Dịch giả: Tiểu Băng
Mặt hồ gió nhẹ mang theo một chút ẩm ướt một chút rét lạnh đập vào mặt, mát mẽ mà khoan khoái lạ thường.
Mạnh Kỳ nhớ lại lúc trước Bích Hà nguyên quân giới thiệu cho hắn, truyền âm nói: “Danh hiệu sở trường về kiếm pháp nhất chắc chắn là Thông Thiên giáo chủ, cũng chính là Linh Bảo Thiên Tôn, nhưng đã có người, không thể chọn lựa, tương tự là Đa Bảo Thiên Tôn, xuất phát từ môn hạ Thông Thiên giáo chủ, được truyền tinh túy kiếm pháp, nhưng Tiên Tích hiện giờ không có công pháp của ông ta, Đãng Ma Thiên Tôn cũng thế...”
“Những danh hiệu còn chọn được mà am hiểu kiếm pháp có Kim Mẫu nguyên quân, Ngọc Đỉnh chân nhân vân vân, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn công pháp cũng bao hàm mấy môn kiếm pháp, nhưng mà ông ta rất có khả năng là Thanh Đế Đạo Môn, danh hiệu này nhân quả rất nặng, chọn cái danh hiệu này và danh hiệu ‘Đông Vương Công’ đều rơi vào kết cục đột tử.”
Giang Chỉ Vi lẳng lặng lắng nghe Mạnh Kỳ phân tích, tin vào sự phán đoán của hắn, cuối cùng mới nói: “Kim Mẫu nguyên quân là danh hiệu Đạo Môn của Tây Vương Mẫu, công pháp chính là nắm giữ kim hành chi lực, kiếm pháp chỉ là phụ trợ, còn trong những tiên nhân khác, Ngọc Đỉnh chân nhân thực lực mạnh nhất, lừng danh về kiếm pháp, thích hợp nhất với ta.”
Ngọc Đỉnh chân nhân và Vân Trung tử đều chỉ được truyền lưu tên tuổi trong thế giới Phong Thần, nhưng Giang Chỉ Vi đã từng hoàn thành nhiệm trong thế giới Phong Thần, nên không cần Mạnh Kỳ nói kĩ cũng đã biết.
“Lấy thân phận nam tiên che giấu nữ thân, kiếm pháp cũng hoàn toàn khác nhau, ừ, rất phù hợp.” Mạnh Kỳ phụ họa cười.
Hắn biết Giang Chỉ Vi coi trọng nhất là được xem càng nhiều kiếm pháp càng tốt, còn mấy cái danh hiệu cái gì đó thì không để ý.
Hơn nữa, Ngọc Đỉnh chân nhân không có tên tuổi Thiên Tôn, nhiều lắm chỉ là sơ nhập truyền thuyết, gánh vác nhân quả sẽ không quá nặng, cũng có thể là không có.
Tính toán xong, hai người làm bộ như câu cá, chơi thuyền trên hồ, nhưng ngầm dùng bí pháp và thần thông quan sát hướng đi của thiên địa khí cơ, trong tâm linh từ từ phác thảo ra “Bức tranh toàn cảnh”.
Thuyền nhỏ đi sâu vào trong hồ, băng trôi càng ngày càng nhiều, tuyết phủ khắp nơi, lạnh tới mức khiến du khách dù mặc áo da cừu cũng vẫn run cầm cập.
Trôi đến nơi đây, đa số thuyền đã bắt đầu quay về, chỉ những cao thủ giang hồ mới tiếp tục đi thêm, thưởng thức cảnh băng trôi hiếm thấy, thưởng thức cảnh hàn giang tuyết.
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi theo hướng của khí cơ thay đổi, giục thuyền chạy thẳng tít vào trong.
Những tảng băng trôi càng lúc càng lớn, to như ngọn núi, phủ tuyết trắng xóa, xuôi dòng chảy xuống, thuyền nhỏ phải len lỏi giữa chúng mà đi, dần dần, họ tới gần một hòn đảo trắng xóa, xung quanh hình như ngay cả đáy hồ cũng kết băng!
“Ở chỗ đó!” Mạnh Kỳ hít thở ra khói trắng, nhìn đảo băng xa xa.
Cụ thể là vị trí nào, thì phải lên bờ nhìn kĩ mới biết được!
Bỗng nhiên, ở đảo nhỏ bên cạnh xuất hiện một bóng người cất cao giọng nói:
“Đảo này là Tào thị cấm địa, mời rời đi ngay!”
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhìn nhau, sầm mặt, đây chính là tình huống xấu nhất, Chân Võ đại đế tàng bảo lại nằm bên trong cấm địa của Tào thị.
Bây giờ đang là ban ngày, hai người không chọn xông vào. Thuyền nhỏ quay đầu, đi ra.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền hoa chạy tới, phóng thẳng về phía đảo nhỏ kia. Đầu thuyền là một cô gái trẻ, áo khoác trắng, mặt trứng ngỗng, không đeo trang sức, đoan trang mà xinh đẹp.
Cô khí tức nội liễm, đứng thẳng tắp như tùng, rất có khí độ.
Thuyền hoa và thuyền nhỏ tới gần nhau, nữ tử kia chỉ liếc hai người một cái rồi thôi, coi họ như du khách bình thường.
Hai thuyền lướt sát qua nhau, Giang Chỉ Vi nói nhỏ: “‘Vô Vọng Địa Tiên’ Tào Nga.”
Cô từng nhìn thấy hình vẽ Tào Nga.
Thì ra là cô ta! Mạnh Kỳ gật đầu. Đây là một trong những cường giả trẻ tuổi nổi danh nhất của Bắc Chu, liên tục chiếm mười hạng đầu Nhân bảng, qua hoàn mỹ nửa bước mà vào Ngoại Cảnh.
Đột nhiên, hắn quay đầu nhìn lại thuyền hoa.
Thuyền hoa đã cập bờ, Tào Nga bay xuống đất, đi vào trong đảo, nhanh chóng biến mất.
Mạnh Kỳ nheo mắt, bên trong có kim mang thoáng hiện, trong mắt chiếu hình ảnh Tào Nga!
Tuệ nhãn thần thông!
Tào Nga rất nhanh đi tới giữa đảo, nơi này toàn là băng, không có sự sống.
Cô vận chuyển công pháp, áp tay lên một tảng băng.
Tảng băng sáng lên, nứt ra một cánh cửa, Tào Nga đạp bậc thang đi xuống.
Cửa băng khép lại, tuệ nhãn của Mạnh Kỳ không còn thấy được khí tức của cô!
“Từ dấu hiệu khí cơ hợp dòng, thì tàng bảo của Đãng Ma Thiên Tôn đang nằm ở sâu trong chỗ Tào Nga đang tới, có lẽ nó nằm trong băng nhãn, nên Tào gia mới chưa phát hiện ra.” Mạnh Kỳ nói với Giang Chỉ Vi.
Giang Chỉ Vi trầm ngâm: “Đó là cấm địa của cấm địa Tào thị, muốn vào được trong đó rất khó.”
Mạnh Kỳ suy tư: “Vạn tái hàn băng thấm nhuần cốt tủy, gần như không có sinh cơ, khó có thể dùng biến hóa chi pháp tới gần, nhiều lắm thì giả mạo đệ tử Tào thị, nhưng mà xem cách mở cửa kia của Tào Nga, sợ là phải dùng công pháp chính tông của Tào thị, hơn nữa bên trong hình như còn có cái gì đó... Chuyên dụng để đề phòng biến hóa lẻn vào!”
Nói tới đây, Mạnh Kỳ bỗng giật thót, trong đầu hiện ra một bóng người tuấn tú:
“Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân” Tào Hiến Chi!
Chỉ có người tu luyện Bát Cửu huyền công, mới có thể đề phòng biến hóa lẻn vào như thế!
Người đó đã tấn chức Tông Sư, nên lại được Tào thị trọng dụng?
“Sao vậy?” Thấy Mạnh Kỳ giật mình, Giang Chỉ Vi vội hỏi.
Mạnh Kỳ cười khổ: “Gặp phải bậc hành gia! Cũng may là người qua, chúng ta đi tìm Thiên Tôn trước đã.”
“Thiên Tôn...” Giang Chỉ Vi cúi đầu lẩm bẩm.
......
Trong khách sạn, Xung Hòa đạo nhân đeo mặt nạ “Linh Bảo Thiên Tôn”, ngồi đối diện với Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi.
Ông trầm ngâm: “‘Thanh Nguyên’ làm người trầm ổn, trong máu có hiệp nghĩa, không phải hạng người thấy lợi quên nghĩa. Nếu tìm để hợp tác, dù không thành công, y cũng sẽ không bán đứng chúng ta.”
Nếu có thể ở Tào gia tìm được nội ứng, lại còn là nội ứng cấp tông sư ở nơi phòng ngự cấm địa, khó khăn của Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đương nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng!
Dừng một chút, Linh Bảo Thiên Tôn nhắc nhở: “Nhưng mà, Tiệt Thiên thất kiếm là truyền thừa cao nhất của Đạo môn và Kiếm đạo, Pháp Thân cũng sẽ động tâm. Một mình Thanh Nguyên thì không sao cả, nhưng y phải nghĩ tới gia tộc, nếu biết một trân bảo như vậy giấu ở trong cấm địa nhà mình mà còn chắp tay giao nó cho người ngoài, e rằng sẽ tự trách mà do dự, cho nên tốt nhất là đừng nói cụ thể nó là vật gì.”
Phòng người là chuyện đương nhiên, nhất là một người vô cùng coi trọng gia tộc như Tào Hiến Chi!
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi gật đầu, nếu đổi thành hai người, chắc chắn cũng sẽ làm vậy.
“Tóm lại, đi thử xem thái độ của y thế nào đã.” Mạnh Kỳ quyết định.
Đợi Giang Chỉ Vi ký kết khế ước Tiên Tích xong, Mạnh Kỳ dẫn cô thầm chuyển thư, xin gặp tân tông sư của Tào gia, Tào Hiến Chi!
......
Thành Nam. Phượng Tiêu đình.
Lúc Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đuổi tới, “Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân” Tào Hiến Chi mặc khoan bào, chắp hai tay sau lưng, đang lẳng lặng chờ, nét mặt rất bình thản.
“Vị này là?” Tào Hiến Chi đánh giá Giang Chỉ Vi.
Mạnh Kỳ cười: “Thành viên mới.”
Giang Chỉ Vi đã là cường giả ngoại cảnh, lại có Mạnh Kỳ và Linh Bảo Thiên Tôn học tập, bản thân cũng là luân hồi giả, cho nên trực tiếp trở thành thành viên chính thức.
Tào Hiến Chi không hỏi thêm, bình tĩnh nhìn họ, chờ hai người lên tiếng.
“Tào huynh. Chúng ta nhiều lần trắc trở, phát hiện một bảo khố ở trong cấm địa của nhà ngươi, nên muốn nhờ ngươi giúp đi lấy.” Mạnh Kỳ đi thẳng vào vấn đề.
Tào Hiến Chi nhíu mày: “Nhà ta?”
Mạnh Kỳ giải thích: “Không phải là thần binh hay không pháp gì của các ngươi. Là một bảo khố cổ đại, đã có trước khi gia tộc của ngươi hình thành, nhưng tới giờ vẫn chưa bị các ngươi phát hiện. Nếu ngươi giúp, sau khi lấy được đồ sẽ được chia đều một phần, công pháp truyền thừa đều đặt ở Tiên Tích, ngươi có luôn quyền lợi tới cảm ngộ.”
Phải chia bảo vật khiến Mạnh Kỳ đau lòng, nhưng nếu thuyết phục được Tào Hiến Chi, thì làm chuyện sẽ không phải tốn nhiều sức, và cũng chẳng gặp phải nguy hiểm gì.
Tào Hiến Chi trầm mặc không nói. Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi không giục, để y suy nghĩ.
Một lát sau, Tào Hiến Chi thở hắt ra, khẽ cười khổ: “Dẫn người ngoài xâm nhập vào cấm địa, không được gia chủ đồng ý, ta không dám làm. Có lẽ các ngươi sẽ không có lòng dạ khó lường, nhưng chuyện này nếu có lần một, sau này sẽ có lần hai lần ba, Tào gia sớm muộn sẽ bị hủy vì việc này.”
Hoàn toàn đối ngược với Nguyễn tam gia đắc ý khinh cuồng năm xưa a... Mạnh Kỳ cảm khái, nói: “Chúng ta có thể trả thiện công để lập khế ước, mời Lục Đạo làm chứng, đảm bảo sẽ không tổn hại lợi ích Tào gia.”
Thiện công đương nhiên là Thiên Tôn ra!
Tào Hiến Chi lắc đầu: “Đưa vật trong cấm địa nhà mình đem tặng cho người, lương tâm của ta thật sự là không làm được, rất thẹn với gia tộc. Việc này ta sẽ giấu những điểm quan trọng và thân phận của hai người, thỉnh xin ý kiến của gia chủ. Ngày mai các ngươi ở chỗ này chờ ta, nếu gia chủ không đồng ý, vậy ta sẽ lảng tránh việc này, cũng sẽ không nhắc nhở gia tộc, chỉ lo bảo vệ tốt thần binh và bảo khố nhà mình mà thôi, còn có thể lấy bảo tàng đi được hay không thì phải dựa vào bản thân các ngươi.”
Mạnh Kỳ khẽ hít một hơi, cường điệu nói: “Nếu không có tin tức của ta, Tào gia dù có trăm năm nữa cũng chưa chắc tìm được chỗ để bí tàng. Bây giờ nếu để ta mở ra, thì còn lấy được bảo vật, đây là một chuyện hợp tác hai bên cùng có lợi, rất mong Tào huynh tận lực thúc đẩy.”
Tào Hiến Chi không phải là người tham lam, nhưng là một gia tộc, khả năng tham lam của Tào gia cực cao.
Cáo biệt Tào Hiến Chi, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi sóng vai đi ra cửa thành, ngầm truyền âm nói: “Khả năng Tào gia từ chối là rất lớn, chẳng lẽ cuối cùng phải nhờ Thiên Tôn ra tay, phá cấm chế?”
Việc này khả năng thành công không cao. Nếu cứ là cao nhân pháp thân thì có thể thoải mái phá vỡ Tào gia cấm địa, Tào gia đã sớm vong tộc từ lâu!
“Có thể dùng kế dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn.” Giang Chỉ Vi suy tư.
Khi nói chuyện, một bóng người vội vàng từ sau lưng hai người chạy qua, vọt tới cửa thành.
“Di...” Mạnh Kỳ sửng sốt, đây là một người quen.
“Có quen?” Giang Chỉ Vi hỏi.
Mạnh Kỳ gật đầu: “Là cấp dưới một vị vương tử ở thảo nguyên.”
Người này dáng người khôi ngô, tóc thưa thớt, trên người có nhiều chỗ xăm hình, chính là thành viên Sát Lang hội, thị vệ A Cổ Lạp con cháu “Đại Nhật vương”, Ba Đồ!
“Bồi Kinh cách thảo nguyên không xa, là một nơi quan trọng của con đường thương mậu Nam Bắc, có người thảo nguyên ở đây là chuyện bình thường.” Giang Chỉ Vi gật đầu.
Ba Đồ thần sắc kích động, giống như đang bị kẻ địch đuổi theo, đột nhiên, sắc mặt y xanh mét, yết hầu thở khò khè, ngã quỵ xuống.
Phù phù!
Mạnh Kỳ vừa kịp giật mình, y đã tắt thở!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...