Dịch giả: Tiểu Băng
Từ sau khi thiên hạ hỗn loạn, các dòng họ đều dần yếu đi, đến nay, đã trở nên lẫn lộn với nhau, cho nên Tề Hoàn công mới cố ý báo ra cái dòng họ từ mấy trăm năm trước của mình.
Nghe giới thiệu xong, mọi người đều chẳng có phản ứng gì, vì họ căn bản đều không biết, nhưng Mạnh Kỳ thì không. Đời trước xem Xuân Thu Chiến Quốc, hắn luôn cười nhạo đường đường Tề Hoàn công lại có cái tên làm cho người ta phải ôm bụng cười: Tiểu Bạch!
Sau này phát hiện nhà họ còn có những người tên là Vô Tri, Chư Nhi… thì dần dần chết lặng, tuy rằng thế giới Phong Thần Tề Hoàn công tên là cái gì, Mạnh Kỳ cũng không biết, nhưng mà chỉ cần nghe xưng là “Khương họ, Lã thị, tên Tiểu Bạch” thì cũng đoán ra được đó là ai!
“Thì ra là Tề quốc Lã tiền bối!” Mạnh Kỳ lập tức chắp tay hành lễ.
Bởi vì lục bá hoặc ẩn cư hoặc biến mất, không còn xuất hiện trước mặt hậu thế, nên thường đều có thụy hào, tỷ như Hằng, Trang, nhưng bây giờ người sống sờ sờ trước mặt, Mạnh Kỳ lại không có được cái thân phận ngang cấp, nên đương nhiên không thể xưng hô là hoàn công.
Tề Hoàn công cười: “Đều là Ngọc Hư môn hạ, không cần đa lễ như vậy, hơn nữa lão đạo còn có việc phải nhờ ngươi hỗ trợ.”
Nói về chuyện chính, Mạnh Kỳ liền nói ngay: “Vãn bối giúp được gì cho tiền bối?”
Tề Hoàn công vuốt chòm râu bạc trắng: “Việc rất nhỏ, ngươi biến hóa rồi theo lão đạo đi gặp Sở Trang, xác nhận một chút món đồ y lấy được từ Ngọc Hư cung, các ngươi đã có duyên, có lẽ có thể nhìn ra lai lịch của nó.”
“Chẳng lẽ sư thúc không nhận ra được?” Tề Hoàn công đã nói đều là Ngọc Hư môn hạ, Mạnh Kỳ dứt khoát đánh xà tùy côn, gọi sư thúc luôn.
Tề Hoàn công nhíu mày: “Không phải ta không đoán ra, mà hình như nó còn có lai lịch khác.”
Lão chẳng chút ý kiến với cái xưng hô sư thúc kia.
Thấy lão không chịu nói kĩ, Mạnh Kỳ cũng không hỏi thêm: “Sư thúc, không biết Ngọc Hư cung xuất hiện có theo quy luật gì không?”
Hắn quan tâm nhất là chuyện này, ai biết không chừng trong đó có truyền thừa hoàn chỉnh của “Nguyên Thủy kim chương”!
“Lúc ẩn lúc hiện, chẳng có quy luật gì. Nhưng một khoảng thời gian mỗi lần trước khi xuất hiện, trời đất đều có chút thay đổi. Người thường khó mà nhận ra được, nhưng tới cỡ của lão đạo với mấy người Sở Trang thì cảm nhận được rất rõ. Nhất là lần này, dòng sông thời gian hoàn toàn thay đổi, không còn chậm chạp như trước nay, đến bây giờ cũng vẫn chưa trở về bình thường, xem ra có lẽ không còn trở về được như cũ...” Nói đến việc này, Tề Hoàn công lại bắt đầu lắm lời, chẳng hề lo Mạnh Kỳ mượn cớ tìm hiểu để tìm ra Ngọc Hư cung rồi nhanh chân đến trước.
Mạnh Kỳ lẳng lặng nghe, vừa đúng nói xen vào: “Cho nên có thể thông qua sự thay đổi trời đất này để tìm được Ngọc Hư cung?”
Tề Hoàn công gật đầu: “Qua mấy lần thất bại, chúng ta đã tìm ra quy luật, tìm được Ngọc Hư cung, tiếc là đi vào không bao lâu thì bị hất ra, chỉ Sở Trang lấy được một món đồ. Lão đạo sở dĩ nhờ ngươi tới xem lai lịch của nó chính là muốn nhờ nó để tìm thêm nhiều manh mối, đặng lần sau vào lấy được chút thu hoạch.”
Nói tới đây, lão thở dài: “Với tuổi này của lão đạo, nhiều lắm thì chỉ chờ được một lần Ngọc Hư cung xuất hiện nữa mà thôi, ai, gia tổ không có tiên duyên, cả đời không chứng được pháp thân, nên đoạt được ‘Nguyên Thủy kim chương’ không có ‘Pháp Thân thiên’, lão đạo có được tu vi ngày hôm nay toàn là dựa vào kì ngộ khác và vì trở thành thiên hạ minh chủ...”
Lão ngẩng đầu lên nhìn trời, tiếp tục nói: “Từ sau Phong Thần chi chiến, thiên địa tàn phá, xuất hiện nhiều quỷ dị và hạn chế, đến cỡ này như lão đạo, mơ hồ cảm nhận được, không cam lòng phải dừng lại ở đây. Nên đối với Ngọc Hư cung rất có chờ mong, hi vọng có thể lấy được truyền thừa hoàn chỉnh và Côn Luân bất tử dược.”
Bất tử dược? Mạnh Kỳ hít một hơi. Xem ra Pháp Thân thế giới Phong Thần cũng chỉ sống được chừng ba trăm năm mà thôi!
Hắn hỏi cái gọi là quỷ dị và hạn chế là cái gì, nhưng Tề Hoàn công đều cố ý nói qua loa, không chịu nói rõ, làm hắn thêm nghi hoặc.
Có hỏi nữa cũng vậy, Mạnh Kỳ đành bỏ qua, hỏi sang chuyện khác: “Sư thúc, có thể biết vì sao không nhìn thấy Thiên Tôn và những tiên nhân khác của Ngọc Hư nhất mạch không?”
Tề Hoàn công trở nên ngưng trọng: “Gia tổ có để lại thư, nói sau khi thiên địa tàn phá, chư giáo tổn thất thảm trọng, đạt thành đàm phán hoà bình, bỏ qua Ân Thương, toàn bộ duy trì Võ vương, ba vị Thiên Tôn và Phật môn nhị tổ phân về các nơi.”
Khá là khớp với tin tức nghe được ở Tiên Tích... Mạnh Kỳ gật đầu.
“Nhưng năm thứ ba sau khi thiên địa tàn phá, Thông Thiên giáo chủ biến mất, Bích Du cung chẳng biết đi đâu, năm thứ năm, Thái Thượng và Đâu Suất cung đồng thời biến mất, năm thứ chín, Thiên Tôn biến mất, Ngọc Hư ẩn độn, Côn Luân tự kiềm chế, không còn thu phàm tục, năm thứ mười một, Phật môn tịnh thổ không còn hiện thế ở thế gian.” Kể lại chuyện cũ, Tề Hoàn công rất có vẻ nghi ngờ, “Sau mấy thập niên, mấy vị thượng tiên đều đi, kẻ lánh đời, có người còn bị phát hiện đã tọa hóa.”
“Đi?”
Tề Hoàn công khẽ gật đầu: “Bởi vì họ đều để lại mấy chữ, ý tứ chỉ có một, là: ‘Trở lại!’”
“Trở lại?” Mạnh Kỳ mờ mịt, “Ý là mấy vị thượng tiên trở lại…?”
Là chỉ trở lại “Tiên Giới”? Hay là thế giới thật, chứ không phải mảnh vỡ trụ quang?
“Lão đạo chỉ biết Ngọc Hư cung Quảng Thành Tiên Tôn và Đâu Suất cung Nam Hoa Tiên Tôn.” Tề Hoàn công nói, “còn những cái khác thì không biết.”
Mạnh Kỳ thầm ghi nhớ việc này, tiếp tục hỏi sang những chuyện khác, cái nào Tề Hoàn công muốn nói thì không giấu diếm, cái nào không muốn nói thì dè dặt cẩn thận, khiến Mạnh Kỳ vô cùng buồn bực, đến cuối cùng, dứt khoát hỏi sang nội dung Nguyên Thủy kim chương, tỷ như Ngọc Hư thần toán.
Ở phương diện này, Tề Hoàn công giỏi hơn Mạnh Kỳ không biết bao nhiêu lần, thường chỉ một lời là giải quyết được mối đau khổ suy tư suốt bao lâu của Mạnh Kỳ.
Thấy bên kia chuyện Mặc giả đã sắp xếp xong, Mạnh Kỳ cười: “Sư thúc, có thể cho Mặc giả trốn sang Tề quốc được không?”
Tề Hoàn công làm sao không hiểu chút tâm tư của hắn, hắc một tiếng: “Lão đạo chỉ quản được Đạo môn nhất mạch, còn chuyện thuyết phục Tề vương, các ngươi tự lo đi, ai, Tề quốc thối nát đã lâu, suy bại đã không chịu nổi, quả thật cần thay đổi.”
Nửa câu cuối lại cho thấy vẻ muốn giúp đỡ.
Mạnh Kỳ cảm ơn, đi qua chỗ Giang Chỉ Vi, nói với các Mặc giả:
“Chuyện trên đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nếu không gặp phải cực khổ khó khăn, sẽ không thấy được vàng thật.”
“Đương nhiên, thiên hạ đại thế sẽ không thay đổi, con đường phía trước là quang minh, chỉ là đường xá có nhiều quanh co rẽ ngoặt, hy vọng các vị tự lo cho bản thân, giữ vững kiêm yêu, đừng tự coi thường mình.”
“Đất Tề thối nát, chính là đất dụng võ của chúng ta, các vị có thể đi theo Bạch Tùng và Triệu Bách suất lĩnh đến đó, nếu muốn lưu lại Trần quốc, thì do Vương Khởi thống lĩnh.”
Bạch Tùng, Triệu Bách và Vương Khởi sau khi phong cấm giải trừ đã tụ họp với mấy người Mạnh Kỳ.
“Vâng, cự tử!” Các Mặc giả cung kính trả lời.
Bạch Tùng nghi hoặc nhìn Mạnh Kỳ: “Cự tử, các vị định đi phương nào?”
“Chúng ta còn có một chuyện cần xử lý, ngày sau sẽ đến đất Tề hội hợp với các ngươi.” Mạnh Kỳ mặt không đổi sắc nói, Bạch Tùng miễn cưỡng có thể chống đỡ cho các Mặc giả, chỉ là uy vọng còn chưa đủ.
Về phần Mặc giả đất Trần, Vương Khởi võ công tuy cao, nhưng khả năng quản lý kém, không thể đảm nhiệm thủ lĩnh, chỉ giữ thân phận này ở mặt ngoài, còn người chủ trì chính thật sự, mấy người Mạnh Kỳ đều hướng về Điền Quát.
......
Sắc trời dần tối, tầng mây dày lên, Mạnh Kỳ biến thành chuột, trốn vào ống tay áo Tề Hoàn công, cảm thấy xung quanh tối tăm, nhưng mơ hồ có thể nhận ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, Tề Hoàn công dừng bước, cười vang: “Năm đó ngươi nhìn quanh tự hào, phách tuyệt thiên hạ, nay sao lại dấu đầu lộ đuôi, như con gái thế?”
“Hoàn công trước mặt, vãn bối đương nhiên không dám nhìn thẳng.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên, ngữ khí nhìn như khiêm tốn, nhưng lại gọi thẳng “Thụy hào” của Tề hoàn công.
Mạnh Kỳ tập trung tinh thần cảm ứng, phát hiện phía trước có một nam tử cao lớn, mặc cổn bào, đội vương miện, sắc mặt vàng óng ánh, mày rậm mắt to, dưới cằm để chòm râu đen dài, thần thánh trang trọng.
“Thì ra là hoàn công nhúng tay, hèn gì Tô Mặc đào tẩu được...” Sở Trang vương tiếp tục nói.
Mạnh Kỳ theo lời nhắc của Tề Hoàn công, toàn lực cảm ứng vật đang được Sở Trang vương đeo ở bên hông.
Đó là một thanh Ngọc Như Ý, có màu trắng vàng, toàn thân trong sáng, trang nghiêm thanh tịnh, tựa hồ có thể ngăn chặn tâm ma, ngăn chặn sinh tử, ngăn chặn tuế nguyệt trôi qua!
Nhưng khí tức của nó hơi yếu, tuyệt không phải Tam Bảo Như Ý trong truyền thuyết.
Nhưng khiến Mạnh Kỳ sửng sốt là, cái Ngọc Như Ý này lại mang tới cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, không phải quen thuộc về mặt công pháp, mà là một loại quen thuộc rất khó tả, giống như trông thấy nó là nhìn thấy được mình!
Không, chính xác là hơi có chút khác biệt với mình!
Tề Hoàn công và Sở Trang vương đã xỉa xói nhau xong, tách nhau ra đi.
Đi rõ xa, Tề Hoàn công thả Mạnh Kỳ, hỏi hắn có phát hiện được gì không.
Mạnh Kỳ thành thật kể lại cảm nhận của mình, cuối cùng nói: “Vãn bối cũng nhìn không ra lai lịch.”
Tề Hoàn công chắp tay sau lưng thong thả bước, trầm ngâm nửa ngày: “Ít nhất cũng chứng minh quả thực có điều quỷ dị...”
Lúc này, thời hạn của đám người Mạnh Kỳ đã đến, không muốn tốn thêm thời gian để tới đất Tề truyền đạo, vì thế sau khi tiễn bước Tề Hoàn công, mỗi người trả hai ngàn năm trăm thiện công, cưỡng ép trở về!
“Ta sẽ còn quay lại!” Lúc biến mất, Mạnh Kỳ quay đầu nhìn về phía đất Trần, trong lòng bỗng toát ra câu nói ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...