Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Giang Chỉ Vi cau mày: “Loại chuyện gì mà chúng ta không thể đồng ý thay hắn?”

Lão đạo sĩ ha ha truyền âm: “Các vị thí chủ yên tâm, lão đạo chỉ bảo các người truyền tin, có đồng ý hay không thì hoàn toàn phải xem ý muốn của Tô thí chủ, dù sao viện binh của Kim Quang động ít nhất cũng phải mất hai ngày nữa mới tới được, còn đủ thời gian.”

Lão biết nhiều quá... Mấy người Giang Chỉ Vi thầm nghĩ, Điều Quát càng thêm kinh hãi, thì ra lúc trước mấy câu đoán mệnh kia của lão đạo sĩ không phải là vô tình nhắc nhở y, mà là lão cố ý “Báo cho biết”!

Rốt cuộc lão muốn làm cái gì?

Lão đạo sĩ tiếp tục nói: “Chuyện lão đạo nhờ Tô thí chủ giúp đỡ rất đơn giản, nhấc tay chi lao mà thôi, các ngươi đưa vật đó cho hắn, tin chắc hắn nhìn thấy nó xong sẽ đồng ý ngay thôi.”

Nói xong, trong tay Điền Quát đột nhiên xuất hiện một cái túi gấm, nhẹ bẫng, không có chút sức nặng nào, vật trong túi rất quái dị, nếu chỉ dựa vào tinh thần, không thể cảm thấy được nó tồn tại.

Thấy lão đạo sĩ yêu cầu cũng không quá phận, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư nhìn túi gấm một cái, gật đầu.

......

Điền phủ, trong một gian thư phòng yên tĩnh.

Mạnh Kỳ, Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng thoải mái nghỉ ngơi trong phủ của Đại Tư Khấu.

Dưới sự trợ giúp của Điền Quát, ba người thần không biết quỷ không hay lại trốn vào Điền phủ!

Điền Quát không dám chần chừ lâu, để phụ thân khỏi nghi ngờ, trực ban xong liền đi về, lập tức báo lại mọi việc, đưa túi gấm cho Mạnh Kỳ.

“Lão đạo sĩ... Không thể dùng tinh thần cảm ứng...” Mạnh Kỳ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy quen thuộc, phỏng đoán thân phận và mục đích của lão đạo sĩ, trước đó Triệu Hằng cũng đã kể lại chuyện Điền Quát xem bói, nhưng ba người bàn bạc mãi, cũng không nhìn ra được lão đạo sĩ này có vấn đề hay không, song lão chủ động nhảy ra như thế này, thực làm cho người ta phải đề phòng.

Mạnh Kỳ mở túi gấm.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã biết vật chứa bên trong là cái gì! Hèn gì mình lại cảm thấy quen thuộc!

Túi gấm vừa nghiêng, vật bên trong trượt ra, rơi xuống lòng bàn tay Mạnh Kỳ, nó lớn cỡ bàn tay, nền đen, trên khắc chữ triện màu vàng óng ánh:

“Môn hạ Ngọc Hư!”

Quả nhiên!

Mình cũng có một tấm thẻ bài như vậy, ngoài việc có thể ngăn cách tinh thần cảm ứng, thì không còn dị thường nào khác!


Nhưng vật này do lão đạo sĩ đưa ra, thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt. Hắn là lấy được từ trong truyền thừa Tiên Tích, chả quan hệ quái gì với Ngọc Hư cung, nhưng lão đạo sĩ này lại rất có khả năng là Ngọc Hư đích truyền!

Lão ta chính là kẻ bị gọi là Ngọc Hư dư nghiệt?

Giúp mình là vì nhận ra Bát Cửu huyền công?

“Ngọc Hư môn hạ?” Triệu Hằng, Tề Chính Ngôn và Điền Quát đều bật thốt. Là người đứng đầu Tam Thanh, vị đạo tôn đệ nhất của cửu tôn Đạo Môn. Dù trong thế giới của mấy người Mạnh Kỳ, hay trong thế giới Phong Thần, Nguyên Thủy Thiên Tôn đều nổi tiếng xa gần, nhất là nơi này. Phong Thần chi chiến qua đi mới năm trăm năm, các loại truyền thuyết vẫn còn văng vẳng, nay bỗng nhìn thấy môn hạ Ngọc Hư chính quy, mọi người đều khó tránh khỏi sửng sốt.

Điền Quát thở dài: “Không ngờ Ngọc Hư nhất mạch vẫn còn có truyền nhân...”

Triệu Hằng và Tề Chính Ngôn đều từng nghe Mạnh Kỳ đề cập tới chuyện Ngọc Hư dư nghiệt, hai người đưa mắt nhìn nhau, Mạnh Kỳ làm bộ như không có việc gì hỏi: “Ngọc Hư nhất mạch chẳng lẽ không còn truyền nhân?”

“Sau Phong Thần chi chiến, Xiển giáo cũng chính là Ngọc Hư nhất mạch bị tổn thất thảm trọng. Ngoài vương thất, chỉ có mấy nước chư hầu là có liên quan tới họ, sau này mười hai Kim Tiên đều rời khỏi thế gian, ngay cả Vân Trung tử không thuộc mười hai Kim Tiên cũng vô tung tích, nên càng ngày càng thêm suy bại.”

“Đến nay, bá chủ Tề quốc năm xưa đã suy bại đến mức không còn lại đại quốc, chỉ miễn cưỡng giữ lại được chút thanh danh của Ngọc Hư nhất mạch năm xưa, ngoài Tề quốc, tất cả những nơi còn lại đều chỉ là chi nhánh của chi nhánh, thậm chí có những nước còn bị Đạo Môn Phật mạch nhằm vào, thầm chèn ép.” Là con của đại quý tộc, Điền Quát đương nhiên có hiểu biết về chuyện này, và y cũng rất sửng sốt với việc ngoài Tề quốc, Ngọc Hư nhất mạch lại vẫn còn có truyền nhân khác!

Tấm lệnh bài này vốn không thể phỏng chế được, nếu không có công pháp của Ngọc Hư nhất mạch, ngay cả đặc dị cũng còn không hiện ra được!

Thì ra chỉ là trong vài nước và phạm vi của vài thế lực nào đó, Ngọc Hư truyền nhân mới là dư nghiệt... Mạnh Kỳ thở phào, ngắm nghía tấm lệnh bài, mơ hồ cảm thấy nó và công pháp của hắn có một sự hòa hợp khó tả, khác với tấm lệnh bài hắn lấy được từ trong phong ấn.

Hai tấm lệnh bài này còn có phân biệt? Mạnh Kỳ tạm thời không tiện kiểm tra, trầm ngâm:

“Nhờ ngươi ngày mai báo cho vị tiền bối kia biết, yêu cầu của lão, mỗ đồng ý.”

Chỉ cần mỗi một chuyện có liên quan tới Ngọc Hư cung là đã có thể khiến mình đáp ứng, càng miễn bàn còn có thể cứu các Mặc giả ra!

......

Hôm sau, Điền Quát đem câu trả lời của Mạnh Kỳ báo cho lão đạo sĩ và Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư.

Lão đạo sĩ cười tủm tỉm: “Sao hả? Lão đạo nói không sai đúng không?”

Vui đùa xong, lão chuyển sang nghiêm chỉnh: “Lão đạo vì một số hạn chế, không thể tự mình ra tay, nhưng có thể giúp các ngươi qua mắt được tên tông sư ngoài kia, các ngươi có lòng tin đánh bại tên cường giả canh gác chỗ này không?”

Hạn chế nào đó? Giang Chỉ Vi càng thêm khó hiểu, càng cảm thấy thế giới Phong Thần này quỷ dị.

Điền Quát nhanh chóng báo lại tình hình: “Tầng thứ năm và tầng thứ sáu mỗi tầng đều có một Ngoại Cảnh trông coi, không phải tuyệt đỉnh, đại khái hai ba trọng thiên, còn lại là lao đầu và ngục tốt tám chín khiếu, chủ yếu phân tán ở tầng sáu.”

Giang Chỉ Vi nghĩ nghĩ, nhìn Nguyễn Ngọc Thư một cái, sau đó nói:


“Không thành vấn đề!”

Cho dù xuất hiện bí bảo mạnh, mình bên này cũng có thể ứng phó, còn nếu không có, chỉ bằng kiếm trong tay, cũng có thể chém ra một con đường!

Lão đạo sĩ không nói gì nữa, khẽ giậm chân một cái, cả đại lao xuất hiện chút gợn sóng, sau đó trở lại bình thường cực nhanh, nhưng giống như đã hoàn toàn ngăn cách với thế giới!

Giang Chỉ Vi lôi Bạch Hồng Quán Nhật kiếm ra, hơi dùng lực, tinh cương xích tay chân đã bị bứt đứt.

Kiếm quang chợt lóe, xích tinh cương trên người Nguyễn Ngọc Thư rơi xuống đất, cửa gian tù mở ra.

Các phạm nhân đều há hốc miệng mà nhìn, thấy Giang Chỉ Vi đánh Điền Quát ngất xỉu, ném vào trong góc.

“Trước khi chúng ta đi ra ngoài, không được vọng động, kẻ nào làm trái sẽ giống như xích này!”

Sợi xích tinh cương dưới đất lặng lẽ nát nhừ ra thành bột, không phải bị bóp, mà là bị chém mà thành!

Kiếm ý đáng sợ ép lên người đám phạm nhân, ai nấy đều sợ hãi, tay chân như nhũn ra.

Giang Chỉ Vi bước ra, đi thẳng tới cửa thông xuống tầng hai, kiếm khẽ vung, cánh cửa bị chém mở ra.

Kiếm quang tung hoành, Giang Chỉ Vi không hề dừng bước, ngục tốt không ngừng bị đánh trúng yếu huyệt, ngã xuống bất tỉnh, không ai có sức phản kháng.

Đặng đặng đặng đặng, cô và Nguyễn Ngọc Thư một đường thông thuận, rất nhanh đã vọt tới lối vào tầng thứ năm.

Kiếm quang trong vắt như cầu vồng, chém vào cánh cửa sắt khắc đầy hoa văn, vì không có trận pháp gia trì, nó yếu ớt vỡ ra.

Cường giả ngoại cảnh bên trong giật mình, vội xách kiếm, lôi bí bảo ra.

Nhưng Nguyễn Ngọc Thư đã khẽ vuốt Tê Phượng cầm, một tiếng réo rắt cao vút như tiếng hót từ trên trời cao vọng xuống, sau lung cô xuất hiện hư ảnh phượng hoàng tôn quý cường đại, lung mọc ngũ đức chi vũ, xoay quanh bay lên trên, nhào về phía nguyên thần của tên ngoại cảnh kia!

Cường giả ngoại cảnh lập tức ngẩn ra, mà dưới Kiếm ra vô ngã, thất thần chính là mất mạng!

Kiếm quang sáng lạn trong vắt, vô ngã vô tướng, kiếm ý mạnh mẽ lóe qua, cường giả ngoại cảnh ngã xuống đất, mi tâm có một chấm đỏ, toàn thân bề ngoài nguyên vẹn hoàn hảo, nhưng bên trong đã bị kiếm khí nghiền nát bét.

Giang Chỉ Vi không hề dừng lại nhặt bí bảo và túi trữ vật, tiếp tục sải bước tới lối vào tầng thứ sáu. Cường giải ngoại cảnh bên kia cửa đã cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, lao thẳng tới giữa mật thất, mở trận pháp ra!


Hai người nhìn thấy nhau ngay tại lối vào tầng thứ sáu. Giang Chỉ Vi lập tức xuất kiếm. Kiếm khí bức người, tốc độ cực nhanh, Mặc giả cửu khiếu còn không nhìn kịp bóng kiếm, chỉ cảm ứng được kiếm quang mà thôi!

