Dịch giả: Tiểu Băng
Vạn dặm ít mây, trời xanh trong vắt, đám người Mạnh Kỳ ngắm nghía Ngũ Chỉ sơn, cảm ứng tình hình xung quanh, cẩn thận đi lên núi.
Tìm tòi mấy chỗ, cuối cùng trong một sơn cốc trong núi tìm thấy mảnh vỡ Thiên Đình mà Lục Đạo đã nói.
Nó to cỡ hai trượng, hình dạng bất quy tắc, bên trong nhân uân mông lung, Mạnh Kỳ dùng “Tuệ nhãn” mà cũng không thấy được rõ ràng, chỉ thấy giống như bên trong có cất giấu một vùng đất trời rất lớn.
Hắn phủ tinh thần ra khắp xung quanh, khẽ nhíu mày: “Có yêu quái từng tới, nhưng không nhiều.”
Bên trong sơn cốc có yêu khí tàn lưu, nhưng vì đã lẫn lộn vào nhau, nên khó đoán ra thực lực cụ thể.
“Chắc là yêu quái ở gần đây, hoặc quân tiên phong của đại vương nào đó.” Triệu Hằng phỏng đoán, “Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng đã chiếm được tiên cơ.”
Mặc kệ nhiệm vụ cụ thể phát triển như thế nào, giành trước được vật trọng tâm luôn là việc quan trọng.
Giang Chỉ Vi nghiêm mặt: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi vào.”
Qua kiểm tra, chung quanh mảnh vỡ không có cạm bẫy và mai phục gì.
Mạnh Kỳ đi theo Giang Chỉ Vi đi vào mảnh vỡ.
Nếu không thể chuyên chú, tốt nhất không nên làm người tiên phong mở đường.
Không khí lạnh thấu xương nhưng nhẹ nhàng khoan khoát phủ lên da, đầu Mạnh Kỳ tê dại, như trong nháy mắt từ dưới đất bằng bay lên trời cao vạn trượng.
Biển nguyên khí trời đất và nhân uân hòa vào nhau, gần như thực chất, rong chơi trong đó khiến nhục thân và nguyên thần như được tẩy rửa sạch sẽ, rất là thoải mái.
Tầm mắt sau ngắn ngủi đã khôi phục lại, mấy người Mạnh Kỳ nhìn thấy một cánh cửa sụp.
Nó giống như do nhân uân tiên khí ngưng kết thành Bạch Ngọc tạo thành, chỉ cần nhìn thôi cũng đã tạo ra cảm giác vô cùng nặng nề và cứng rắn. Hai cái cột hai bên cửa đã bị người ta đánh gãy, ngã sang bên, trên đó đầy vết cháy đen, vẫn còn sót lại chút lửa cam cam đang thong thả cháy.
Ở giữa có một tấm biển, tựa vào đoạn cột gãy, màu lưu ly, khắc mấy chữ triện cổ màu vàng:
“Nam Thiên môn!”
Thật sự là Thượng Cổ Thiên Đình! Tuy đã được Lục Đạo báo trước, nhưng mọi người đều ngừng thở. Đã từng có bao nhiêu tiên nhân thần phật, nhân vật truyền thuyết đi qua cánh cửa này, để tới triều bái Thiên Đế?
Hoành áp một đời, uy lâm tam giới, vạn tiên đến triều. Thần phật cúi đầu. Thực là một sự nghiệp đầy hào hùng. Nhưng mà một khi tan vỡ, tiên ma đồng tiêu, đế nghiệp hóa thành bọt nước, quả thực là Tạo Hóa trêu người!
Đến hôm nay, vạn cổ trôi qua, Thiên Đình năm xưa thần ma tiên phật ở nay cũng chỉ còn lại bức tường đổ, làm cho hậu nhân phải thổn thức cảm thán, thán phục sự mạnh mẽ và vô tình của thời gian.
“Vào đi thôi.” Giang Chỉ Vi nhìn ra phía sau Nam Thiên môn. Ở đó nhân uân quay cuồng, yên tĩnh tới lặng người.
Ai nấy đều rợn tóc gáy, Thượng Cổ Thiên Đình đã gặp phải chuyện gì?
Bên trong đó có cái gì quỷ dị hay không?
Có giống với Linh sơn?
Mạnh Kỳ bỗng nghĩ tới một việc, truyền âm cho mọi người: “Nếu chúng ta tới trước yêu quái, chúng ta có thể bố trí trận pháp, hù dọa đám yêu quái kia, khiến chúng sợ hãi và nghi kị, chậm chạp mà đi, như thế chúng ta sẽ tranh thủ được thêm nhiều thời gian.”
“Ý ngươi là ‘Dọa’ chúng?” Giang Chỉ Vi chớp mắt.
“Đúng, ở nơi này nhất định là nguy hiểm dày đặc, ai biết trong này có cái gì! Ai vào đây mà chẳng sởn tóc gáy, cẩn thận dè chừng? Chúng ta chỉ cần phóng đại thêm cái cảm giác đó thôi...” Mạnh Kỳ nói.
Kế hoạch này không tồi. Mấy người Triệu Hằng đều gật gù đồng ý, một hàng bay về phía Nam Thiên môn.
Lúc sắp đi qua Nam Thiên môn, Tề Chính Ngôn đột nhiên quay đầu nhìn sang phía tây, ánh mắt sâu thẳm, mặt không cảm xúc.
“Tề sư huynh cũng nhớ tới chuyện hồi đó?” Mạnh Kỳ khẽ hỏi.
Trở lại thế giới Tây Du, làm sao không nhớ tới mấy người Trương Viễn Sơn, không nhớ tới Linh sơn khủng bố!
Thở dài, Mạnh Kỳ dẫn đầu bay Nam Thiên môn.
Vừa vượt qua ranh giới, cơ thể hắn nặng hẳn, không tự chủ được phải hạ xuống, hai chân chạm đất.
“Này...” Mạnh Kỳ cảm thấy nội cảnh vận chuyển vẫn bình thường, vẫn câu động được thiên địa chi lực như bình thường, chỉ là không thể bay lên.
“Bái kiến Thiên Đế, không được bay!” truyền thuyết chợt hiện ra trong lòng mọi người.
Tố Nữ Tiên Giới e là đã được Cửu Thiên Huyền Nữ điều chỉnh!
Mạnh Kỳ xoay người, túm lấy tấm biển Nam Thiên môn, định nhấc nó lên.
Cố Tiểu Tang lấy được Thiên Đình giới bi, nhờ nó mà hô phong hoán vũ, làm Mạnh Kỳ rất là hâm mộ. Hôm nay có cả một tòa Nam Thiên môn, sao lại không thử lấy một cái?
Mạnh Kỳ gồng lên, nhưng Nam Thiên môn không chút động đậy.
Thấy thế, Mạnh Kỳ lại dùng lực, dùng hết sức lực hắn có, nhưng Nam Thiên môn vẫn không hề nhúc nhích.
Nghĩ nghĩ, thấy dù có xuất ra Pháp Thiên Tượng Địa cũng vô dụng, Mạnh Kỳ không thử nữa, cười gượng với mọi người, quay người đi tiếp.
......
Một mảnh cung điện sừng sững trên biển mây, nhưng cái nào cũng bị tàn phá không chịu nổi, có cái đã hoàn toàn tổn hại, có cái hóa thành bột mịn, có cái sụp mất một nửa, có cái rạn nứt khắp nơi, nhưng chúng đều không hề có khí tức mục nát, không mang tới cảm giác bị thời gian mài mòn.
Đặng đặng, mấy chục con yêu quái do một quái vật đầu rắn thân người suất lĩnh chạy tới nơi này.
Đám tiểu yêu nhìn quanh, chỉ thấy khắp nơi rách nát, yên tĩnh như chết, không hề có lấy một âm thanh, ngay cả gió cũng tiêu thất, thì tên nào cũng căng thẳng bồn chồn, sợ hãi.
Đây chính là Thiên Đình đó, dù không có kiến thức, chúng cũng biết nơi này lợi hại!
Thanh Xà yêu và Hắc Xà yêu nhát gan nhất sợ tới run rẩy, bám theo sát Mãng Tiên Phong, không dám cách quá xa.
Mãng Tiên Phong cũng sợ, nhưng nhớ tới nhiệm vụ được giao, cố lên gân nói: “Chúng tiểu nhân, tản ra, hai yêu một đội, tìm xem có bảo vật không, thăm dò địa hình. Đại vương nhận được hồi báo sẽ đuổi tới ngay. Các ngươi chớ làm hỏng đại sự!”
Tháng trước, chung quanh nơi này luôn có dị quang bốc lên, các sơn đại vương đều chú ý tới, nhưng sau khi tự mình không tìm ra được cái gì, thì chỉ sai thủ hạ tới đây để “Tát lưới rộng”.
Phải, phải chia ra hả??? Thanh Xà yêu và Hắc Xà yêu hoảng sợ, nhưng lại không dám phản đối.
Hai yêu chụm thành một đội, rẽ vào một hoa viên gần như đã bị phá hủy hoàn toàn. Vừa mới vào, hai tên đã rất ăn ý ngồi xổm xuống, chui vào một chỗ kín đáo để trốn, không dám đi đâu hết.
“Cứ nói là không phát hiện ra cái gì hết!” Thanh Xà yêu dặn dò.
Hắc Xà yêu chột dạ cười: “Ta đâu có ngốc, nói bậy sẽ bị phát hiện thì sao!”
Ai biết trong này có bất thần nhào ra con quái vật nào không!
Hai yêu không nói gì nữa, chờ đồng bạn trở về.
Bỗng nhiên, Thanh Xà yêu tinh mắt thấp giọng nói: “Trở về rồi.”
Từ một hướng khác có hai yêu quái chạy về, thực ra là chỉ tìm cho có lệ một tí là vội vàng chạy về.
“Chúng ta chờ một chút rồi đi ra ngoài hội hợp.” Hắc Xà yêu cẩn thận.
Chúng nó len lén nhìn, hai yêu quái một rắn một lươn nhanh chóng chạy tới gần, nét mặt cử chỉ đều không có gì khác thường.
“Hình như không có gì nguy hiểm.” Thanh Xà yêu nói.
Vừa dứt lời, đất trời như nặng xuống, xà yêu và lươn yêu ngã quỵ xuống, chết ngay tức khắc.
“Chết, chết rồi...” Thanh Xà và Hắc Xà trợn mắt há hốc mồm, sợ tới mức hồn phi phách tán, nếu không phải do thể chất, thì ắt đã mồ hôi đổ như mưa.
Mới vừa rồi còn sống sờ sờ, chớp mắt một cái đã chết ngay tức khắc!
Hơn nữa còn không hề bị thương tích gì, không gặp phải kẻ địch nào cả, cứ như bị ác quỷ câu đi hồn phách!
Sau đó, hai tên lại nhìn đến mấy đội đồng bạn lần lượt trở về.
Bùm bùm!
Con yêu quái nào cũng cứ thế đang đi tự nhiên ngã xuống, có con còn giữ nguyên trạng thái đang cười!
Điều này làm cho Thanh Xà yêu và Hắc Xà yêu cơ hồ ngất xỉu, nơi này đáng sợ quá!
“Này, hai đứa các ngươi!” Tiếng Mãng Tiên Phong đột ngột vang lên ngay trên đầu chúng, tràn đầy tức giận, hiển nhiên vừa trở về, còn chưa nhận ra tình hình chung quanh, chỉ bắt được hai tên thủ hạ giở trò lười biếng!
Hai con tiểu yêu không chỉ không thấy sợ, mà còn trở nên vô cùng kích động, như lâu hạn được cam lồ, tuyệt cảnh gặp được cứu tinh.
Mãng Tiên Phong đã cường giả ngưng kết yêu đan, tu luyện ra nguyên huyết đó!
Chúng đứng vụt dậy, vui sướng chạy về phía Mãng Tiên Phong.
Đúng lúc này, một luồng gió lướt qua cổ chúng, sau đó từ trong mắt, miệng của Mãng Tiên Phong toát ra từng đạo điện quang, nó mềm nhũn ngã xuống đất, làn da lõm xuống, huyết nhục hoàn toàn biến mất!
“A!”
Hai tiểu yêu thét lên thảm thiết, không còn biết gì nữa, cướp đường mà chạy.
......
Bên ngoài Ngũ Chỉ sơn, một đoàn mây đen bọc mấy trăm yêu quái đang bay thẳng tới chỗ mảnh vỡ Thiên Đình.
Bạch Ly tinh là một tiểu yêu trung thành, vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ đại vương nhà mình.
“Đại vương rất là đáng sợ, từng quát mắng cả Tây Ngưu Hạ Châu, ngài chính là đại nhân vật đã vượt qua Linh sơn chi kiếp, đương kim trên đời không có mấy Yêu Vương có thể so sánh!” Nó quay qua nhìn đại vương nhà mình.
Giữa đám tiểu yêu có một cái bảo tọa màu đen do mây đen kết thành, trên ghế là một nam tử mặc bào đen, màu da tái xanh, mũi khoằm như cái móc, còn lại thì chẳng khác gì con người.
Nét mặt nó không hề có cảm xúc, ánh mắt thâm thúy, khí chất ngưng tụ, vừa nhìn là biết nó thuộc loại đại yêu thực lực bất phàm!
Mây đen hạ xuống.
Yêu Vương trầm ổn nói: “Chắc chúng cũng đã lấy được tin tức, chúng ta đi vào.”
“Đại vương, không đợi thất động Yêu Vương tề tựu?” một tiểu yêu đầu mục hỏi.
“Thất động Yêu Vương? Bằng chúng cũng xứng xưng Yêu Vương?” Yêu Vương cười lạnh.
“Vâng, đại vương!” Tiểu yêu đầu mục vội vàng xin lỗi.
Nó vung tay, chúng tiểu yêu đồng loạt hô vang:
“Đại vương bảo ta tới tuần sơn...”
Vừa hô, chúng vừa nâng cái bảo tọa đen đi vào mảnh vỡ Thiên Đình.
Thứ đầu tiên chúng nhìn thấy là Nam Thiên môn đã sập, tiếp sau đó là hai con tiểu yêu đang điên loạn chạy ra, thất hồn lạc phách thì thào:
“Chết hết, chết hết rồi...”
Yêu Vương bào đen nghiêm mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...