Dịch giả: Tiểu Băng
Nơi này là Thiếu Lâm trong thế giới luân hồi, Hàn Quảng là “Thiên Đế”, dùng vật phẩm đặc thù giống Cố Tiểu Tang kéo người tiến vào cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, nhưng sao lại còn có Pháp Thân nào nữa?
Như vậy không sợ làm lộ bí mật của Lục Đạo sao?
Hay Pháp Thân kia cũng là luân hồi giả?
“Phương Trượng, có thể biết là vị Pháp Thân nào không?” Mạnh Kỳ bật thốt.
Không Văn khẽ niệm phật: “Vị thí chủ kia luôn nấp trong chỗ tối để chủ trì đại trận, lão nạp lúc chống lại trận pháp mới mơ hồ nhận ra, không hề đối mặt với y.”
Quả thế...... Mạnh Kỳ thầm than.
Thấy Mạnh Kỳ trầm mặc, Không Văn hỏi: “Tô thí chủ, Thiếu Lâm hiện giờ thế nào?”
Mạnh Kỳ chỉ thuật những điểm chính, cuối cùng hỏi: “Phương Trượng, Hàn Quảng giả mạo ngài lẩn vào Thiếu Lâm để làm gì? Theo lý, đã qua nhiều năm như vậy, với khản ăng của y, muốn lấy cái gì hẳn là đã lấy được, chẳng lẽ y muốn khống chế Thiếu Lâm, biến nó thành thân phận cho mình luôn? Y không thể thi triển La Hán Pháp Thân, thiên hạ lại đang dần trở nên hỗn loạn, không có khả năng sẽ không đấu với pháp thân nào khác, lúc đó lấy cái gì để giấu diếm?”
Không Văn cũng khó hiểu, trầm ngâm: “Hàn thí chủ biết mật địa này, có thể ra vào tự nhiên, điển tịch truyền thừa phần chính của [ Dịch Cân kinh ] dù ở trong khu vực chính được A Nan đao bảo vệ, nhưng với khả năng của Hàn thí chủ, nếu đi vào đó mà không làm lộ thân phận, A Nan đao cũng khó mà ngăn trở......”
“Y muốn luyện hóa A Nan đao? Bí thuật giả mạo người của y chắc chắn không thể gạt được thần binh, chỉ cần tới gần, hơi có động tác là sẽ bị phát hiện ra, hay y cũng có tu luyện Bát Cửu huyền công......”
Nghe Không Văn phân tích, Mạnh Kỳ đột nhiên phẩm ra một điểm không đúng, ngắt lời: “Phương Trượng, mật địa nơi này không phải là mật địa sau núi Thiếu Lâm.”
Không Văn sững người: “Nhưng nơi này hoàn toàn ăn khớp với miêu tả trong bí điển của bổn môn.”
Mạnh Kỳ cố gắng giải thích: “Phương Trượng, người nói cũng không sai, mật địa này đúng là ở sau núi Thiếu Lâm, nhưng Thiếu Lâm này không phải là Thiếu Lâm kia.”
“Vãn bối gặp được kì ngộ, ngẫu nhiên đi vào giới này, phát hiện Thiếu Lâm nơi này gần như giống hệt với Thiếu Lâm của chúng ta, nhưng tên của nó là Liên Đài sơn của thời Thượng Cổ thay cho Thiếu Hoa sơn của chúng ta.”
Không Văn trầm mặc nghe xong, hồi lâu sau mới thở dài: “A Di Đà Phật. Lão nạp đã biết mục đích của Hàn thí chủ.”
“Xin lắng nghe!”
“Tô thí chủ, có từng nghe thấy mảnh vỡ trụ quang bao giờ chưa?”
“Chưa từng.” Mạnh Kỳ mờ mịt.
Không Văn giải thích: “Có thể là do đại năng giao thủ, hoặc do thiên địa dị biến, hay là cái gì đó khác, khiến thế giới của chúng ta bị tan vỡ, chính là mặt đất bị tách ra thành mấy mảnh, gọi là mảnh vỡ trụ quang.”
“Những mảnh vỡ trụ quang này không ổn định cũng không hoàn chỉnh, chỉ có một vài mảnh hiếm hoi là còn tồn tại được qua thời gia, chúng bay lơ lửng trong con sông thời gian, chỉ khi chứng thành Pháp Thân, mới có thể thần du các vùng tịnh thổ, mới nhìn thấy chúng, nhưng vì số lượng của chúng quá ít, nên chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.”
Mạnh Kỳ suy một ra ba: “Nói cách khác, nơi này là Thiếu Lâm trong ‘Quá khứ’?”
Hèn gì nơi này có truyền thừa chân ý của A Nan Phá Giới đao pháp, trong Thiếu Lâm chỉ có được bí tịch!
“Ừ, cũng có thể là còn sớm hơn nữa, theo lời miêu tả của ngươi, tăng nhân trong trận ‘Dẫn ngoại ma’ không phải là Đạt Ma tổ sư.”
Mạnh Kỳ khó hiểu: “Nhưng trên Thiếu Hoa sơn cũng có Thiếu Lâm, hơn nữa bố trí rất giống.”
“Thí chủ đừng vội, nghe lão nạp giải thích.” Cho dù bị nhốt nhiều năm, Không Văn cũng không hề nôn nóng tí nào, tu vi thiền tâm phải nói là tuyệt hảo.
“Mảnh vỡ trụ quang là đến từ chính thế giới của chúng ta, có rất nhiều quan hệ với thế giới chúng ta, tuy nó chỉ là một vùng nào đó, nhưng địa hình giống nhau, cách gọi giống nhau, thậm chí con người ở đó đa phần cũng giống nhau.”
Mạnh Kỳ nghe mà hết hồn, nếu vậy, chẳng phải có khả năng sẽ gặp một ‘mình’ khác?
Khi đó ta có còn là ‘ta’ nữa hay không?
“Chỉ có đến một cảnh giới nào đó, mới nhìn thấy được bản ‘phân liệt’ của mình. Trong mảnh vỡ trụ quang chỉ có truyền thuyết lưu lại, các loại vật phẩm và chân ý truyền thừa cũng thế, rất nhiều nhân quả cũng thế.” Không Văn như nhìn ra nỗi sợ của Mạnh Kỳ.
Này...... Bỗng nhiên, Mạnh Kỳ đã thoáng hiểu vì sao rất nhiều thế giới luân hồi lại có Thiên Đế Ma Chủ, có những người chỉ có trong Thần Thoại truyền thuyết!
Thế nhưng, những thế giới luân hồi đó không giống thế giới thực, chúng có khác biệt rất xa, không có sự thần dị của Thiếu Lâm hiện thực, có vẻ không phải là mảnh vỡ trụ quang!
Mạnh Kỳ vừa thấy mình đã tới gần ‘chân tướng’, nhưng cũng cảm thấy càng thêm mơ hồ.
“Những người càng gần với cường giả trong truyền thuyết, mảnh vỡ trụ quang sẽ diễn hóa ra càng ngày càng bình thường, càng ngày càng phàm tục, chỉ một số rất ít có thể tự làm mình trở thành vượt trội.” Không Văn đại khái giải thích xong, chuyển ý, “Nơi này hẳn là lấy mật cảnh của A Nan làm hạch tâm cho mảnh vỡ trụ quang, nên địa hình chính của nó mới đối ứng Liên Đài sơn.”
Quả nhiên là mật cảnh tịnh thổ do A Nan diễn hóa ra...... Mạnh Kỳ hít một hơi thật sâu.
“Vốn sau khi phân liệt, mảnh vỡ trụ quang sẽ là một thế giới độc lập, tự thành một thể, không bị thế giới của chúng ta gây ảnh hưởng, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, vì chúng vốn có rất nhiều quan hệ với nhau. Nếu đạt tới pháp thân, có sức mạnh nhất định, có thể thông qua những quan hệ này, để lại ấn kí vào trong mảnh vỡ, chỉ là lúc ấy sức mạnh lưu lại sẽ chẳng còn được bao nhiêu.” Không Văn hiền hoà cười, “Lúc ngươi vào đây, có phải cũng nhìn thấy một cánh cửa, trên có tám chữ ‘Người có tình nghĩa, chớ vào cửa này’ nhưng không có thiện ý phật quang và sức mạnh tương ứng, chỉ giống như cảnh cáo mà thôi hay không?”
“Đúng!” Mạnh Kỳ đáp cực nhanh, “Trên cửa sau núi của chúng ta, tám chữ này vẫn còn sức mạnh phong ấn?”
“Thiếu Lâm là tông môn có Pháp Thân, đương nhiên không hề thiếu thần công cấp Pháp Thân, các loại bố trí chắc chắn cũng thiết lập theo đẳng cấp pháp thân, nên cũng gián tiếp ảnh hưởng đến việc tăng nhân nơi này lựa chọn?”
“Không xong, có người đi vào mật địa sau núi!”
Và đủ tiêu chuẩn cấp Pháp Thân!
Không Văn vẫn không hoảng không vội: “Không phải lo quá. Năm đó Đạt Ma tổ sư cũng chỉ đi được đến tầng thứ sáu, lấy được thức thứ ba của thần chưởng, không lên được tới đỉnh núi. Thế gian hiện nay e là càng không đủ sức, nếu không Hàn thí chủ cũng sẽ không chịu trả giá lớn để núp trong Thiếu Lâm. Chắc tới gần đây y mới tìm được cách mở ra phong ấn của Đạt Ma tổ sư.”
“phong ấn của Đạt Ma tổ sư?”
Cái nơi kinh dị nguy hiểm này, bị phong ấn cũng tốt.
Không Văn hiểu lầm thành ý khác, thở dài: “Nơi này tuy có giấu thần chưởng, nhưng cũng có thể cường hóa tâm ma của con người, Đạt Ma tổ sư lúc vào đây cũng bị dính, bị tâm ma mai phục, mãi đến khi thành tựu Pháp Thân cũng vẫn không sao thoát khỏi được, mà tâm ma càng ngày càng lớn mạnh. Sau này người tìm được bí pháp, tìm vật kí thác, chém tâm ma nhốt vào đó. Tâm ma của người cũng có thực lực mạnh tương đương với người, hóa thành ‘Tà Đạt Ma’, hai bên đánh nhau, ‘Già Diệp tịnh thổ’ bị đánh vỡ, tà ma thân vẫn, tuổi thọ của Đạt Ma tổ sư cũng bị rút ngắn lại, sau đó viên tịch trước.”
“Trước khi người viên tịch, đã để lại phong ấn, khóa chặt cửa đá, trục xuất tịnh thổ của A Nan vào hư không vô tận, nên các đời Phương Trượng đều chỉ có thể từ bí điển biết được nơi này, chứ không có ai tìm được ra cửa để vào đây. Nay cửa đá tái hiện, hơn phân nửa là do Hàn thí chủ ra tay.”
Thì ra chân tướng trận chiến của Đạt Ma tổ sư và “Đại ma” năm xưa là như vậy...... Hèn gì dù có Pháp Thân có “Thiên Nhãn thông”, Thiếu Lâm vẫn không tìm ra được nơi này.
Không Văn tiếp tục nói: “Đạt Ma tổ sư từng nói, trên đỉnh núi này có thể cất giấu thiên đại bí tân, hoặc là vật phẩm gì đó còn hơn hẳn thức thứ ba thần chưởng. Hàn thí chủ e là bày trăm phương ngàn kế chính là muốn lấy vật đó.”
Trận pháp trong mảnh vỡ trụ quang chắc chắn thấp hơn trong A Nan tịnh thổ thật sự.
Mạnh Kỳ giật mình: “Nên Hàn Quảng không dám chọc vào A Nan đao, sợ bị thần binh nhận ra, thất bại trong gang tấc.”
“Nên y mới vẫn không xem được công pháp trấn tự [ Dịch Cân kinh ], mà phải đi tìm cách khác.”
“Nên, y ở trong Thiếu Lâm nhưng không dám ra tay chiến đấu, cũng không dám đi đâu cả.”
Không Văn thở dài: “Nhưng y lại có thể gây ảnh hưởng lên tăng chúng.”
“Hàn thí chủ ma công xuất chúng, có thể bất tri bất giác làm cho người ta lâm vào đọa lạc, Vô Tịnh nguyên tính đã rất chính trực, nay e là sẽ càng thêm chính trực đến mức cổ hủ, không chừng còn nhập vào ma đạo. Y xử lý ngươi là hợp tự quy, không có vấn đề, nhưng đã mất đi ngã phật từ bi chi ý, lẽ ra phải nhốt ngươi vào trong Xá Lợi tháp, diện bích mười năm, hóa đi tội nghiệt.”
Đúng, thế tốt hơn nhiều so với trục xuất ta ra khỏi tông môn..... khóe miệng Mạnh Kỳ run rẩy.
............
Trong tịnh thổ A Nan thật sự.
Vương Tư Viễn nhìn tượng gỗ A Nan đã vỡ, mặt tối đi, hiện lên vẻ điên cuồng, không ngừng thì thào:
“Ngoài ý muốn...... Thú vị......”
Y nhìn lên tầng thứ sáu, thấy trận pháp vẫn hoàn chỉnh, không có dị thường gì, thì quay đầu bỏ đi.
“Không, không đi lên?” Đoàn Thụy khó hiểu.
Vương Tư Viễn cười ha hả: “Tượng gỗ A Nan của tầng thứ năm bị nhân quả phản phệ làm vỡ, không có nó phụ trợ, chỉ với Lạc Thư, với thực lực của ta hiện giờ không đủ sức lừa gạt để xuyên qua tầng thứ sáu.”
Vương gia lần này phái hai vị Tông Sư đến hỗ trợ cho Vương Tư Viễn, thêm Lạc Thư, nếu lấy được tượng gỗ A Nan, mọi việc coi như có khả năng thành công, ai ngờ lại xuất hiện biến cố.
Thì ra là thất bại...... Vậy ngươi còn cười cái gì hả! Đoàn Thụy thầm mắng.
“Sao lại như vậy?” Vương Bỉnh Ninh nhíu mày.
Vương Tư Viễn cười đến hộc máu: “Nhân quả của đại năng là duy nhất, trong mảnh vỡ trụ quang nào đó đã có kẻ tới sớm hơn chúng ta một bước!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...