Tên cường giả ngoại cảnh kia hoàn toàn bị áp chế, chỉ cảm nhận được đối phương liên tục xuất kiếm, kiếm nào cũng cực nhanh, như sóng biển không ngừng vỗ vào bờ, liên miên không dứt, áp lực càng lúc càng tăng lên mãnh liệt.

Những khối đá bày trận bị cắt thành mảnh nhỏ, Giang Chỉ Vi trừ không dùng sát chiêu Pháp Thân, chỉ thi triển sở học cả đời, áp chế Ngoại Cảnh kia không rảnh tay mà sử dụng bí bảo.

Nguyễn Ngọc Thư đang định hỗ trợ, thì trong lòng vừa động, phát hiện trong đám Mặc giả có người độn ra khỏi gian tù, đánh về phía cô.

Thì ra vẫn còn gian tế mai phục!

Cô không chút hoảng hốt, khẽ vuốt dây đàn, hư ảnh phượng hoàng tái hiện, tiếng hót réo rắt, vang vọng suốt chín tầng trời, kéo dài không dứt.

Tên gian tế kia nguyên thần chấn động, hơi dại ra, bị hư ảnh Phượng Hoàng bay vào lỗ tai.

Ngay sau đó, tâm hỏa của y tự động bùng phát, không gió tự cháy, đốt y thành tro tàn!

Đương đương đương!

Bảo binh chạm vào nhau tiếng động không ngừng, tên Ngoại Cảnh kia trán đổ mồ hôi, xuất chiêu chống đỡ hoàn toàn chỉ còn theo bản năng, nếu không phải Giang Chỉ Vi phải phân tâm kềm chế, không để uy lực lan đến Mặc giả trong nhà tù, thì y đã không thể đỡ được lâu đến vậy.

Y đang cố gắng chống đỡ, đột nhiên phát hiện xúc cảm trở nên trống rỗng, không còn kiếm quang công kích!

Giang Chỉ Vi nhìn ra tình trạng của y, cố tình chậm lại một chút, để tạo cơ hội!

Kiếm tới, vạn vật chợt chậm lại, ngoại cảnh kia tốc độ rút đao về trở nên cực chậm, trơ mắt nhìn trường kiếm xẹt qua, đâm vào mi tâm mình!

Giang Chỉ Vi chùi máu, cất kiếm vào vỏ, thần thanh khí sảng nói với Nguyễn Ngọc Thư: “Kiểm tra thân phận họ.”

Nguyễn Ngọc Thư nhận người, bắt ra hai danh gian tế, đều bị Giang Chỉ Vi chém chết.

Làm xong, Giang Chỉ Vi nhìn lão đạo sĩ đi theo vào phía sau, thỉnh giáo: “Tiền bối, làm sao để họ thoát được mắt tông sư trốn ra ngoài?”

Thực ra, cô đã có cách, bởi vì Điền Quát đã mang Sơn Hà Xã Tắc đồ vào, vật này vẫn còn sử dụng được một lần nữa, chứa hết Mặc giả vào trong, cầm theo ba người đi ra, thế là xong.

Nhưng cô lại muốn xem chút thực lực của lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ cười: “Nào, xem chút thủ đoạn của lão đạo.”

Áo bào của lão nhanh chóng to ra, bên trong u ám, hỗn hỗn độn độn, cứ như tự thành một giới.

Gió lạ nổi lên bốn phía, hút những Mặc giả vào trong áo bào!

“Tụ Lý Càn Khôn?” Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư bật thốt.

Đây chính là một loại thần thông lừng danh thời Thái Cổ, nhưng đến thời Đạo Môn cửu tôn đã thất truyền!


Lão đạo sĩ thu hồi áo bào, hắc một tiếng: “Lão đạo kỳ ngộ lấy được, không thấy tên gọi, ai biết nó gọi là cái gì.”

Lão vừa nói vừa đi ra ngoài, dàn xếp cho Điền Quát để y khỏi bị những phạm nhân vượt ngục khác giết chết, sau đó ba người biến hình thành ngục tốt, nghênh ngang đi ra.

......

Ngoài thành, Mạnh Kỳ chắp tay cảm ơn lão đạo sĩ, đám người Giang Chỉ Vi hiểu ý tránh đi, sắp xếp chuyện sau này cho các Mặc giả.

“Chúng ta đều là môn hạ của Ngọc Hư, không có gì phải cám ơn.” Lão đạo sĩ không chút để ý vẫy tay, “Để các Mặc giả đã bại lộ đi cho rõ xa, những ai chưa lộ thì tạm thời đừng làm gì hết, nếu không ‘Sở vương’ tới, không giải quyết được nữa đâu.”

“Sở vương? Việc này có liên quan tới Sở quốc?” Mạnh Kỳ kinh ngạc.

Theo lý, Sở vương cũng thu được lợi ích không nhỏ, không có lý gì can thiệp vào việc này!

“Hắc hắc, Sở vương ta nói không phải Sở vương đó, là Sở Trang đang ẩn cư ở Kim Quang động.” Lão đạo sĩ lắc đầu cười.

“Sở Trang vương? Một trong lục bá? Lão vẫn còn sống?” Mạnh Kỳ kinh hãi.

Lão đạo sĩ bĩu môi: “Y đương nhiên còn sống, mà còn sống rất tốt. Không chỉ y, Hán Vũ, Đường Văn, Minh Liệt và Tần Mục đều còn sống, chuyện lần này, chính là Sở Trang trực tiếp hạ lệnh, sống thì phải thấy người, chết phải thấy xác.”

“Vãn bối và Sở Trang vương không oán không cừu, sao lão ta lại nhằm vào vãn bối?” Mạnh Kỳ cau mày.

Phong Thần quả nhiên có không ít Pháp Thân tại thế, chỉ là không biết vì sao đều phải ẩn cư...

Lão đạo sĩ cười khẩy: “Sau khi thiên địa bị tàn phá, thì ẩn có quỷ dị, chúng ta tìm kiếm hỏi thăm các nơi để tìm nguyên do. Mấy năm trước, Ngọc Hư cung thấp thoáng tái hiện, mọi người nhào tới tranh đoạt một hồi, chỉ có một mình Sở Trang từ trong đó lấy được một món đồ.”

Ngọc Hư cung? Mạnh Kỳ trợn mắt.

Ngọc Hư cung vẫn còn tồn tại?

Sở Trang vương đã lấy được cái gì?

“Lão đạo mơ ước vật ấy, nên cứ mãi luẩn quẩn ở Sở Đường Trần, ngày hôm trước, vật đó đột nhiên tỏa ánh sáng rực rỡ, chiếu khắp cửu tiêu, lão đạo bấm đốt ngón tay định, thấy ứng ở trên người ngươi, nghĩ có lẽ Sở Trang cũng nhìn ra được, cho nên mới ra lệnh phải bắt ngươi về, nếu không phải bị hạn chế, y đã sớm tự mình đi tìm ngươi rồi.” Lão đạo sĩ không chút che giấu “mơ ước” của mình.

Hèn gì Kim Quang động lại thay đổi thái độ! Mạnh Kỳ đang định đặt câu hỏi, bỗng nhíu mày, lão đạo sĩ này luôn xưng hô chúng ta chúng ta, rốt cuộc có lai lịch thế nào?

“Dám hỏi tiền bối cao tính đại danh.” Mạnh Kỳ nói.

Lão đạo sĩ ha ha cười: “Lão đạo Khương họ, Lã thị, tên Tiểu Bạch.”

Lã Tiểu Bạch, Tề Tiểu Bạch?

Tề Hoàn công!

Thật đúng là Ngọc Hư môn hạ chính quy! Mạnh Kỳ cả kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui