Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Gạch xanh ngói đen, ám quang trầm phù, đằng sau cửa hông phía tây là cây phía trước là nước, cánh cửa khép lại, chung quanh không người trông coi, im lặng đến mức làm tim người ta đập nhanh.

Két, cửa hông phát ra tiếng động nhẹ, đại trận Tào gia hơi chấn động, nhưng có lệnh bài đưa vào, nhanh chóng yên tĩnh lại.

Tào Thái đưa hai người thần bí đi ra!

Sắc mặt y trịnh trọng, như đang làm một chuyện cực kỳ quan trọng!

Y không nói gì, gật đầu chào hai người thần bí, rồi xoay người đi vào, đóng cửa. Hai người kia cũng quỷ dị hóa thành độn quang, dán sát mặt đất lướt đi, chỉ trong tích tắc đã biến mất.

Mạnh Kỳ cảm ứng khí tức để lại, trong mắt kim liên quang mang nở rộ, túm lấy tung tích của hai người thần bí.

Trong đồng tử của hắn rất nhanh đột hiện ra hai đạo u quang, ở trong kẽ đá xanh hướng phía trước, con đường trước mặt hiện ra rất rõ ràng, là đường Chu Tước của Bồi kinh.

Mạnh Kỳ lo mất dấu, quấn lấy Giang Chỉ Vi, nhờ lửa tàn trong bếp nhà người ta mà độn đi.

Đường Chu Tước, Kim Ba kiều, Viễn Nhân hạng, vào một ngõ nhỏ... Hai đạo u quang bỗng lượn nửa vòng.

Sau đó, họ tông vào nhau, bắn sang hai bên đường, rơi vào mương nước bẩn, độn quang biến hóa, tăng tốc chạy vội.

Không xong! Mạnh Kỳ tuệ nhãn mới thành lập, chưa thể tập trung thân ảnh kịp, bị mất dấu.

Đúng lúc này, bên tai hắn và Giang Chỉ Vi vang lên thanh âm Linh Bảo Thiên Tôn:

“Hẻm Ma Y.”

Hẻm Ma Y... Mạnh Kỳ lập tức phi qua, vừa rơi xuống, liền thấy hai đạo u quang từ dưới lớp đá xanh nhảy lên, rẽ vào đầu ngõ.


Một lúc sau, hai đạo u quang giảm tốc, hiện ra hình người, đi vào một căn nhà ở cuối hẻm Ma Y. Nhà này dựa vào Kim Y hà, gợn sóng lấp lánh, bốn phương thông suốt, là nơi cực thích hợp để chạy trốn.

Hai bờ cây cỏ đã tàn, ban đêm im lặng đến mức có thể nghe được tiếng nước sông khẽ chảy.

“Có vào bắt người để hỏi không?” Mạnh Kỳ hỏi Giang Chỉ Vi.

“Còn chưa biết trong đó thế nào, những người này là ai...” Giang Chỉ Vi do dự.

Mạnh Kỳ chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Linh Bảo Thiên Tôn lại truyền âm: “Là U Ảnh độn của Tát mãn thuật.”

“Sau lưng họ có lẽ là một thí chủ có địa vị rất cao, lão đạo nghĩ ra tay sẽ làm đả thảo kinh xà, không bằng các ngươi đi trước thử, lão đạo núp trong chỗ tối, đợi ‘Xà’ xuất động.”

Tát mãn? Có liên quan gì tới cái chết của Ba Đồ không? Mạnh Kỳ giật mình, không chút do dự gật đầu: “Được!”

Có Thiên bảng đệ nhất đứng sau lưng, còn sợ thì làm sao vào được giang hồ, còn cầu võ đạo làm quái gì nữa, sớm về nhà bán khoai lang còn tốt hơn!

Hai người lưu loát vòng sang bên cạnh, ẩn nấp khí tức, lặng lẽ lẻn vào.

Nếu bắt được tù binh, chắc chắn là tốt nhất, cho nên hai người không ra tay ngay.

Trong sân u ám, cảm giác như rơi xuống nước sâu.

Quả nhiên có bố trí trận pháp!

Bất quá đây là ở trong phố phường, người qua lại nhiều, nên trận pháp không ghê gớm lắm, chỉ là yêu cầu chút cảnh giới mà thôi, nếu không đã sớm bị người ta phát hiện, một trận pháp như vậy làm sao làm khó được Mạnh Kỳ?

Hai người dễ dàng xuyên qua trận pháp, thấy một cái giếng, hai người thần bí vừa rồi, cả hai đã bỏ áo choàng ra, lộ ra hai gương mặc đặc nét thảo nguyên.


Trong sân có khá nhiều người, hình như là một thương đội!

Bỗng nhiên, hai Tát mãn đều cùng quay sang hướng Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi lẻn vào, như thông qua một cách thức đặc biệt nào đó cảm nhận ra được họ!

“Ra tay!” Thấy thế, Mạnh Kỳ quyết định thật nhanh, quanh thân ửng màu ám kim, tăng tốc vọt tới.

Hắc khí toát ra, ngưng tụ thành một con rắn to, dưới đất mọc lên từng chùm ‘cỏ dại’, từ dưới chân muốn chui vào người Mạnh Kỳ.

Một người một tay kết ấn, một tay cầm hắc trượng, cách hư không, từ xa chỉ vào Mạnh Kỳ.

Một trượng này nhìn như hư phù vô lực, nhưng quanh người Mạnh Kỳ đều có khí vô hình bốc lên, bên ngoài lớp da ám kim của hắn không ngừng vang lên âm thanh xèo xèo như đốt cháy.

Cùng lúc, Nguyên Thủy kim liên trong mi tâm Mạnh Kỳ tự động vận chuyển, chống đỡ lực công kích vô hình.

Tát mãn tuyệt học, nguyền rủa trượng pháp!

Con rắn khí đen quấn lên người, bị Mạnh Kỳ kéo đứt, hắn vọt tới trước mặt một Tát mãn, tay thành đao, A Nan Phá Giới, mê người đọa lạc!

Bên kia, Giang Chỉ Vi kiếm quang thuần túy, dù là hắc khí cỏ dại hay nguyền rủa đều không thể tới gần, đều bị cắt nát vụn, kiếm ý sắc lẻm vượt qua tiểu viện, chém về phía mặt của Tát mãn.

Hai Tát mãn vừa bị Phá Giới đao pháp công kích, thất tình bị kích phát, khi cười dâm đãng, lúc lại uy nghiêm, sau đó bị kiếm ý chấn nhiếp, ngây ra như phỗng, bị Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi bắt sống.

Đột nhiên, hư không trở nên quỷ dị, dòng khí xung quanh đột nhiên như tiêu tán mất sạch, tất cả sức mạnh của đất trời thiên nhiên cũng không còn.

Ngoại không mà nội thực, cơ thể của hai Tát mãn không tự chủ được phình to ra, tròn quay lên như quả cầu.


Phanh!

Trước khi Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi kịp phản ứng, hai Tát mãn đã nổ tung, tất cả vật phẩm trên người cũng chẳng còn.

Mạnh Kỳ đưa tay lên che mi tâm, chặn thứ máu thịt tung tóe có thể đánh nát cả đá vàng kia đánh trúng vào người. Giang Chỉ Vi kiếm quang nhiễu thân, xoắn ốc hướng lên trên, ngăn cản chúng ở bên ngoài.

Tất cả chấm dứt, người trong thương đội thảo nguyên mới tỉnh lại.

“Hình như trong cơ thể họ đã bị người ta động tay chân, lão đạo vừa rồi cũng bị một đạo khí tức làm phân tán chú ý.” Giọng Linh Bảo Thiên Tôn vọng vào tai hai người.

Có thể phân tán Thiên Tôn chú ý mà lại không bị tóm khí tức? Mạnh Kỳ cả kinh, này ít nhất cũng phải nửa bước Pháp Thân nhỉ?

“Một khí tức xa lạ, chỉ chợt lóe lên rồi mất, như đang trốn giấu, lão đạo nhất thời không nhận ra được là người nào.” Linh Bảo Thiên Tôn bổ sung.

Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi quay qua thẩm vấn người trong thương đội, phát hiện họ đều là người buôn bán đàng hoàng, bên trong tuy có mở khiếu hảo thủ, nhưng hoàn toàn không biết hai người sau này họ mới làm quen kia là Tát mãn.

......

Trở lại khách sạn. Mạnh Kỳ nhíu mày: “Tào gia và thảo nguyên Tát mãn đang cấu kết làm chuyện gì đó?”

“Với khả năng của Tào gia, hoàn toàn không cần phải đầu nhập vào dị tộc.” Giang Chỉ Vi lắc đầu.

“Cũng có thể chỉ là hợp tác đơn thuần vì lợi ích, là kẻ địch cũng có thể liên thủ ngắn hạn với nhau.”

Linh Bảo Thiên Tôn lẳng lặng nghe, còn đang suy nghĩ về đạo khí tức kia.

Mạnh Kỳ tiếp tục nói: “Mặc kệ như thế nào, hai Tát mãn này chết, Tào gia chắc chắn chột dạ, phán đoán sẽ bị lẫn lộn, rất có lợi cho kế hoạch của chúng ta.”

“Nếu biết được họ đang hợp tác để làm cái gì thì tốt biết mấy.” Linh Bảo Thiên Tôn trịnh trọng, là lãnh tụ chính đạo Bắc Chu, không ngừng chiến đấu với dị tộc thảo nguyên, ông vô cùng đề phòng đối phương.

Mạnh Kỳ gật đầu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe: “Ta có cách!”

Ba Đồ mất mạng ở Bồi kinh, chủ tử của y A Cổ Lạp rất có khả năng cũng đang trốn ở Bồi kinh, có lẽ biết chút gì đó!


Hôm sau, Mạnh Kỳ đi tới vài chỗ có đông người, để lại ám kí liên lạc của Sát Lang hội, viết rõ thân phận của hắn và khách sạn hắn đang ở.

Một người lén lút vào khách sạn, gõ cửa phòng.

Người này đội mũ da, mặc đồ người Bắc Chu, nét mặt rất căng thẳng và bất an, hoảng sợ, chính là Hải Lạp Tô bộ tộc A Cổ Lạp!

Cửa phòng mở, A Cổ Lạp nhìn thấy Mạnh Kỳ, hoàn toàn không có gì thay đổi, vẫn sự oai hùng dương cương ngày ấy y cảm nhận được sau khi Mạnh Kỳ giết Lang vương.

“Cô ấy sẽ giết ngươi!” Vừa thấy mặt, A Cổ Lạp lập tức nói ngay.

“Ai?” Mạnh Kỳ cau mày.

Tự nhiên không hiểu sao, hắn lại nghĩ tới Thiên Mệnh quan kỳ nhân Giới Sát.

A Cổ Lạp nhìn quanh phòng, bình tĩnh lại: “Sư phụ của Lang vương, hội chủ Sát Lang hội!”

“Ngươi nói chậm một chút, mỗ nghe chưa hiểu.” Mạnh Kỳ ra vẻ không biết.

A Cổ Lạp cười khổ: “Nếu không phải tự mình trải qua, ta cũng không hiểu, nói đơn giản, sư phụ của Lang vương là Tát Nhân Cao Oa của gia tộc Hạo Nguyệt.”

“Gia tộc Hạo Nguyệt?” Mạnh Kỳ biết gia tộc này, từng qua lại với Hoàng Kim gia tộc, mấy chục năm trước bị Cổ Nhĩ Đa quật khởi diệt tộc, không thể còn hậu nhân nào sót lại!

A Cổ Lạp gật đầu: “Hạo Nguyệt gia tộc muốn sống lại, thay chỗ Hoàng Kim gia tộc, vẫn luôn bí mật phát triển thế lực, Tát Nhân Cao Oa được sinh ra trước khi diệt tộc, nghe nói hôm sinh ra không có trăng, sói tru thê thảm, trăm dặm quanh đó cây cỏ không mọc được, tất cả chuột đều chết bất đắc kỳ tử, nên được mệnh danh là ‘Tai nạn’, trở thành niềm hy vọng của gia tộc Hạo Nguyệt.”

“Sau này gặp được kỳ ngộ, thực lực tăng lên cực nhanh, nhưng Hoàng Kim gia tộc cường thế, không ngừng đuổi giết cô ấy trốn đông trốn tây, trên đường không biết vì sao lại thu dưỡng Lang vương bị bầy sói vứt bỏ, truyền thụ võ công cho y.”

“Gần mười năm trước, Tát Nhân Cao Oa mất tích, không còn thấy nữa, lúc ấy mọi người nghi rằng cô ta đã bị Hoàng Kim gia tộc giết chết. Thuộc hạ của cô ta lấy Lang vương làm mồi, thành lập Sát Lang hội, tổ chức trải dài đông tây nam bắc, tin tức vô cùng linh thông.”

“Như vậy...” Mạnh Kỳ đăm chiêu, trong đầu hiện ra gương mặt mày liễu mắt phượng của Giới Sát đạo nhân.

A Cổ Lạp thở hổn hển: “Sau khi Lang vương bị ngươi giết, Tát Nhân Cao Oa đột nhiên trở về, cực kì kiên định ý muốn giết ngươi, mấy năm nay thường xuyên vào Trung Nguyên để tìm ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui