Dịch giả: Tiểu Băng
“Ngươi có biết Tát Nhân Cao Oa đang ở đâu không?” Mạnh Kỳ đăm chiêu hỏi.
A Cổ Lạp mờ mịt lắc đầu: “Làm sao mà biết...”
Mạnh Kỳ hơi thất vọng, nếu Tát Nhân Cao Oa tới đây, thừa lúc đang có Thiên Tôn làm “Chỗ dựa”, diệt luôn cô ta.
Tuy rằng Giới Sát đạo nhân đối với hắn xem như có ơn cứu mạng, nhưng cũng không thể để cô ta giết tới trên đầu hắn mà hắn cũng không phản kháng!
Hắn lại hỏi vài câu về Tát Nhân Cao Oa, nhưng A Cổ Lạp đều là cái gì cũng không biết, chỉ mờ mịt than thở, nói mình lên nhầm cái thuyền giặc Sát Lang hội, bây giờ muốn xuống cũng không xuống được!
Thấy thế, Mạnh Kỳ chuyển đề tài, nhàn nhạt nói: “Ba Đồ đã chết.”
A Cổ Lạp lại hoảng hốt: “Ta biết.”
“Ngươi có biết là y bị Tát mãn giết không?” Mạnh Kỳ nhìn y.
A Cổ Lạp rùng mình, sợ hãi càng đậm: “Biết...”
“Vậy vì sao y lại bị giết?”
A Cổ Lạp kinh hãi nhìn Mạnh Kỳ, kịch liệt lắc đầu: “Ta không biết, không biết, ta chỉ là nhận được lệnh của Sát Lang hội đi theo một đội ngũ ngầm làm giao dịch theo con đường kinh doanh nam bắc, không ngờ phát hiện trong đội có mấy Kim trướng Tát mãn lẩn vào.”
“Sau đó Ba Đồ theo dõi một thành viên thương đội ra khỏi thành, kết quả chết ở bên ngoài, y có biết được cái gì hay không thì ta hoàn toàn không biết.”
Kim trướng Tát mãn? Mạnh Kỳ nhíu mày, đây là đích hệ của thảo nguyên Đại Hãn Cổ Nhĩ Đa, một chi đặc thù nhất trong các Tát mãn, trên danh phận thuộc về Trường Sinh giáo, và chỉ nghe mệnh lệnh của Kim trướng Đại Hãn.
Tào gia đang hợp tác với Cổ Nhĩ Đa?
Mạnh Kỳ trấn an A Cổ Lạp, hứa giúp y giả chết, trốn vào Đại Tấn, cũng mượn chuyện này rời khỏi Sát Lang hội.
Sau khi tiễn bước A Cổ Lạp, trong phòng hiện ra hai người, là Linh Bảo Thiên Tôn và Giang Chỉ Vi.
“Thủ đoạn lung lạc nhân tâm trong Tào gia rất giỏi, gia chủ đích tử cũng là Tông Sư, hiện đang ở Trường Nhạc, không có dấu hiệu nội chiến, họ rốt cuộc đang cùng thảo nguyên hợp tác cái gì...” Linh Bảo Thiên Tôn phủ định khả năng bên trong Tào gia có người cấu kết ngoại địch mưu đồ chức vị gia chủ.
Bởi vì hai Kim trướng Tát mãn đột tử, không có chứng cớ, không có khả năng lấy việc này làm khó dễ một thế gia đứng đầu.
Giang Chỉ Vi nghĩ nghĩ, nói: “Mặc kệ họ làm cái gì, đều không ảnh hưởng đến mục tiêu của chúng ta. Quá lắm thì coi đây là một mục đích giả, để làm xáo trộn, đánh lừa Tào gia.”
Cô nói chuyện tựa như kiếm pháp của cô, mặc kệ biến hóa bao nhiêu, đa dạng thế nào, thì cũng đều chỉ đâm về phía yếu hại.
“Đúng.” Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu, “ ‘Mục đích chân thật’ của chúng ta có thể biến thành đả kích Tào gia, thăm dò chuyện họ và thảo nguyên cấu kết, hừ, như thế không sợ họ không tin. Còn thỉnh Thiên Tôn tới lúc đó đeo một mặt nạ không có nhận dạng, dùng võ công của Linh Bảo Thiên Tôn, nếu người nào biết thì nhận ra ngài là Linh Bảo Thiên Tôn, ai không biết thì sẽ đoán nhầm loạn bậy, tưởng là bản tôn của tiền bối hay Lục đại tiên sinh, khiến bọn chúng có tật giật mình, ứng phó sơ hở.”
“Được.” Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu đồng ý, trầm ngâm một lát rồi bổ sung, “Đợi thêm mấy ngày nữa, đợi Tông Sư trông coi Địa Tiên hồ biến thành Tào Phi Nguyệt thì mới hành động. Người này thuộc đích hệ nhất mạch, hẳn là có biết chuyện cấu kết thảo nguyên. Như thế mới dễ lừa cho cô ta mở ‘cửa’.”
Mạnh Kỳ ha ha cười: “Đúng lắm. Dù sao ta còn phải quan sát Tào Thái, không thể để lại sơ hở bị người ta dễ dàng nhìn thấu.”
Tới gần chạng vạng, Thành Nam Phượng Tiêu đình.
Khi Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đuổi tới, Tào Hiến Chi đã chờ từ lâu, chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt tuấn tú, khí chất trầm ổn.
“Gia chủ từ chối đề nghị của các ngươi.” Ông nói, “Bất quá bởi vì ta che giấu thân phận của các ngươi, gia chủ không đoán được bảo khố là ở trong cấm địa.”
Mạnh Kỳ gật đầu: “Vậy thì dựa vào bản lĩnh của chúng ta thôi.”
Đây là chuyện nằm trong dự kiến.
Tào Hiến Chi trầm mặc, nhìn nhìn Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi, thở dài: “Các ngươi để lộ thông tin về bảo khố cho Tào gia, ngoài hợp tác, hẳn cũng là vì chúng ta là ‘đồng đạo’. ta thực là hổ thẹn, chỉ có thể nhắc nhở các ngươi một việc.”
“Chuyện gì?” Mạnh Kỳ trịnh trọng hỏi.
Tào Hiến Chi hít vào một hơi: “Lúc trước Tào gia ở Địa Tiên hồ băng nhãn phát hiện không phải chỉ có một cái xác Địa Tiên, mà là hai cái.”
“Hai cái?” Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đều trở nên ngưng trọng.
......
Mấy ngày sau, Linh Bảo Thiên Tôn phát hiện Tào Phi Nguyệt lên đảo, tới là đi luôn vào trong vạn tái hàn băng, làm ông không có cơ hội ra tay.
Sau một lúc lâu, Tông Sư của ca trực trước nhanh chóng rời đi, cả quá trình đều diễn ra bên trong đại trận, Linh Bảo Thiên Tôn không có một chút cơ hội nào.
Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu, bay trở về khách sạn, lấy một lá cờ khắc đầy hoa văn quỷ dị, mỗi một hoa văn đều như một con mắt.
“Đây là Trần Hoàn Vũ kỳ, lão đạo căn cứ thần thông và thu hoạch khi tu luyện công pháp nhất khí hóa Tam Thanh luyện chế ra, có thể khiến phân thân ngắn ngủi có được thực lực của bản thể, cũng có thể khiến bản thể có đặc thù năng lực của phân thân, trước mắt chỉ dùng được một lần.” Linh Bảo Thiên Tôn giới thiệu, đưa Vi Trần Hoàn Vũ kỳ cho Mạnh Kỳ.
Nếu muốn cảm ngộ Tiệt Thiên thất kiếm, thì phải đồng ý trả giá!
Nói xong, ông lại cầm ra một tấm trận đồ và một tấm phù triện giao cho Giang Chỉ Vi: “Đây là thất bại phẩm lão đạo luyện chế trận đồ Tru Tiên kiếm trận, chỉ có thể đối phó Tông Sư trở xuống, ngươi dùng nó có thể ngắn ngủi vây khốn tuyệt đỉnh cao thủ của Băng Hỏa cốc.”
“Đây là ‘Thượng phẩm chướng mục phù’, có thể giúp ngươi lẻn vào ngoại tầng cấm pháp.”
Muốn luyện chế đồ vật cấp thần binh ở chỗ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, nhưng khi đổi vật phẩm sẽ dễ hơn. Quá trình Linh Bảo Thiên Tôn luyện chế trận đồ cũng là quá trình gia tăng khả năng hiểu biết về trận pháp, nên ông mới không nhờ Lục Đạo giúp.
......
Đầu đông ở phương bắc, buổi tối tới sớm, sâu trong sơn cốc phủ đầy hàn băng có một đốm lửa màu u lam lặng lẽ cháy, đi ngược lại lẽ thường.
Sơn cốc có bố trí cấm pháp, người trông coi bên trong là một tuyệt đỉnh cao thủ của Tào gia tên Tào Phỉ, cùng với mấy đệ tử Tào gia đang chăm chú dùng ngọn lửa màu u lam để luyện chế binh khí.
Băng Cực hỏa, hỏa diễm trong truyền thuyết có thể sử dụng để luyện chế thần binh, không chỉ không nóng lên, mà còn thôn phệ nhiệt lượng, tạo ra cảnh tượng băng thiên tuyết địa, Tào gia ngẫu nhiên ở trong sơn cốc này phát hiện được một ngọn Băng Cực hỏa, tuy rằng còn chưa đạt tới trình độ luyện chế thần binh, nhưng cũng chỉ còn cách không xa, bèn quyết định nuôi dưỡng nó, và chỉ cung cấp cho đệ tử trong gia tộc sử dụng.
Tào Phỉ tướng ngũ đoản, khí độ trầm ổn, ngồi ngay ngắn gần Băng Cực hỏa, hai mắt nửa khép nửa mở, không bị tiếng lửa đốt lèo xèo làm ảnh hưởng.
Đột nhiên, y biến sắc, thò tay ra chụp một cái. Giữa không trung xuất hiện cuồng phong, cuốn ra lốc xoáy, bức ra một bóng người mặc áo xanh.
Có kẻ dám lẻn vào Băng Hỏa cốc, may mà bị nội tầng cấm pháp phát hiện!
Bóng người áo xanh kia chính là Giang Chỉ Vi, đeo mặt nạ, lạnh nhạt vung ra một kiếm.
Kiếm quang một màu xanh lè, lạnh lẽo bao phủ khắp nơi, ào ào bay tới, tràn khắp bầu trời, như một bầu trời xanh.
Kiếm chưa đến, Tào Phỉ đã cảm nhận được hàn ý thấu xương, vừa lạnh do băng hàn, vừa lạnh do kiếm ý chấn nhiếp!
“Bích Nguyệt tẩy Thanh Thiên? Bích Nguyệt kiếm phái!” Tào Phỉ chấn động, không dám chậm trễ, sau lưng hiện ra một Địa Tiên tướng có lôi quang nhiễu thể, thúc dục băng cực chi hỏa, một chưởng đánh ra. Lôi Hỏa cùng phát, làm phai mờ kiếm khí, nuốt sống Bích Nguyệt.
Lúc xuất chưởng, y nghĩ gia chủ đã nhắc, bảo nơi nào đó trong nhà có bí khố, phải phòng bị người khác lẻn vào trộm lấy!
Kẻ này vì thế mà đến? Y còn chưa kịp nói gì, người kia đã lạnh lùng ném ra một trận đồ.
Nhất thời, kiếm ý xung tiêu, đen trắng xanh đỏ như bốn con trường long, gào thét xoay quanh, đánh nát tất cả sự vật.
Tào Phỉ đại kinh thất sắc, vội điều động trận pháp của Băng Hỏa cốc, cực kỳ miễn cưỡng mới cản lại được.
“Trận đồ thật đáng sợ, e là không giữ được bao lâu, phải dùng bí pháp báo về trong nhà cầu viện!” y quyết định.
Bồi kinh, Tào thị tổ trạch.
Một Tông Sư được lệnh của gia chủ, xuyên ra khỏi đại trận.
Ngay khi y sắp bay ra khỏi trận pháp, trên trời cao đột nhiên hiện ra một thân ảnh, cao cao gầy gầy, tóc đen bóng, cắm thoa gỗ, mặc đạo bào màu xanh biển, mặt nạ không có ngũ quan.
Tay người đó cầm một thanh trường kiếm phiếm màu xanh, thản nhiên chém xuống.
Kiếm quang phân hoá, lại phân hoá, tiếp tục phân hoá, Tông Sư này chỉ cảm thấy một kiếm này suy diễn ra tới mấy ngàn mấy vạn biến hóa, nhiều tới mức y nhìn mà không kịp, những biến hóa ấy ảnh hưởng lẫn nhau, tiếp tục suy diễn, biến hóa sinh ra vô cùng vô tận, như không còn quy luật.
Kiếm quang không ngừng hấp thu tất cả sức mạnh chung quanh, tiếp tục phân hoá, suy diễn biến hóa, khiến Tông Sư này lạnh rét cả người.
Hỗn loạn kịch liệt, như không thể nghịch chuyển, đi tới chỗ cuối của vũ trụ, tất cả sức mạnh xung quanh đều bị hấp thu, ngoài hỗn loạn, vẫn chỉ còn hỗn loạn, Tông Sư Tào gia cảm thấy như cả cơ thể y cũng muốn hỗn loạn, gia nhập hàng ngũ này.
Cảm giác mất đi, thiên địa chi lực mất đi, tất cả đang trở nên hỗn loạn cực hạn, phát triển theo hướng đến tĩnh mịch vĩnh hằng!
Tru Tiên chi kiếm!
Nếu không phải một kiếm này chủ yếu nhằm vào Bồi kinh đại trận, Tông Sư kia nghĩ hẳn y đã chết!
Sức mạnh của Bồi kinh đại trận bị hấp thu, bản thân bị ảnh hưởng hỗn loạn, nếu không phải Tào Hiến Chi phát hiện đúng lúc, toàn lực kích phát trận pháp, sợ là đã bị một kiếm phá vỡ!
Nhưng cũng đã bị ngăn cách trong ngoài!
Đảo nhỏ giữa Địa Tiên hồ, đệ tử trông coi thấy Bồi kinh ngoài xa có dị quang bốc lên, thì kinh nghi bất định.
Đúng lúc này, một bóng người từ trên bay xuống, ngã nhào trước mặt đệ tử này.
“Thái ca!” tên đệ tử bật thốt, thấy Tào Thái mặt toàn là máu, cơ thể đầy vết thương.
“Tào Thái” cố gắng ngẩng đầu lên: “Cầu, cầu viện, chuyện thảo nguyên …bại… lộ… có… Pháp Thân đột kích!”
“Cái gì?” Đệ tử trông coi hoàn toàn không rõ ràng cho lắm.
Ba, “Tào Thái” gục đầu xuống đất, thất khiếu phun huyết, hộc ra một hơi cuối cùng.
“Thái ca!” mấy đệ tử tiến lên kiểm tra, phát hiện Tào Thái đã chết đến mức không thể chết hơn, thì kinh hãi lúng túng.
Giây lát sau họ mới bình tĩnh lại, phân ra một người chạy vội tới cửa vào khu vực vạn tái hàn băng.
......
Bồi kinh, Tào thị tổ trạch.
Gia chủ Tào gia cầm một cây thước dài ngưng tụ lôi đình màu tím, vận sức chờ phát động.
Trên gương mặt nhiều nếp nhăn của ông ta vừa có nghi ngờ vừa có kinh hãi và giận dữ, không nhịn được nhìn về phía hai người khác trong phòng.
Một người là trung niên nho nhã, áo khoác rộng lùng bùng, đầu cắm trâm gỗ, tư thái tiêu sái, ngũ quan anh tuấn dị thường, mị lực yêu dị, tóc đen mun.
Người còn lại thong dong tươi tắn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, dung mạo tuấn mỹ, nhưng môi tương đối mỏng, lộ ra vài phần bạc tình, hai mắt không hề có tình cảm, thành thục mà lãnh khốc.
Ma Sư Hàn Quảng, Phong Vương Cao Lãm!
Diệu thế song tinh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...