Xung, ngẫu nhiên gặp được đệ tử của Hoàng gia trang, biết được Thương Thiên tông tả sứ bảy năm trước cường đoạt bí tịch nhà bọn họ, làm bị thương không ít người, nổi lên lòng căm phẫn, muốn can thiệp việc này. Tiếc là thực lực không tốt, đánh không lại họ, không thể đòi được công đạo, nhưng lại thấy không cam lòng, nên mới khúm núm, nhẫn nhục chịu đựng đi cùng họ, để tìm cơ hội, nay gặp đại sư, chính là ý trời.”

Ngu Tăng nhìn y một hồi, truyền âm đáp: “Nam Cung thí chủ đừng nóng, đợi lão nạp siêu độ quỷ quái Lan Nhược tự xong, tìm được tung tích Hắc Sơn thí chủ, sẽ nói chuyện này với hai vị thí chủ Thương Thiên tông.”

Nói xong, ông đi ra ngoài.

Nam Cung Xung siết chặt nắm tay, lòng đầy chờ mong, hừ, y khúm núm chịu đựng chính là vì chờ cái này!

Tới lúc đó, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, y sẽ vừa rửa được sĩ diện, vừa lấy được [Địa Tạng Độ Hồn kinh]!

Bỗng y giật thót, quay qua nhìn Mạnh Kỳ, thấy hắn như cười như không nhìn mình.

Đông đông đông! Tim y đập thình thịch như đánh trống.

Đông đông đông! Y nghe được tiếng tim của Mạnh Kỳ cũng đang đập mạnh mẽ.

“Lời bi phẫn vừa rồi của ngươi, lão phu cũng đã nghe thấy.” Trong lòng Nam Cung Xung vang lên giọng nói như cười của Mạnh Kỳ.

Nam Cung Xung trợn mắt, đầy kinh hãi, người này nghe được người khác truyền âm?


Hình ảnh của hắn đột nhiên to ra, choán hết tầm mắt y!

Không xong! Nam Cung Xung quyết định cực nhanh.

Mạnh Kỳ chợt thấy mắt tối sầm, cảm quan bị hạn chế, chỉ còn lại quanh người, nhưng lần này hắn đã cảnh giác, hắn chính là muốn ép Nam Cung Xung phải giở trò này ra, nên đã chuẩn bị sẵn, “Bất Diệt Nguyên Thủy tướng” đột ngột hiện ra!

Hỗn hỗn độn độn, không trên không dưới, không gian trở nên hỗn loạn, thời gian cũng vậy, Mạnh Kỳ muốn dùng cái đặc điểm ban sơ,, thời không ngưng nhất của Bất Diệt Nguyên Thủy chi tướng để xem xét bí mật cái đảo ngược thời gian kia!

.....

Cảm quan khôi phục, Mạnh Kỳ nhìn thấy Nam Cung Xung, Đỗ Thanh Thanh và Yến Xích Hà, thấy Ninh Thải Thần đang nhanh chân đi ra chỗ tường vỡ.

Thời gian quay về lúc Ninh Thải Thần đi tiểu, Ngu Tăng còn chưa xuất hiện.

“Ngay cả Đại Tông Sư cũng ảnh hưởng được.....” Mạnh thầm nghĩ, trong khoảnh khắc thời gian hỗn loạn vừa rồi, hắn đã mơ hồ cảm ứng được một chút dị thường, nếu làm thêm mấy lần, hẳn sẽ tìm ra được chút manh mối!

Nam Cung Xung đứng dậy, đầy cung kính nói: “Tiền bối, hay để vãn bối bồi Ninh công tử ra ngoài điện đi tiểu?”

Thái độ rất là cung kính đúng tiêu chuẩn.

Mạnh Kỳ nhìn y, thoáng nét cười, kiểu bí mật của mi ta đã biết cả rồi!

“Ha ha, chắc là mình nghĩ nhiều quá thôi, bị khả năng lấy tâm cảm tâm của người này dọa sợ......” Nam Cung Xung thầm nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui