Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Không dám trì hoãn, Mạnh Kỳ nhanh chóng độn ra khỏi thành, bay ra ngoại thành, chạy tới đồi Tây Sơn. Bí bảo phỏng chế có số lần sử dụng hạn chế, Sơn Hà Xã Tắc đồ này không thể duy trì được thời gian dài, phải tập họp với mọi người, hợp lực giết chết Công Dương Tăng trước khi hiệu quả của nó chấm dứt!

Nếu không, lúc trước Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ không cần nửa đường bố trí sát trận, đương nhiên, cũng vì họ quá tự tin vào thực lực và bí bảo, xem thường đám người Mạnh Kỳ nên mới gây ra họa.

Cái đồi Tây Sơn này là nơi cả nhóm đã hẹn nhau họp lại khi chia nhau ra chạy!

Thừa dịp trước khi người ta phát hiện ra Công Dương Tăng mất tích, Mạnh Kỳ nghênh ngang ra khỏi thành, đi tới nơi này.

Hắn nhìn quanh, nhưng không nhìn thấy Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư, chỉ thấy Triệu Hằng, Tề Chính Ngôn và Điền Quát.

Điền Quát?

Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày, cảm ứng xung quanh, đề phòng dâng lên cao nhất, bay qua.

“Giang tiên sinh và Nguyễn tiên sinh giả trang đạo phỉ, chủ động trốn vào đại lao, hiện giờ không tiện rời đi, nên bảo tại hạ tới đây báo cho cự tử một tiếng.” Điền Quát nhìn ra được Mạnh Kỳ cảnh giác, vội truyền âm.

Y là một trong những tiểu tư khấu quản lý đại lao, đương nhiên có thể ra vào thoải mái.

Mạnh Kỳ gật đầu, vẫy vẫy Sơn Hà Xã Tắc đồ trong tay: “Những chuyện khác không vội, mau hỗ trợ ta giải quyết Công Dương Tăng!”

“Công Dương Tăng?” Triệu Hằng và Điền Quát kinh hãi, Tề Chính Ngôn cũng kinh ngạc.

Cái tên này vô thanh vô tức lại tóm được gia chủ của Công Dương gia!

Chẳng khác gì mở khiếu giữa trăm vạn quân nhẹ nhàng lấy đầu thượng tướng!

Mạnh Kỳ không kịp nói tỉ mỉ: “Nhờ có tấm Sơn Hà Xã Tắc đồ này, các ngươi chuẩn bị sẵn đi nào, nó sắp không giữ được nữa rồi.”

Lời này chủ yếu là nói với Triệu Hằng và Tề Chính Ngôn.

“Ừ!” Triệu Hằng lôi ra Khốn Tiên thằng. Tề Chính Ngôn thì nắm Hạnh Hoàng kỳ, chờ sẵn.

Điền Quát nhanh chóng hồi thần, vội nói: “Các vị tiên sinh, tí nữa dùng bí bảo nhất định phải mau, Công Dương gia có một món bí bảo phỏng chế Hỗn Nguyên phiên, có thể ẩn nấp khí tức thân hình, thi triển thuật na di, là một vật giúp thoát khốn bảo mạng cực tốt.”


“Còn gì nữa không?” Mạnh Kỳ gật đầu.

Điền Quát lập tức nói hết những điều mình biết, cuối cùng nói: “Công Dương Tăng chính là đầu sỏ chuyện mưu nghịch lần này, mong tiên sinh tru diệt bất nghĩa!”

“Thì ra là lão!” Mạnh Kỳ nheo mắt, nhớ tới Trần vương chết thảm, nhớ tới rất nhiều Mặc giả bị giam giữ, nhớ tới sự nghiệp truyền đạo sắp thành lại bại, bao nhiêu giận dữ, căm hận ùa lên trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.

Cái này chính là có thù báo thù, có oán báo oán!

Mạnh Kỳ hít sâu, áp chế tất cả cảm xúc, tâm hồ trở lại bình lặng, linh đài quay về thanh tịnh, lãnh tĩnh như băng.

Hắn mở Sơn Hà Xã Tắc đồ ra, khẽ vung lên trời!

Xoát, một bóng người bay ra, tay trái cầm một cái dù màu hỗn độn, khiến thân thể như có như không, tay phải bấm tay bắn ra một cục đá năm màu.

Công Dương Tăng đã chuẩn bị từ lâu, chính là chờ đợi giờ khắc này!

Triệu Hằng và Tề Chính Ngôn cũng cùng lúc ra tay. Một sợi dây thừng vàng bay ra, phân thành nhiều đoạn, mỗi một đoạn đều có phù ấn hiện lên, huyền ảo thần bí, quấn lấy Công Dương Tăng.

Vạn đóa kim liên nở rộ, thả ra vô lượng hào quang, nối liền đại địa, trở nên mênh mang rộng lớn, như dù có chạy bao nhiêu xa, cũng đều không thể thoát ra được!

Ba ba ba!

Tảng đá năm màu đánh rớt từng đóa kim liên, với khí thế bách phát bách trúng bay thẳng tới Mạnh Kỳ.

Có Ngọc Hư Hạnh Hoàng kỳ ngăn cản và làm suy yếu, Mạnh Kỳ đón gió biến hóa, Pháp Thiên Tượng Địa, trường đao và Lưu Hỏa cùng lúc vung ra.

Ầm!!!

Quang mang bùng nổ, nuốt sống Ngũ Quang thạch.

Nhưng ánh sáng lóe lên, tảng đá chui ra, tiếp tục bay tới đánh trúng vào mặt Mạnh Kỳ, khiến mặt hắn sung đó, nếu không có Bát Cửu huyền công, chắc mặt đã nở đầy hoa máu.

Đây là một món bí bảo thất trọng thiên!

Cây dù toát ra ánh sáng âm u, bóng người biến mất, nhưng ngay lúc cái bóng biến mất, Trói tiên thằng đã quấn chặt lấy lão!


Chỗ không xa, bóng người tái hiện, phù một cái ngã nhào xuống đất, cả người bị trói như cái bánh, phù ấn lưu chuyển, phong ấn tất cả thần thông và Pháp Tướng chi lực!

Mạnh Kỳ sải bước đi lên, dùng Khốn Thần Tỏa Thể thủ lập thêm một tầng phong ấn.

Làm xong, hắn mới nhìn Công Dương Tăng đầy hoảng hốt và căm thù, hắc một tiếng:

“Đại Tư Không, lúc thí quân (giết vua) có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay không?”

Cừu nhân lọt vào tay, đương nhiên hắn mấy phần khoái ý!

Công Dương Tăng thu liễm hoảng hốt, trầm mặt, nhìn chung quanh một vòng, dừng lại ở chỗ Điền Quát, lạnh lùng nói: “Thì ra là do tên nhóc con này!”

Sau đó lão mới nhìn Mạnh Kỳ, ha ha cười: “Tô tiên sinh sao lại nói ra lời ấy? Cái gọi là thiên chí, người thắng cầm đầu, kẻ thua làm đuôi, năm đó Tề Hoàn công sát huynh đoạt vị, cũng không phải chứng được pháp thân, khai sáng đại nghiệp, trở thành lục bá đứng đầu hay sao?”

Cái thế giới Phong Thần này cũng có Tề Hoàn công, là đệ nhất minh chủ của các nước, nổi danh là một người bất nghĩa.

Mạnh Kỳ nhìn lão, bình tĩnh nói: “Kể từ Hoàn công, thiên hạ bắt đầu trở nên hỗn loạn, các nước tranh đấu không ngớt, nghĩa ư?”

Nói tới đây, hắn không cho Công Dương Tăng múa mép khua môi gì thêm, cầm trường đao, từ xa bái về phía Thượng Doanh:

“Đại vương chiêu hiền đãi sĩ, tri ngộ Mặc gia, trong lòng mỗ vẫn luôn cảm kích, hôm nay tự tay giết lão già này, tế điện cáo úy!”

Ngữ khí bình thản, không chút oán độc hay thống hận, nhưng Công Dương Tăng nghe ra được sát tâm kiên định của hắn, cho nên cũng không nhiều lời, nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc lúc trước tin lầm Điền gia, để lộ tin tức, bằng không sao lại thế này? Sớm biết thế đã nghiền xương các ngươi thành tro!”

Mạnh Kỳ hít một hơi, nội cảnh chư tướng phân phân nhét vào hỗn động, bốn phía trở nên u ám, trường đao giơ lên cao, nặng nề bổ xuống, tất cả sức mạnh đều ngưng tụ vào mũi đao.

Một tiếng vang nặng nề, trước mũi đao thấp thoáng xuất hiện một lỗ đen nhỏ như lỗ kim, như có như không.

Khi nó bổ tới Công Dương Tăng, cơ thể lão đang nằm trên mặt đất bị hút bay lên, cơ thể xuất hiện vết xé dữ tợn.

“A!”

Trường đao chém xuống, trong tiếng kêu thảm thiết, Công Dương Tăng bị chém đứt tay chân, mặt đất nhiễm đỏ máu.


Để phòng ngoài ý muốn, Mạnh Kỳ không có ý định lấy đi y bào bảo binh của lão, mà chỉ lấy nhẫn trữ vật, muốn vậy, trước hết phải giải trừ Khốn Tiên thằng.

Huyết nhục mấp máy, ngưng tụ thành ba chữ to:

“Tru bất nghĩa!”

Điền Quát cũng từ xa bái Thượng Doanh, tế cáo Trần vương.

............

Kim Quang động Tông Sư Xích Hà đạo nhân nghe ngoại cảnh Công Dương gia bẩm báo xong, giận tới mức gân xanh nổi gồ, bất chấp mình đang vờ làm Mặc giả, vội vã độn ra khỏi đại lao, xông thẳng tới phủ đệ của Công Dương gia.

Tìm một vòng, lão vừa không thấy thi thể Công Dương Bạc, cũng không tìm được Công Dương Tăng, lòng càng thêm tức giận, nhưng lại có thêm mấy phần đề phòng và dự cảm không tốt.

Đám ngoại cảnh Công Dương gia cũng nghi hoặc không thôi, vội gọi hộ vệ, người hầu trong nhà lại, hỏi gia chủ đi đâu.

“Gia chủ sắc mặt xanh mét đi ra ngoài!”

“Hình như đi về phía đại lao...”

Những câu trả lời giống hệt nhau làm Xích Hà nhíu mày. Chẳng lẽ Công Dương Tăng phát hiện được manh mối gì, nên vội tới tìm mình, không ngờ lại bị trúng bẫy?

Lão nhìn quanh, cảm thấy có điều không đúng, lớn tiếng hỏi: “Đây là chỗ Công Dương sư điệt chết phải không?”

Tên Ngoại Cảnh kia gật đầu, nhưng sau khi nhìn kĩ thì kêu to: “Tại sao lại như vậy?”

Nơi này không hề có dấu vết đánh nhau, không hề có dấu vết thi thể bị đốt cháy lưu lại!

Xích Hà kiến thức rộng rãi, sau khi nghĩ kĩ một hồi, trầm giọng nói:

“Sơn Hà Xã Tắc đồ!”

“Bọn chúng có liên quan tới Ngọc Hư sơn Tiểu Càn động!”

“Sơn Hà Xã Tắc đồ? Hèn gì...”

Xích Hà quyết định cực nhanh: “Nhanh đi mở trận pháp, phong cấm toàn thành, chậm e không kịp!”

Lão vừa dứt lời, một ngoại cảnh được phái tới từ đường xem xét nghiêng ngả lảo đảo bay trở về: “Không tốt, không tốt! Hồn đăng của gia chủ đã tắt!”


Ba, tất cả đá trong tiểu viện đều nát thành bột phấn, Xích Hà thẹn quá hóa giận:

“Không cần phong cấm nữa!”

“Báo cho các nhà khác rút hết người ở đại lao về, để cao thủ tuyệt đỉnh coi nhà, tất cả ngoại cảnh, thành viên trọng dụng được và những kẻ không an phận của vương tộc đều chờ ở cạnh họ, không ai được đi đâu hết.”

“Bần đạo sẽ tự mình trấn thủ Thượng Doanh, ngồi ở giữa không trung, giám sát tứ phương, chờ viện binh Kim Quang động tới.”

“Phải giết bọn người Tô Mặc!”

............

Mạnh Kỳ mở nhẫn trữ vật của Công Dương Tăng để tìm bí bảo, lấy chiến dưỡng chiến.

Làm gia chủ, cho dù không đem theo bảo khố tùy thân, thì cũng không kém, nhiều hơn hẳn so với Công Dương Đăng và Công Dương Bạc, chỉ riêng thiên tài địa bảo và linh thảo kì hoa đã có gần mười món, hai thanh bảo binh, đều là thượng phẩm, một thương một kiếm, bí bảo bốn món – chưa kể Công Dương Tăng đã dùng mất hai món cực mạnh!

“Một khối Ngũ quang thạch năm sáu trọng thiên, một tấm Độn địa kim quang phù, một cái Tứ Tượng tỳ bà, đều là bốn năm trọng thiên, còn có Trạc Mục châu phỏng chế...” Mạnh Kỳ đọc từng món một, lòng hơi thất vọng, mấy món bí bảo này, dùng đối phó cao thủ tuyệt đỉnh cực kì hữu dụng, nhưng với Tông Sư thì hoàn toàn không đủ nhìn, nhưng nếu có bí bảo từ thất trọng thiên thì mình có muốn sử dụng cũng chỉ là gánh nặng!

Điền Quát đem chuyện Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư phát hiện có Ngoại Cảnh cường đại giả làm Mặc giả mai phục trong đại lao báo cho Mạnh Kỳ biết, cũng vì điều này, hai người mới chịu lộ thân phận, bảo Điền Quát đến mật báo.

“Quả nhiên có mai phục.” Mạnh Kỳ gật đầu, “Nhưng trải qua chuyện Công Dương Tăng, e là chúng đã lại thay đổi kế hoạch. Điền Tư Khấu, giúp trở về đại lao một chuyến, truyền lại tin tức, đồng thời thăm dò tình hình, chúng ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

“Vâng, cự tử.” Điền Quát chắp tay nói.

............

Trên đường trở về, Điền Quát phát hiện Xích Hà đạo nhân cầm trường cung, khoanh chân ngồi trên không trung, ở gần đại lao, giám thị toàn bộ không gian quanh đó.

“Như vậy muốn cứu người không dễ...” Điền Quát nhíu mày nghĩ, vào đại lao, lặng lẽ truyền âm cho Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư.

Hai nữ cũng thấy khó giải quyết, đang lúc trầm tư, bên tai lại đột nhiên vang lên giọng nói già nua đầy tinh thần:

“Hai vị thí chủ, lão đạo có thể giúp các ngươi cứu người, nhưng phải đáp ứng một yêu cầu của lão đạo.”

“Ai?” Các cô bị nói toạc ra tâm tư, cả hai kinh ngạc, quay sang nhìn lão đạo sĩ ở gian tù đối diện.

Lão đạo sĩ chắp tay, ý bảo chính là mình.

“Yêu cầu gì?” Giang Chỉ Vi hỏi.

“Việc này còn phải nhờ chính Tô thí chủ đáp ứng.” Lão đạo sĩ nhìn sang Điền Quát, hiển nhiên muốn y đi báo tin cho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui