Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Mạnh Kỳ chậm rãi hít thở mấy hơi, bình phục cảm xúc trong lòng. Bởi vì có đoán trước nên hắn cũng không quá mức khiếp sợ, chỉ là cảm thấy việc này càng lúc càng khó bề phân biệt rồi, không biết ai nói đúng, ai nói xạo, cũng không biết lời nào là nói thật, lời nào là giả dối.

Đây cũng không phải thời cơ tốt để nghiền ngẫm manh mối và lời khai, Mạnh Kỳ thận trọng quan sát bốn phía, xác nhận không có mai phục rồi mới mở cửa phòng đi vào.

Trong phòng có chín thi thể, ngoại trừ Hàn sứ, Ngô Thành và hai gã tùy tùng còn có thêm xác bốn người nữa quần áo tả tơi, dường như là mấy kẻ chạy việc ở bến tàu.

Mạnh Kỳ cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, phát hiện chín người này đều bị một kích trí mạng. Miệng vết thương nằm ngay yết hầu, là tổn thương do kiếm. Trong phòng không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào.

Xem ra võ công kẻ ra tay rất cao cường. Mạnh Kỳ có chút hoài nghi hung thủ là bóng đen tối hôm qua. Kẻ đó am hiểu sử dụng kiếm, có thể phá được phòng ngự Kim Chung Tráo của Mạnh Kỳ, lại có kỳ công ảnh hưởng giác quan người khác. Tại lúc đám Hàn sứ bất ngờ không đề phòng, đạt thành hiệu quả như vậy cũng không khó khăn. Nếu không phải kẻ đó không nắm chắc sẽ đánh chết hắn trong hai ba kiếm, lại phải phân tâm cảnh giác Bạo Vũ Lê Hoa Châm, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị âm thầm tập sát.

Bất quá những điều này đều là suy đoán của Mạnh Kỳ, không cách nào khẳng định hung thủ chính là bóng đen tối qua.

Mạnh Kỳ quan sát hiện trường thêm vài lần, bỗng nhiên nhíu mày bởi vì hắn phát hiện vẻ mặt đám Hàn sứ có chút kỳ quái, không có sợ hãi, không có ngạc nhiên, ngược lại bộ dạng phục tùng rủ mắt xuống, có vài phần cung kính cùng giải thoát.

“Chẳng lẽ là cao tầng Tuyết Thần Cung? Nhưng kẻ đó tại sao phải giết người diệt khẩu?” Mạnh Kỳ nghi hoặc.

Mạnh Kỳ thăm dò một lượt, ngoại trừ địa đạo thông ra bên ngoài cửa hàng Nam Bắc Thông thì không còn dấu vết lạ thường nào. Hắn lặng lẽ rời khỏi đó, không ngừng biến hóa phương hướng, đi một vòng lớn mới về đến phụ cận Vưu phủ. Hắn vừa quan sát động tĩnh bên trong vừa suy tư về chuyện đã gặp.

Bức màn bí mật này quá rắc rối, ai cũng có khả năng nói dối. Trong đầu Mạnh Kỳ không ngừng hiện lên những giả thuyết mới rồi lại tự bác bỏ, không có suy nghĩ nào rành mạch.



Chuyện Bạch Y Kiếm Thần khiêu chiến khiến phủ thành chủ xôn xao cả lên. Thôi Hủ cần bế quan “mài kiếm” nên giao tất cả sự tình lại cho Thôi Cẩm Tú xử lý. Với bối phận thúc bá, Vưu Đồng Quang, Mục Sơn và Phí Chính Thanh tự giác lưu lại hỗ trợ nàng giải quyết các sự tình trong ngoài phủ, dần dần dẹp yên tình huống hỗn loạn mấy ngày vừa qua.

Chính vì thế, khi Vưu Đồng Quang trở về phủ đệ của mình đã là nửa đêm. Trời đen như mực, đưa tay không nhìn rõ năm ngón.

“Cha, thành chủ nhận lời khiêu chiến của Lạc Thanh sao?” Vưu Đồng Quang vừa bước vào cửa, đứa con thứ ba là Vưu Hoằng Bác đã chạy ra nghênh đón.


Vưu Đồng Quang gật đầu: “Ngũ đệ chờ mong một trận quyết đấu cấp Tông Sư đã lâu lắm rồi. Hắn muốn nhân dịp này kích phát tiềm lực bản thân tới gần giới hạn Nhân Thần hư vô mờ mịt kia”

Vưu Đồng Quang kể lại mọi chuyện thật kỹ càng. Vưu Hoằng Bác là đứa con mà hắn ưng ý nhất. Con cả Vưu Hoằng Văn trầm mê trong thi từ ca phú, bỏ bê việc luyện công, quanh năm suốt tháng ngụ ở kinh thành. Hắn đối với việc kế thừa gia nghiệp tuy cũng có mưu cầu nhưng lại không thích mấy chuyện giao thiệp với giới thương nhân. Đứa thứ hai Vưu Hoằng Thì từ nhỏ đã bị chiều đến hư, đích thị là một tên hoàn khố, ba bốn mươi tuổi rồi vẫn chưa trưởng thành lên được.

Chỉ có đứa út Vưu Hoằng Bác này học được chân truyền võ công của hắn, đối với việc giao thương lại có chút thiên phú. Bởi vậy, Vưu Đồng Quang đều giao cho hắn phụ trách mọi chuyện ở tiêu cục. Nếu làm tốt, gia nghiệp sau này sẽ do hắn làm chủ.

Vưu Đồng Quang xưa nay chưa từng để ý đến bối phận con trưởng con thứ. Hắn luôn tâm niệm một điều: Thân ở trong giang hồ, gia nghiệp phải giao cho kẻ có đủ khả năng lãnh đạo, nếu không cả nhà sẽ chết không có chỗ chôn.

“Đã bao nhiêu năm rồi không được chứng kiến một trận đấu cấp Tông Sư…” Vưu Hoằng Bác nghe xong liền cảm thán

Vưu Đồng Quang cười lớn: “Các Tông Sư giao thủ cũng không phải là hiếm nhưng phần lớn đều chỉ đến điểm là dừng, lại không có truyền ra bên ngoài. Trận đấu chính thức đúng là rất ít gặp, nhưng mà ta có lòng tin với ngũ đệ”

Hắn ngừng một chút lại nói: “Hoằng Bác, chuyện về số tiêu vật kia thế nào rồi?”

Vưu Hoằng Bác không dám nhìn vào mắt cha mình, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Còn chưa tìm được. Nếu để con biết kẻ nào ăn cây táo, rào cây sung, con nhất định lột da hủy cốt hắn”

“Hừ, Vưu tam gia khẩu khí thật lớn nhỉ. Bây giờ không phải lúc tìm kiếm nội gian, chuyện tiêu vật mới là quan trọng nhất. Nếu tìm không thấy thì còn không mau chóng chuẩn bị lượng hàng khác đi!” Vưu Đồng Quang hiếm khi giận tái mặt, vỗ bàn giáo huấn nhi tử.

Vưu Hoằng Bác đương nhiên không dám chống đối cha mình, chỉ cười nịnh nọt rồi cùng mấy người quản gia theo Vưu Đồng Quang đi vào thư phòng.

Vưu Đồng Quang theo thói quen đến trước cửa thư phòng, mở khóa đồng, đẩy cửa đi vào. Cánh cửa két! một tiếng, chậm rãi mở ra. Hắn đột nhiên khựng lại, nét ôn hòa trên mặt giảm đi, ngưng trọng quan sát căn phòng.

‘Cha, làm sao vậy?” Vưu Hoằng Bác khó hiểu hỏi.

Vưu Đồng Quang trầm giọng: “Có người xâm nhập thư phòng”

Quản gia, hộ vệ đều giật mình sợ hãi, đây là bọn hắn không làm tròn nhiệm vụ.


Vưu Hoằng Bác biết rõ võ công đặc thù của cha mình có thể cảm ứng được khí tức biến hóa, bởi vậy hắn không hoài nghi, tự mình dẫn đầu đi vào trước dò xét.

“Có một phong thư!” Hắn chỉ vào một tờ giấy được gấp lại gọn gàng đặt trước Bạch Ngọc Phật.

“Mang đến đây!” Vưu Đồng Quang phân phó hộ vệ.

Hộ vệ cất bước đi lên, dùng ngân châm thăm dò độc tính trong lá thư sau đó mới cung kính dâng lên cho Vưu Đồng Quang.

Vưu Đồng Quang mở thư, Vưu Hoằng Bác tò mò ngó đầu vào muốn nhìn nội dung bên trong:

“Nghe đồn quý gia có một bức tượng Bạch Ngọc Phật chế tác tinh xảo, vô cùng trân quý khiến tại hạ tò mò vô cùng. Hôm nay tới cửa đánh giá, thật không lừa người.

Nhưng không hỏi mà tùy tiện lấy đi thật không phải đạo làm khách. Nay ta lưu lại thư này muốn báo với quý gia, sáu ngày sau tại hạ tới lấy đồ giữa đêm trăng. Thỉnh chuẩn bị người tiếp đón để không làm ta phí công tới lui

Thân Hầu kính thư.”

Vưu Đồng Quang đọc xong bức thư, vừa sợ vừa giận, hận không thể xé Thân Hầu kia làm trăm mảnh, lại kỳ vọng Thập Nhị Tướng Thần biết khó mà lui.

“Khinh người quá đáng! Thật khinh người quá đáng mà!” Vưu Đồng Quang mặt trầm như nước, nghiến răng nghiến lợi nói, vò lá thư ném xuống mặt đất.

"Cha, nhất định phải cho Thân Hầu kia một trận đẹp mặt!" Vưu Hoằng Bác nghĩ đến thực lực phụ thân nhà mình, lại nghĩ tới võ công của thành chủ thúc thúc. Hắn đè xuống sợ hãi, thẹn quá hoá giận hô to.

Quản gia và bọn hộ vệ hai mặt nhìn nhau, từ lúc nào Thân Hầu trong Thập Nhị Tướng Thần biến thành tên đạo tặc thanh nhã như vậy?

"Ngày mai ngươi đi mời mấy vị thúc bá tới." Vưu Đồng Quang trên mặt không còn mỉm cười nữa, trầm ngâm một chút nói: " Thôi thúc thúc ngươi muốn bế quan mài kiếm, tạm thời không nên quấy rầy hắn."

Nói xong câu đó, hắn dần dần chế trụ cảm xúc, trầm ổn nói: "Đúng rồi, hãy tuyên truyền việc này ra ngoài."




Mạnh Kỳ quan sát Vưu phủ đến nửa đêm, chỉ thấy Vưu Đồng Quang sau khi hồi phủ phát hiện thư ngoại trừ nổi giận một chút rồi sau đó xử lý mọi chuyện đều rất tỉnh táo, cũng không có làm ra cái gì khiến người ta hoài nghi, khiến cho Mạnh Kỳ không thu hoạch được gì, không thể không sớm quay trở về chùa miếu.

Hôm sau, Mạnh Kỳ điều tức xong liền nhàn nhã đi đến Tuyệt Thiện Lâu vừa dùng cơm trưa vừa nghe ngóng tin tức.

Trên đường đi hắn mua một chiếc mũ rộng vành, một bộ thường phục cùng một bộ tăng bào trắng tinh mà hắn đã thiết tha từ lâu

Mạnh Kỳ bước vào quán rượu, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe đầy tai mấy chủ đề về trận đấu của Thôi Hủ và Lạc Thanh

“Quyết đấu cấp Tông Sư đó nha, quả thực là trăm năm khó gặp!”

“Đúng vậy, không thể tưởng tượng được là chúng ta có cơ hội được tham gia một sự kiện trọng đại như thế”

“Đáng tiếc ngoại trừ các nhân vật tiếng tăm trên giang hồ, mấy người như chúng ta không được vào phủ thành chủ, không được chứng kiến tận mắt trận đấu có một không hai này”

“Đúng vậy, con bà nó thật đáng tiếc! Mà ta nghe nói Tào Man Tử đang tổ chức cá cược kết quả trận đấu. Các ngươi cảm thấy phần thắng sẽ nghiêng về thành chủ hay Bạch Y Kiếm Thần?”

Vấn đề vừa được đưa ra, cả quán rượu xôn xao hẳn lên, ai ai cũng hăng hái phân tích thực lực của hai bên.

"Thành chủ thành danh hơn hai mươi năm, bước vào Tông Sư cũng có mười năm rồi, Lạc Thanh mới vừa đột phá Tông Sư không lâu, có thể chống lại hay sao? Ta xem trọng thành chủ đại nhân!"

"Chưa hẳn, chưa hẳn, Lạc Thanh thách đấu khắp thiên hạ, chưa gặp được địch thủ, không có người nào đỡ được quá ba kiếm của hắn, khí thế ngày càng tăng, mà thành chủ mấy năm gần đây ít khi xuất thủ, chỉ sợ không có được kiếm ý sắc bén như vậy rồi."

"Ba năm trước đây lúc thành chủ phá Lâu Sơn Phái Thất Tinh kiếm trận, dùng hết năm chiêu, Bạch Y Kiếm Thần lại chỉ cần hai kiếm liền phá trận thành công."

“Hừ, ngươi cũng nói là ba năm trước. Qua ba năm nói không chừng thành chủ đã mở ra thêm một bí tàng nữa rồi”

Mỗi người một quan điểm, ai cũng không phục ai, thiếu chút nữa xông vào đánh nhau, cũng may còn có vụ cá cược, mọi người nhao nhao đem lửa giận hóa thành tiền đặt cược.

Mạnh Kỳ vừa gắp thức ăn vừa nghe họ bàn luận, biết được thành chủ Thôi Hủ bắt đầu bế quan, Thôi đại tiểu thư chủ trì mọi việc trong thành, cũng biết được Bạch Y Kiếm Thần đã đến Đại Bi Tự dâng hương trai giới, tắm rửa tẩy kiếm chuẩn bị sẵn sàng cho ngày quyết đấu.


Thiếu thành chủ Thôi Cẩm Hoa thật không ở trong Thiên Định Thành sao? Mạnh Kỳ để tâm nhất đến điểm này bởi vì tình báo hắn có được thật giả lẫn lộn, không thể không nghĩ biện pháp hỏi thăm một người thân cận với Thôi Cẩm Hoa.

“Đúng rồi, các ngươi biết tin tối qua Thân Hầu lại xuất hiện chưa?” Tào Man Tử sai tùy tùng thu tiền đặt cược rồi hớn hở khoe khoang tin tức mới

“Chuyện gì xảy ra? Thân Hầu lại giết ai?” Không ít khách nhân trong tửu lâu là người giang hồ nên rất hứng thú với loại tin tức này. Hơn nữa, thành chủ Thiên Định Thành là một tông sư nổi danh nên dân chúng bản địa đều khá quan tâm đến sự tình giang hồ.

Tào Man Tử chậm rãi lắc đầu, làm bộ làm tịch nói: “Thân hầu không giết ai mà hắn đã đột nhập vào nhà Hoạt Tài Thần, để lại một bức thư trong phòng”

“Thư gì?” Có người vội vàng hỏi thăm

“Trên thư có ghi “Nghe nói quý gia có một bức tượng Bạch Ngọc Phật….” Tào Man Tử hăng hái thuật lại nội dung bức thư.

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc trầm trồ, loại hành vi khiêu khích này chỉ có những kẻ tài cao gan lớn mới dám thể hiện, khiến cho bọn họ khiếp sợ không thôi

“Hoạt Tài Thần là đệ nhất nhân dưới Tông Sư, Thân Hầu tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!”

“Đúng vậy đó, hắn vụng trộm lấy đi tượng Phật đã đành, lại còn để lại thư khiêu khích thì vứt mặt mũi Hoạt Tài Thần đi đâu? Ta dám chắc sáu ngày sau hắn sẽ thất bại trở về cho coi”

“Đúng đấy, Hoạt Tài Thần võ công bất phàm, giao du rộng rãi, sáu ngày sau có hơn mười vị cao thủ vây quanh Bạch Ngọc Phật, ta xem Thân Hầu kia trộm đi như thế nào?”

"Nghe nói nếu như không phải sắp tới thành chủ phải quyết đấu, Hoạt Tài Thần còn định đem Bạch Ngọc Phật cất trong phủ thành chủ, hắc hắc, khi đó Thân Hầu chỉ có nước tự nhận thất bại thôi."

“Nói đến tên Thân Hầu này cũng thật âm hiểm, cố tình chọn lựa thời gian này khiến thành chủ không rảnh hỗ trợ”



Trong tửu lâu, khách nhân sôi nổi bàn luận, chẳng mấy khi trong giang hồ phát sinh nhiều sự kiện lớn như vậy.

Mạnh Kỳ nghe ngóng tin tức xong cảm thấy rất hài lòng. Hiệu quả đúng như hắn dự liệu. Trận đấu sắp tới, người trong nhóm Thập Nhị Tướng Thần nếu rảnh rỗi nhất định sẽ tới xem một phen. Lá thư hắn lưu lại đã tạo ra động tĩnh thật lớn, nếu là người của Thập Nhị Tướng Thần nhất định sẽ nghĩ cách liên lạc với Thân Hầu, như vậy hắn có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh lần này.

Mạnh Kỳ ăn uống no say liền đội mũ rộng vành lên đầu, lặng lẽ bám theo Tào Man Tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui