Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Không cần quay đầu, mấy người Mạnh Kỳ đã ‘nhìn’ thấy được bộ dáng người đuổi theo trong cảm ứng.

Người này tuổi chừng bốn mươi, mặt vàng không râu, mặc đồ môn khách, hông đeo trường kiếm, khí tức và thiên địa tương liên, rõ ràng là một Ngoại Cảnh.

“Huynh đài, có chuyện gì?” Mạnh Kỳ hỏi.

Mặt vàng không râu cười: “Tại hạ Triệu Bách, môn khách của Bác Nhạc quân quý phủ.”

Y chắp tay: “Vừa mới đứng ở ngoài nghe được, tiên sinh kiến giải rất độc đáo, tại hạ có điều đồng cảm, nên muốn tiếp kiến.”

“Triệu huynh xuất thân hàn vi?” Triệu Hằng xen vào.

Triệu Bách gật đầu, thở dài: “Tại hạ là bình dân đất Tần, ngẫu nhiên được kỳ ngộ, mới có được tu vi hôm nay. Tiếc rằng Tần quốc phân chia cấp bậc quá khắt khe, quý tộc mục nát, không hề nhìn thấy hy vọng. Sau này nghe Bác Nhạc quân thu nạp môn khách rộng rãi, bất kể thân phận, đối xử bình đẳng, nên mới từ vạn dặm xa xôi đuổi tới Hán quốc, rất có sự đồng cảm với luận điểm của Tô tiên sinh.”

Quân tuyển thần, thần chọn quân, không hổ là cái thời xưa xấu xí... Mạnh Kỳ gật đầu, chuyện này có lợi cho việc truyền đạo của mình, ít nhất cái thuyết “thượng hiền” cũng đã xuất hiện trong lòng một số chư hầu quý tộc có kiến thức.

Mấy người hàn huyên mấy câu, Triệu Bách nhiệt tình mời: “Tại hạ có nhiều vị hảo hữu, đều cỡ tuổi tại hạ, muốn thỉnh tiên sinh giá lâm hàn xá, không tiếc chỉ giáo cho.”

Y có vẻ rất khao khát có thêm kiến thức về quan điểm này.

Thấy năm người trầm mặc do dự, Triệu Bách vội nói: “Tệ nạn trong thiên hạ tích luỹ đã lâu, dân không được sinh, sĩ không được sống, tuy chúng ta đều nhìn thấy điều này, nhưng lại giống như người mù đạo, không thấy con đường phía trước, chỉ lo cho thân mình cũng khó, hôm nay tiên sinh chi luận khiến tại hạ được dẫn dắt rất nhiều, song nghe ra được tiên sinh vẫn còn chưa nói ra hết ý, nên mới mặt dày xin thỉnh giáo.”

Với giai cấp của y, hiện thời quả thật là mờ mịt hoang mang với thời đại, khó tránh khỏi có điều cảm thán. Bác Nhạc quân tuy tuyển nhận môn khách không quản danh phận, danh vọng lan xa, nhưng chung quy y không phải là quốc quân, lúc nào cũng có khả năng thay đổi, khiến Triệu Bách luôn có cảm giác bất an, không chắc chắn, không có sự tin tưởng vào tương lại, vô cùng bi quan về thiên hạ chi thế.


Họ đã không ngừng thử cách thay đổi tình hình, nhưng một là kiến thức không đủ, hai là vẫn chỉ giới hạn ở chỗ chỉ có thể dùng võ công để lấy lòng quý tộc. Sau nhiều lần liên tục thất bại, ai nấy đều suy sụp tinh thần, giờ chỉ cần thấy chút xíu hy vọng, họ sẽ đều túm ngay lấy, nên dù Mạnh Kỳ chỉ là nói suông mấy câu thượng hiền, tiết dùng và tiết táng, cũng làm y cảm thấy rất đồng cảm, rất được dẫn dắt, nên mới vội vàng chạy theo xin thỉnh giáo.

Mạnh Kỳ gật đầu, có thể thử một lần. Bây giờ coi như tập luyện, để tích lũy kinh nghiệm, sau này đi du thuyết các tiểu quốc chư hầu.

Từ lúc mới bắt đầu, cái thời hạn ba tháng đã khiến cả bọn đã định vị mục tiêu là ở nơi tương đối hoang vu, không có khả năng tấn công vào các nước!

Hừ, bọn chúng ta đều có bí bảo, dù ngươi có gài bẫy cũng không sao! Mạnh Kỳ thầm nghĩ, nói với Triệu Bách: “Triệu huynh thỉnh.”

Triệu Bách vui vẻ dẫn đường, chuyển qua mấy cái ngõ nhỏ, rẽ vào một gian nhà to.

Y bảo mấy người Mạnh Kỳ ở ngoài chờ một chút, để y vào báo với đồng bọn. Giây lát sau, y đổi sang bào dài, đi ra ngoài, chắp tay nói: “Các vị tiên sinh, mời vào, mọi người đang chờ các vị.”

Trong đại sảnh trải chiếu, hai bên ngồi tổng cộng hai ba mươi người, ngoài Triệu Bách, khí tức Ngoại Cảnh còn hai người nữa, một người mặc bào đen vô cùng lạnh lùng lẫm liệt, trường kiếm đặt ngang gối, một người dưới cằm để râu ngắn, sắc mặt đau khổ, quần áo cổ xưa.

Nhìn thấy đám người Mạnh Kỳ tiến vào, ai nấy đều chắp tay hành lễ, thái độ cung kính.

Dẫn mấy người Mạnh Kỳ ngồi xuống xong, Triệu Bách lại lặp lại những lời ban nãy đã nói để gợi đề tài, sau đó nói: “Tiên sinh giảng thuyết thượng hiền, chúng ta đều rất đồng tình, nếu các quốc gia có thể không nhìn thân phận quý tiện mà trọng dụng nhân tài thì tốt biết mấy. Nay một là quân chủ và quý tộc rất ít, nhưng lại phân chia cấp bậc quá khắt khe, mắt không buồn nhìn xuống, hai là nếu muốn tìm và lựa chọn đề bạt từ bình dân thì tiêu phí quá lớn, thường cả vạn người chẳng lấy ra được một người, tiên sinh có cách nào chăng?”

Mạnh Kỳ trầm ngâm: “Thứ nhất là tiết dùng, tiết táng. Quý tộc xây dựng rầm rộ, tu kiến cung đài, chi phí ấy đủ để dạy cho ngàn người vạn người; thêm đạo trường tồn sau khi chết, xây dựng mộ thất theo kiểu hệt người xưa, xa hoa lãng phí, chôn đi bao nhiêu là bảo vật, cộng hết lại còn nhiều hơn cả trong cung, người đã chết đi rồi còn sống lại được, trở thành tiên thành thần đến nay được có mấy người? Nếu có thể tiết chế hai phương diện này, lo gì không có tiền giáo nhân?”

Nam tử có râu ngắn chắp tay nói: “Tô tiên sinh, quỷ thần không phải là chuyện vô căn cứ, chư hầu quý tộc các quốc gia đều là dòng dõi tiên nhân hoặc hậu đại của thần linh, sau khi chết tự động sẽ được thăng thiên, bảo họ phải tiết táng là chuyện khó như lên trời!”

Đây chính là sự khác biệt giữa thế giới Phong Thần với thời Xuân Thu Chiến Quốc của mình đời trước a... Mạnh Kỳ suy nghĩ cực nhanh, mở miệng: “Từ xưa đến nay, có thể thành tiên thành thần là những người nào? Không phải gặp kì ngộ, cần tu khổ luyện, siêu thoát phàm tục, thì cũng nhờ hưng thiên hạ chi lợi, trừ thiên hạ chi hại mà lập ra công lớn, được Tiên Thánh quỷ thần ca ngợi, mới được sắc phong, năm đó Võ vương phạt Trụ, mới thành tựu được một số thần linh, chính là tổ tiên của một số chư hầu quý tộc hiện thời.”


“Từ đó có thể thấy được, luôn có thiên chí, quỷ thần giám sát, muốn mình sau khi chết lên trời, thành thần thành tiên, trường tồn thế gian, thì không phải là tu trong cổ mộ, mà là phải lập nên công đức, tuân theo ý chí của trời!”

“Chư hầu quý tộc coi trọng việc mộ táng, bất chấp dân chúng lầm than, rõ ràng không hề có được cái đức hiếu sinh mà trời mong muốn, lại còn muốn trường tồn sau khi chết, vậy chẳng khác gì muốn đi hướng nam lại đánh xe về hướng bắc!”

Loại biện luận này trước đến nay chưa bao giờ nghe thấy, đám người Triệu Bách ngơ ngẩn nhìn nhau, vừa chấn động, lại thấy khiến người tỉnh ngộ. Có vẻ đây mới là chính đạo, mới là thiên địa chi lý!

Nếu không tu luyện bản thân, lại làm xằng làm bậy, chỉ cần xây một cái mộ cổ xa hoa, là sau khi chết sẽ thành thần, trường tồn được sao?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy không phù hợp với học thuyết thiện ác của thời thượng cổ!

“Hưng thiên hạ chi lợi, trừ thiên hạ chi hại... Minh thiên chí, kính quỷ thần...” người có râu ngắn dưới cằm thì thào, những người còn lại đều trầm ngâm suy nghĩ.

Mạnh Kỳ thở phào, nhìn thấy mấy người Giang Chỉ Vi đang giơ ngón cái lên, gật gù khen hắn, ý bảo cố gắng phát huy.

Không đợi họ hỏi thêm, Mạnh Kỳ tiếp tục nói: “Thứ hai là chi phí để lựa chọn đề bạt thường nhân thật ra là không lớn.”

“Ách?” Triệu Bách kinh ngạc nhìn Mạnh Kỳ.

“Nếu có thể mở rộng việc truyền thụ công pháp, Ngoại Cảnh trở xuống không cần thiên tài địa bảo, chỉ cần dân cư sung túc, lương thực thu hoạch được mùa, thảo dược gieo trồng phong phú, cũng chính là quốc gia và đất phong hưng thịnh, thì việc chọn lựa và chỉ bảo cho thường nhân sẽ không còn tốn kém bao nhiêu, còn có thể thông qua kiểm tra để chọn ra những người sẽ được truyền công pháp, ta tin không thể nào tới mức vạn người mới có một người thành công.”

“Chọn lựa... mở rộng việc truyền thụ công pháp...” những từ ngữ, ý tưởng hoàn toàn mới lạ khiến đám Triệu Bách cảm thấy vô cùng mới mẻ, như nhìn thấy một cánh cửa mới đang mở ra.

Trong cái thời thuần về tiến cử và điều tra làm chủ này, thi kiểm tra và chọn lựa là chuyện hoàn toàn vi phạm lẽ thường! Kiếm khách áo đen yên lặng nghĩ, ở phương nam và nước Ngô hình như cũng đã xảy ra chuyện tương tự...


Người có râu ngắn nghiêm mặt nói: “Chư hầu tranh chấp chính là lý do khiến cho thiên hạ náo động, rơi vào tăm tối, mà thứ họ tranh nhau cũng chỉ vì bá vị, đất phong và nhân khẩu mà thôi. Ấn theo lời nói của tiên sinh, làm như vậy chẳng phải sẽ khiến phân tranh càng sâu hay sao?”

Người này có lòng ưu quốc ưu dân.

Chính đề đến rồi... Lưng Mạnh Kỳ thẳng tắp: “Ngừng binh đao, tăng canh nông, không khơi dậy chiến tranh vô nghĩa, khiến dân chúng không còn bị chết oan chết uổng, lo gì quốc gia không thịnh? Cần gì phải đi cướp bóc nước khác?”

Giọng nói của hắn trở nên trầm đi, đầy cảm xúc: “Thế gian hiện thời, ai cũng hiểu chư hầu tranh chấp chính là nguyên nhân họa loạn, thực ra là vì họ chỉ biết yêu bản thân, không biết yêu thương người khác, không có lòng yêu nước thương dân, chỉ biết lo cho lợi ích của bản thân, không lo cho lợi ích của đất nước, mới khiến phân tranh liên miên, lấy mạnh hiếp yếu, hủy thành diệt thôn, xương phơi ngàn dặm, nếu người không biết yêu người, lấy quý khi tiện, lấy gian lộng ngu, sưu cao thuế nặng, làm sao dân sống được!”

Thấy những người ngồi quanh đó đều toát ra vẻ thương xót, đau lòng, Mạnh Kỳ tóm lấy ngay: “Chư vị có từng trải qua chuyện như thế chưa?”

Nói suông tuy có thể khiến cho người ta cảm động mà suy nghĩ, nhưng muốn xâm nhập nhân tâm thì không thể chỉ dựa vào nhiêu đó!

Mạnh Kỳ đặt câu hỏi quá đột ngột, khiến mọi người kẻ thì xấu hổ, người thì vẫn còn đang bận suy nghĩ những ý tưởng hắn nói nãy giờ, không ai mở miệng.

May mà kẻ dưới cằm có râu ngắn lại có hứng thú với cái thuyết “kiêm yêu”, trầm ngâm: “Tại hạ Bạch Tùng, xuất thân Đường quốc, nguyên bản chỉ là một nông phu, nhà có cha mẹ anh chị, năm ấy Sở quốc vì đoạt vùng đất gần đó, chiêu tập rất nhiều Ngoại Cảnh, tấn công Đường quốc, ảnh hưởng giao chiến lan ra khiến nhà cửa đổ sụp, lửa cháy khắp nơi...”

Nét mặt y đầy bi thương: “Nhà ta tuy không giàu, nhưng vẫn gượng sống được, rất là vui vẻ, không ngờ trong giấc ngủ say, lửa lan đến, cả nhà bốc cháy. Cha mẹ ta tỉnh trước, ôm lấy chúng ta định chạy ra ngoài, nhưng lửa mạnh quá, cha ta cởi áo bọc lấy ta, xông qua biển lửa, ném ta vào giếng nước, đến khi trời sáng, ta bò ra được, thì nhìn thấy bốn cái xác đã cháy thành than, cha ta ôm anh trai và chị gái, chỉ còn cách giếng nước có mười bước chân...”

Không khí trong phòng trở nên bi thương, ai cũng xúc động, nhớ tới chuyện cũ đau xót của mình.

Kiếm khách bào đen nói: “Ta là người nước Ngô, Vương Khởi, ngẫu nhiên được một vị quý tộc coi trọng, được dạy công pháp, trở thành thuộc hạ, nhưng con của y bạo ngược, lăng nhục vợ con ta, ta nổi giận, mới giết nó, sau đó, cha mẹ vợ con ta đều đột tử, nhưng ta thoát nạn, đi xa tha hương...”

Y nói rất đơn giản, cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng kiểu gì cũng không giấu được sự ủ dột và thống hận.

Từng người thuật lại chuyện của mình, ai cũng thê lương đau đớn, có người bật khóc, đừng nhìn họ bây giờ ai cũng có thực lực, có địa vị, nhưng người nào trước đây cũng có quá khứ xót xa và gian nan.

Trong cái thời đại chia theo cấp bậc rạch ròi này, người bình dân muốn vươn lên đều phải trả một cái giá rất lớn.

Mấy người Mạnh Kỳ không nhịn được nhìn nhau, không ai giấu được sự kinh ngạc.


Cái đại hội kể khổ này có hiệu quả tốt vượt mức họ dự kiến!

Mạnh Kỳ biết trong số họ nhất định sẽ có người có quá khứ thê thảm, mới bảo họ kể cho nhau nghe, vốn chỉ có ý để cho họ thông cảm, đồng cảm với nhau, từ đó nâng cao sự tương thân tương ái, đồng tình với học thuyết của hắn, nhưng không ngờ những người ở đây, mười người đã có tới bảy tám người lên án, nộ khí bừng bừng, hừng hực muốn xây dựng sự nghiệp từ trong loạn thế, vô cùng ghen tị và căm hận giới quý tộc chư hầu!

Hèn gì Mặc gia lại có thể trở thành học thuyết nổi tiếng, chính là vì đánh trúng vào lòng người bình dân... Mạnh Kỳ thầm cảm khái.

Đợi đến khi mọi người kể khổ xong, ánh mắt họ nhìn mấy người Mạnh Kỳ đã hoàn toàn khác hẳn. Người này có thể một phát đưa ra vấn đề của thời đại, đưa ra được phương pháp giải quyết, mang tới hi vọng, giúp họ trong mờ mịt nhìn thấy một con đường!

Đừng nhìn mấy khái niệm, ý tưởng này có vẻ đơn giản, chúng đều là mài mò và tổng kết của tiền nhân suốt bao nhiêu năm, người ở thế hệ sau nghe thì thấy chẳng có gì ghê gớm, nghĩ một cái là hiểu ra, nhưng đối với những người lần đầu tiên nghe thấy, thì chúng lại mang tới ý nghĩa tinh tế sâu xa!

Mạnh Kỳ đang chuẩn bị bắt đầu giảng qua “kiêm tương ái giao tương lợi” và “phi công”, thì Bạch Tùng đã quỳ phịch xuống, cao giọng nói:

“Tiên sinh đại tài, hiểu rõ thế sự, đối với tệ nạn của thiên hạ sáng tỏ trong lòng, tại hạ bất tài, nguyện được tùy tùng đi theo tiên sinh, chấm dứt thế đạo hỗn loạn này!”

“Tại hạ bất tài, nguyện đi theo tiên sinh!” thêm mấy người nữa quỳ xuống.

“Thiên hạ khát tài của tiên sinh đã lâu!” Triệu Bách cuối cùng cũng lên tiếng.

Này… Cũng đơn giản quá đi... Mạnh Kỳ ngẩn người, những người Triệu Bách, Vương Khởi này đã ở trong loạn thế quá lâu, muốn thoát khỏi lại tìm không thấy đường, nay chẳng khác gì chết đuối bắt được một nhánh cây, nên mới có phản ứng mạnh như vậy.

“Ta nghĩ nên thu nhận họ, họ sẽ giúp thực lực chúng ta mạnh hơn khi chúng ta đi du thuyết tiểu quốc chư hầu, có thể hỗ trợ cho chúng ta. Chỉ cần họ có thể lá mặt lá trái, chống đỡ qua ba tháng, thì nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành!” Triệu Hằng truyền âm.

Mạnh Kỳ gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy!

Nhưng mà trước khi đi truyền đạo, có nên lập một tổ chức hay không?

Như thế sẽ dễ bị người ta kiêng kị, mang tới nguy hiểm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui