Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Ba!

Hiện giờ Trương Ngọc Tuyền và các thủy thủ, kiếm khách với khí thế và phong tư khủng bố kia bị đánh vỡ đầu, thuyền con tan thành những mảnh vỡ, bềnh bồng trên mặt biển.

Đến lúc này, họ mới nhìn thấy có một đạo nhân mặc bào đen đang đứng lơ lửng giữa không trung.

Hắn đeo mặt nạ “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, uy nghiêm trang trọng, cao chừng hai trượng, quanh thân như do pháp lý xen lẫn mà thành, tạo cảm giác đầu đội trời, chân đạp biển.

Hắn như chúa tể của trời đất.

Lúc này biển đã lặng gió đã ngừng, trong sương mù lôi quang lấp lóe, trong mắt Trương Ngọc Tuyền và bọn thủy thủ, hắn chẳng khác gì thần phật, là tiên nhân thật sự, để lại ấn tượng không thể xóa nhòa.

Di...... Mạnh Kỳ thầm ý một cái, không kịp nghĩ nhiều, bàn tay nắm thành quyền, đánh ra.

Kẻ trốn trong sương mù nhìn thấy một nắm tay trắng muốt như ngọc nện tới, xung quanh là những đốm sáng vàng thần thánh trang nghiêm, đan xen đốm sáng trắng đen, không hề tạo nên một dị tượng nào, sóng biển như cũ, sương mù như cũ, điện thiểm lôi minh cũng như cũ.

Điểm kì quái duy nhất là tất cả lôi điện và sương mù đều tách ra tránh đường, để nắm tay kia thoải mái đánh tới!

Cường giả ngoại cảnh kia nhớ tới cảnh thê thảm của kiếm khách, không dám đón đỡ, hai tay bắt ấn, đẩy ra.

Xuất chiêu xong, cả người gã hòa vào sương mù, bỏ chạy.

Đang lúc gã tưởng mình đã chạy thoát, thì cảm nhận được nguy hiểm, nắm tay như ngọc kia vẫn như cũ đang nện tới.

Tại sao có thể như vậy?

Đến lúc này, gã mới nhìn thấy hư không xung quanh có những đốm sáng trắng đen lưu chuyển, đạo đức xen lẫn, hình thành một Thái Cực lưu chuyển không ngừng, và gã vẫn chưa hề thoát ra khỏi cái vòng thái cực đó!


Những đốm sáng vàng chìm vào sương mù, khiến chúng trở nên thần thánh và cứng rắn, không phải chỉ trong giây lát có thể đánh vỡ!

Đây rốt cuộc là thần thông gì?

Gã vừa định bùng nổ, thì cảm thấy cả người yếu nhũn đi, khiến động tác bị chậm lại nửa nhịp.

Nắm tay trắng như ngọc hạ xuống, xuyên qua bí bảo hộ thân, đánh vào trán gã.

Bụp!

Trán gã vỡ toang, óc chảy ra, nhưng không bị biến thành đống thịt nát như kiếm khách mà vẫn duy trì thân hình hoàn chỉnh, giống như một quyền nhìn rất đáng sợ kia chỉ đủ hủy cái đầu đi mà thôi.

Đúng lúc này, bãi máu thịt của kiếm khách đột nhiên tụ lại, như ở giữa chúng xuất hiện một lốc xoáy, chỉ trong nháy mắt đã tiêu tán không còn, để lại một vật kỳ quái, thân thể nó thon dài, như một thân cây, phủ đầy lông dài, hai bên mọc tay chân nhỏ xíu. Nó chui xuống nước bơi đi, tốc độ rất nhanh, khiến Mạnh Kỳ không kịp ngăn cản.

khi Mạnh Kỳ nhìn thấy quái vật này, Cường giả ngoại cảnh thao túng âm linh cũng xuất hiện cảnh tượng tương tự. Chỗ bất đồng là, thân thể gã sau khi biến mất thì để lại một quả cầu màu đỏ lớn bằng nắm tay, giống như đá lại giống trái cây, trên mặt có đường nét rực rỡ đầy màu sắc, giống như mắt và miệng.

Phù phù, quả cầu đỏ cũng rơi vào trong biển, khiến cái chụp của Mạnh Kỳ chỉ chụp được một mớ nước biển.

Kỳ quái? Đây là cái gì? Mạnh Kỳ lần đầu nhìn thấy cái này, nên không kịp phản ứng, để chúng chạy thoát.

Song thứ khiến hắn khó hiểu nhất là kiếm khách khí thế xuất chúng và kẻ thao túng âm linh vô hình kia đều có thực lực rất mạnh, ít nhất đều là tiếp cận nấc thang trời thứ nhất, cảnh giới cao hơn mình, chiến lực cũng không kém.

Cho nên, khi ra tay, Mạnh Kỳ không hề hi vọng một chiêu đắc thủ, cho nên mới xuất ra “Pháp Thiên Tượng Địa” Phối hợp “Thiên Địa Đảo Khuynh” của Phiên Thiên ấn, còn chuẩn bị sẵn sát chiêu sau đó là tuyệt chiêu Pháp Thân “Tam Bảo Như Ý quyền”.

Ai biết kiếm khách lại không chịu nổi, bị đánh vỡ đầu, rồi sau đó đến kẻ vô ảnh vô hình đối mặt với “Tam Bảo Như Ý quyền” cũng không phản kháng được, có vẻ cả hai đều không phát huy ra được thực lực thật sự.

“Chẳng lẽ bị khí thế của áp chế, tâm linh thất thủ?” Mạnh Kỳ xoay người, một bước bước bước lên thuyền, thân hình dần dần thu nhỏ lại, trở lại thành kích thước người bình thường.

Nhưng trong mắt thủy thủ và Trương Ngọc Tuyền, hình tượng của hắn đã hoàn toàn thay đổi, trở thành cao lớn nguy nga!


Không hổ là cường giả có danh hiệu một trong Tam Thanh!

Mạnh Kỳ chậm rãi đi trở về khoang thuyền, để lại một câu:

“Mang kiếm của kiếm khách tới cho ta, ta muốn kiểm tra một phen, tìm manh mối.”

vật phẩm trên người kiếm khách và kẻ vô ảnh vô hình đã bị kia hai vật kỳ quái kia cuốn đi, chỉ để lại thanh bảo kiếm, mà mình đang là “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, là tiên nhân uy nghiêm siêu thoát, làm sao có thể tự ra tay đi lấy?

“Vâng, Thiên Tôn.” Trương Ngọc Tuyền cung kính trả lời.

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, bổ sung:

“Đừng làm mất.”

Nói xong, hắn uy nghiêm đi vào khoang thuyền.

............

Trong gian mật thất kia, cạnh cây nến đặt thêm hai cái thanh đăng, ngọn lửa nho nhỏ trong đèn không ngừng nhảy nhót, đầy sức sống.

Đây là hồn đăng phiên bản đơn giản, chỉ có thể duy trì một khoảng thời gian.

“Tính tính canh giờ, có lẽ họ đã ra tay, nếu hồn đăng không có gì khác thường, có nghĩ mọi việc đã thuận lợi hoàn thành.” Giọng nói bén nhọn vang lên.

Một giọng âm trầm khẽ nói: “Bọn ta đều biết rồi, không cần ngươi giải thích.”

“Lần này chỉ khác tí là có thêm một tiên nhân Bích Du cung mà thôi.” Giọng như thanh la nói.


Gã vừa dứt lời, bỗng có một trận gió lạnh thổi qua.

phụt, hai ngọn hồn đăng đều cùng tắt, cả gian phòng chìm vào trong bóng tối!

“Này......”

“Làm sao có thể!”

“đều chết? cùng chết một lúc?”

Những tiếng kinh hô vang lên, mật thất trở nên ồn ào hỗn loạn.

Qua thật lâu sau, họ mới bình tĩnh lại được.

Lại thêm một lát, giọng nói già nua mới lên tiếng: “Họ đều có thể phát huy thực lực tứ trọng thiên trong một thời gian ngắn, đủ để đối phó cường giả của triều đình, nay cùng lúc bỏ mình, chỉ có thể chứng minh một sự thật: vị tiên nhân kia của Bích Du cung mạnh hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng, có lẽ không thua kém Đấu Mẫu nguyên quân, Thái Ất chân nhân năm đó.”

Không ai phản đối, sự thật sờ sờ hiện giờ, mù quáng phủ nhận và không chịu tin tưởng sẽ chỉ tạo ra tổn thất lớn hơn mà thôi.

“Đối với tiên nhân như vậy, chúng ta tốt nhất chống cự trực diện, lúc này phải lấy lùi làm tiến.” giọng khàn khàn phát biểu ý kiến.

“lấy lùi làm tiến là làm sao?” giọng như thanh la hỏi.

Giọng già nua giải thích: “Để kệ cho Trương Ngọc Tuyền tiếp quản Kiều Châu, đưa chúng ta trở về kinh sơ. Chúng ta sẽ lấy cớ là tập họp gia quyến, cố gắng kéo dài thời gian, nếu thật sự không được, thì trên đường về sẽ đoạt quyền khống chế thuyền, quay ngược về đây.”

“Đợi đến lúc tuyến đường an toàn hết thời gian đi lại, với thế lực của chúng ta, đủ để gạt Trương Ngọc Tuyền tiến hành chuyện đó, đợi đến năm sau tuyến đường an toàn mở lại, chúng ta đã đại công cáo thành, thì sợ gì nữa?”

Họ đã sớm liền biết khâm sai là ai!

Giọng trầm thấp hỏi: “Nếu là vị tiên nhân kia của Bích Du cung ‘Áp giải’ chúng ta trở về thì sao?”

Mật thất lại chìm vào trầm mặc, không biết qua bao lâu, mới có người nghiến răng nghiến lợi:

“Vậy thì đập nồi dìm thuyền, dẫn hắn tới chỗ đó, ta cũng không tin không giết được hắn!”


“Được!” Những người còn lại do dự một lát, đều gật đầu.

Đời người một giấc mộng, nhưng bất tử vạn vạn năm!

............

Tân Hải thành, châu thành Kiều Hạ châu.

Ánh nắng tươi sáng chiếu xuống mặt biển, chỗ trời biển giao nhau, dần xuất hiện một con thuyền, cột thuyền cao ngất, như muốn đâm rách tầng mây.

các ngư dân đều mở to mắt nhìn, bao nhiêu năm rồi không thấy cái thuyền nào to như vậy đến đây!

Lâu thuyền còn chưa tới gần hải cảng, tuần phủ Kiều Hạ châu Phương Bất Đồng để theo quan thuyền tới gần, đi lên gặp khâm sai Trương Ngọc Tuyền.

Người này từng lập nên kỉ lục người trẻ nhất vương triều trở thành Ngoại Cảnh, nay ông ta đã già, nhưng vẫn chưa đột phá được đến nhị trọng thiên, không phải thiên địa nguyên khí không đủ, thiên tài địa bảo cần tìm không thấy, mà là huyền quan có sai, khó có thể bù lại.

Phương Bất Đồng tóc tái nhợt, người hơi gù, mặt có nhiều nếp nhăn, không hề có phong phạm tuần phủ một phương, cung kính chào Trương Ngọc Tuyền, lặng lẽ đánh giá vị đạo nhân đạo mặt nạ “Nguyên Thủy Thiên Tôn” ở phía sau!

Mạnh Kỳ cũng đang đánh giá ông ta, quả thật nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, không ai ngờ được lão già gầy tong teo nhỏ con này lại cùng những tuần phủ khác táng thân hai đội tàu của triều đình, giết hai cường giả ngoại cảnh.

Phương Bất Đồng cung kính nghe Trương Ngọc Tuyền tuyên đọc thánh chỉ, hoàng thượng nói ông ta đã lớn tuổi, để ông ta về nhà hưởng phước, cho Trương Ngọc Tuyền tạm thay chức tuần phủ Kiều Hạ châu.

Nghe xong, Phương Bất Đồng hô to Thiên Ân mênh mông, cảm động tới mức nước mắt giàn giụa, không hề có ý kháng chỉ.

Vào Tân Hải thành, xong yến hội, Trương Ngọc Tuyền mới có thời gian rảnh tới tìm Mạnh Kỳ, thỉnh giáo tiên nhân: “Thiên Tôn, tại hạ cảm giác sự tình có điểm không đúng, Phương Bất Đồng rất phối hợp, rất đáng ngờ.”

Mạnh Kỳ khoanh chân ngồi trên giường, đạm mạc nói: “Người có thể liên tục mai táng hai vị khâm sai ai lại cam tâm bó tay chịu trói!”

Người đã bí quá hoá liều rất khó quay đầu lại!

Về điểm này, Trương Ngọc Tuyền cũng hiểu rõ, khẽ nói: “Thiên Tôn, ta sẽ đề phòng Phương Bất Đồng, mau chóng tra ra nguyên do.”

“Không cần phải lá mặt lá trái với họ, nói không chừng họ đang muốn kéo dài thời gian, chờ đợi tuyến đường an toàn bị gián đoạn. Ngươi có đại nghĩa, lại được Bích Du cung chúng ta hỗ trợ, hãy đảo khách thành chủ, tiên hạ thủ vi cường!” Mạnh Kỳ bình tĩnh nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui