Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Thấy đất tràn kim liên, bi hiện Phạn văn, mặt hoàng đế sầm xuống, những người còn lại đều vừa cảnh giác vừa buồn cười.

Nhìn Thái tử cứ như thật sự vô dục vô cầu, buông tay với ngôi vị hoàng đế, vẻ mặt an hòa, không chút lo lắng hay sợ hãi, hoa sen vàng dần chuyển thành màu vàng đen, Phạn văn thỉnh thoảng lại hiện ra rõ ràng, nhưng sau đó lại trở nên mơ hồ, cứ thể thay đổi không ngừng, ngay cả nửa bước Pháp thân Tư Mã Thạch cũng khó mà đọc kịp.

Mạnh Kỳ khép hờ mắt, tâm thần trầm tĩnh, tâm chìm vào bức tượng phật vàng một tay chỉ trời một tay chỉ đất trong nguyên thần, bắt đầu mô phỏng khí thế kia vào đôi mắt.

Mắt hắn trở nên trong veo, nhìn về phía Vô Tự chi bi, Phạn văn chớp tắt kia chiếu vào con ngươi, từ từ hiện rõ: “Phật hoàng.”

To giọng thật... Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, khi mở ra trở lại, đôi mắt đã trở lại bình thường.

Thời gian kết thúc, hoa sen vàng đen tiêu tán, Phạn văn tắt lịm, Vô Tự chi bi trở lại dáng vẻ rách nát bình thường.

Thái tử đứng dậy hành lễ, mỉm cười quay về chỗ, như không nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của hoàng đế và ánh mắt nghiền ngẫm của mọi người.

Phàn Trường Miêu đứng dậy đi xuống đài cao, bắt đầu cảm ngộ Vô Tự chi bi.

Đối với Phàn Trường Miêu, mọi người đều nhất trí bỏ qua. Y thích thử thì cứ để cho y thử, coi chừng cũng có thu hoạch không chừng! Không thấy bao nhiêu người thất bại nhưng chẳng ai quyết định bỏ cuộc đấy sao!

Ai uống trà thì uống trà, ai tán gẫu thì tán gẫu, mọi người vô cùng thư thái, thoải mái.

Mạnh Kỳ nhìn rất chăm chú. Hắn luôn không nhìn thấy tên Trạng nguyên này, nhìn thì giống thiên nhân giao cảm, nhưng muốn nhìn kĩ thì lại trở nên mơ hồ, hay do công pháp tu luyện của y có gì đặc biệt?

Nếu y cảm ngộ được gì đó, có lẽ sẽ nhìn ra được một chút...

- Phàn Trường Miêu sinh ra ở Thần Đô, lớn lên ở Thần Đô. Trước khi đạt được Trạng nguyên thanh danh không lớn, quả thật không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái là làm kinh người.

Vương Tái thấy Mạnh Kỳ nhìn chăm chú, mới thuận miệng nói.

Mạnh Kỳ gật đầu:

- Hắn tu luyện công pháp gì?

- Nghe nói là Thái Ất Tự Tại Kiếm gia truyền.

Vương Tái thật là nghe nhiều biết rộng.

Chưa từng nghe thấy...

Hai người đang nói thì im bặt, chăm chú nhìn Phàn Trường Miêu!

Không biết có phải vì mặt trời bị mây che hay không, mà xung quanh Phàn Trường Miêu có vẻ hơi âm u.

- Y cảm ngộ ra được thật?

Vương Tái sửng sốt.

Vừa dứt lời, trong u ám có một đốm sáng sáng lên, lơ lửng lung lay, nhưng sáng rực lóa cả mắt, giống như kiếm quang.

Phụt! Một số người định lực kém phun hết cả nước trà ra khỏi miệng, Phàn Trường Miêu ngộ ra được kiếm quang!

Nãy giờ biết bao nhiêu nửa bước Ngoại cảnh còn không cảm ngộ được, chỉ có đệ nhị Nhân Bảng Đao Khí Trường Hà và Thái tử sắp đột phá mới ngộ được mà thôi, Phàn Trường Miêu dựa vào cái gì mà ngộ được?

Với cảnh giới thiên nhân giao cảm hả? Với thứ hạng mười lăm trên Nhân Bảng của y hả?

Nói đùa cũng vừa vừa thôi!

Mạnh Kỳ nói:

- Chỉ là thiên nhân giao cảm, cũng có thể tự suy nghĩ con đường cho mình, không có gì bất thường.

Vương Tái nhìn hắn, mơ hồ đoán ra hẳn hắn cũng là như vậy.

- Phàn Trường Miêu có điều cảm ngộ, áp lực của Cuồng Đao lớn à!

Có người nhìn thoáng qua Mạnh Kỳ và Vương Tái trên đài cao.

- Đúng vậy, hạng nhì và hạng mười lăm Nhân Bảng đều có thể cảm ngộ, hắn là hạng đầu Nhân Bảng nếu không thành công, còn gì là mặt mũi!

Ai đó rì rầm phụ họa.

- Chỉ cảm ngộ cũng chưa đủ, còn phải tạo ra dị tượng mạnh hơn áp chế hai người này, nếu không làm sao còn dám xưng là hạng đầu Nhân Bảng!

- Ừ, nếu dị tượng không khác nhau nhiều, thật sự khó phân cao thấp...

Phàn Trường Miêu mở mắt, cung tạ thánh ân, mỉm cười trở về.


Mọi người đều bàn tán ồn ào, ít ai để ý Huyền Chân đã rời khỏi chỗ.

Một lúc sau, mọi người đều phải im lặng, vì Vô Tự chi bi đang tỏa ra từng đợt thiện quang, sau lưng Huyền Chân hiện ra một cây bồ đề, cao vút sừng sững, một màu xanh biếc!

Không ai nghĩ Huyền Chân không thể cảm ngộ, y xuất thân Thiền tông Thiếu Lâm, trước nay đều là do tự bản thân từng bước đột phá mà thành, nay đã đạt tới thiên nhân hợp nhất, Phật pháp tinh thâm, không cảm ngộ được cái gì mới là việc lạ!

Hết thời gian, bồ đề sau lưng Huyền Chân tan biến, y mở mắt, khẽ cảm thán:

- Bồ Đề... Bàn Nhược... Cuối cùng đã hiểu, chuyến đi này không phải vô ích... A Di Đà Phật, không ngờ bần tăng lại nổi tâm lo được mất.

Nói xong, y chắp tay, cảm ơn hoàng đế.

- Huyền Chân thiền sư phật tính sâu dày, đương nhiên có thể cảm ngộ.

Hoàng đế đáp lại.

Huyền Chân lắc đầu, mỉm nói:

- Đáng tiếc Chân Tuệ sư điệt không có ở nơi, nếu không chắc chắn y sẽ cảm ngộ được hơn bần tăng rất nhiều...

Mạnh Kỳ đồng tình, đừng nhìn Chân Tuệ chỉ có Thất khiếu, còn cách bước tự tìm đường xa vạn dặm, nhưng y là tu luyện Niêm Hoa Chỉ - Phật Tổ niêm hoa, Già Diệp mỉm cười hướng tới biểu tượng “khai ngộ giới”, Chân Tuệ lại là người cực thông minh, có ngộ ra cũng là chuyện đương nhiên phải thế.

Đến phiên Triệu Hằng đứng dậy, đi xuống đài cao.

Mạnh Kỳ khẽ ‘ý’ một cái. So với trước đây, Triệu lão ngũ rất mang tới cảm giác long hành hổ bộ, các trọng thần cũng đều phải ngưng trọng nhìn vào Triệu Hằng.

Bao năm qua, Ngụy vương vẫn luôn không hề nghe thấy tiếng, dù cơ thể đã khỏe hơn, võ công tiến bộ, nhưng cũng vẫn không làm cho người ta chú ý, không thể so được với Thái tử và Tấn vương!

Triệu Hằng ngồi xuống trước bia, nhắm mắt.

- Xem ra Ngụy vương so với Tấn vương còn kém thua một chút...

Ai đó lắc đầu.

Vừa dứt lời, dưới đài đột nhiên vang lên tiếng long ngâm, mênh mang tôn quý, từ trong bia, những con rồng vàng bay ra, giương nanh múa vuốt, xoay quanh Triệu Hằng!

Đây là... Chân long thiên tử...

Tấn vương hoàn toàn biến sắc, y chưa bao giờ nghĩ đệ đệ có thể ngộ ra chân long!

Hoàng đế nheo mắt, tay phải vô thức nắm lại thành quyền.

Chân long quay quanh, chui vào người Triệu Hằng, sau đó lại bay ra, ngưng tụ thành một cái ấn vàng, từ từ hạ xuống trán Triệu Hằng.

Triệu Hằng mở mắt, Mạnh Kỳ biết ít nhất y đã giảm được một năm tu luyện.

- Đa tạ phụ hoàng ban cho bi quan sát.

Triệu Hằng không để mất lễ nghĩa.

Toàn trường im phăng phắc, các trọng thần không ai nói một lời, đều im lặng nhìn Triệu Hằng.

Hoàng đế khẽ cười:

- Tốt, tốt lắm, Triệu thị ta lại có Kỳ Lân!

Đây là một lời khen rất cao, khiến sắc mặt Tấn vương càng thêm tối tăm, Thái tử ban đầu sửng sốt, sau đó trở về bình tĩnh.

Nhưng Tấn vương không để tâm lắm, dù Tiệu Hằng có biểu hiện thiên phú cỡ nào, thì cũng còn phải xem thái độ của các thế lực.

Không có Pháp thân trấn áp, biết bao nhiêu hoàng tử thiên tài bị đánh văng ra khỏi danh sách ứng viên thừa kế, vì các thế gia đứng đầu sợ họ nhờ chức vị Thiên tử ngưng kết Pháp thân.

- Không ngờ Ngụy vương lại xuất sắc như vậy...

Vương Tái không chút ghen tị, bình thản nói.

Mạnh Kỳ mím môi, đăm chiêu suy nghĩ, Triệu lão ngũ đột phá chưa lâu, lại chưa hề nghĩ tới việc bắt đầu tìm đường, xuất hiện dị tượng thế này, e là đều do Chân Hoàng Tỉ hỗ trợ.

Triệu Hằng về chỗ, mọi người chuyển mắt qua Bạch Thất Cô và Mạnh Kỳ, chỉ còn hai người này chưa ra tay...

Bọn họ một người thiên nhân hợp nhất tấn chức nửa bước hoàn mỹ, một người cường giả hạng đầu Nhân Bảng, đều có trụ cột cảm ngộ, có thể tạo nên động tĩnh lớn, áp chế tất cả những người vừa rồi hay không?

Nếu sự chênh lệch không nhiều, e rằng Ngụy vương ngộ ra chân long sẽ là hạng nhất.

Một người không hề được ai ngó mắt lặng lẽ đi tới trước Vô Tự chi bi.


- Ý, đó là ai?

- Hình như… hình như là khách khanh của Công Tôn gia.

- Ừm, nghe nói là Hàng Thế Thần Ma Tề Chính Ngôn, trong hai mươi hạng đầu Nhân Bảng, đích truyền của Hoán Hoa kiếm phái.

Sau khi vào Nhân Bảng, Tề Chính Ngôn đã được Hoán Hoa kiếm phái coi trọng hơn, cung cấp thêm tài nguyên để tu luyện.

Tề Chính Ngôn mặc đồ xanh, gương mặt không chút cảm xúc, ngồi xuống nhắm mắt.

Buổi trưa đã qua, ngày thu ánh nắng ấm áp, vàng óng chiếu lên tấm bia và người Tề Chính Ngôn.

Thời gian trôi đi, Tề Chính Ngôn và tấm bia đá không hề có gì khác thường.

Đang lúc mọi người cảm thấy đã xong, xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt, trên mặt sông hiện lên một vầng sáng, vô cùng mượt mà.

Trường hà lạc nhật viên... mọi người bất chợt toát ra câu thơ này.

Nước sông ánh nhật, rực một vầng sáng có màu của ánh nắng chiều, đỏ rực như lửa, nước sông bốc lên thành hơi, chim muông không biết vì sao bay tới, bay múa trên mặt sông.

Những cảnh tượng huyền ảo thi nhau xuất hiện, khiến mọi người không nhìn kịp, trong đầu xẹt ra những câu thơ:

“Lạc hà và cô vụ tề phi, thu thủy và trường thiên một màu...”

“Bỗng nhiên một đêm xuân phong đến, thiên thụ vạn thụ lê hoa nở...”

“Xa thượng hàn sơn thạch kính tà, bạch vân chỗ sâu có nhân gia...”

“Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi tự ngân hà lạc cửu thiên...”

“Khôn cùng lạc mộc tiêu tiêu dưới, vô cùng trường giang cuồn cuộn lên...”

...

- Đây là dị tượng của kiếm pháp Hoán Hoa kiếm phái!

Ai nấy bật thốt.

Mạnh Kỳ nhìn ra được, đây không chỉ là vì kiếm pháp của Hoán Hoa kiếm pháp, mà có cả công pháp của Bạch Vân Yên, Mai Hà Đãng, Thổ Côn Luân, Bích Băng Tuyết và Tử Tinh Hà Hồn Thiên Bảo Giám, tất cả đều cùng hòa vào kiếm pháp của Hoán Hoa kiếm phái!

Đây là dị tượng gì?

Các dị tượng xoay tròn, dung hòa vào nhau, trong dung hòa lại trúc trắc bài xích nhau, rất là vất vả.

Đột nhiên, quanh tấm bia đá trở nên tối tăm, một làn kiếm quang sáng lên, chiếu sáng cả chung quanh, các dị tượng hợp vào thành một, đuổi theo kiếm quang đằng không, vô cùng mạnh mẽ!

Vương Tái không nhịn được mở miệng:

- Mỗi một ngày, quân tử đều phải không ngừng vươn lên!

- Tề Chính Ngôn nhờ Vô Tự chi bi đã dung hòa tất cả võ công của bản thân thành một, sáng tạo ra một chiêu thức của riêng mình!

- Mỗi một ngày, quân tử đều phải không ngừng vươn lên... Đây là lời tự răn, cũng là suy nghĩ của Tề sư huynh về con đường của huynh ấy?

Mạnh Kỳ hít sâu, vừa sửng sốt vừa vui mừng.

Các đệ tử thế gia nhìn mà há hốc mồm, hôm nay tuyệt đối là ngày bọn họ rung động nhất.

Thật sự là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài...

Tề Chính Ngôn mặt vẫn không hề cảm xúc, cảm ơn lời khen của hoàng đế, không nhanh không chậm trở về chỗ ngồi.

Sau đó, Bạch Thất Cô cũng thành công cảm ngộ, sông ngòi sụp đổ, mặt đất run rẩy, so với lúc cô tấn chức nửa bước càng thêm rõ mạnh, nhưng dị tượng của cô chỉ sàn sàn bằng mấy người Huyền Chân, không được Tề Chính Ngôn tịnh luận.

Đến lúc này, chỉ còn một mình Mạnh Kỳ mà thôi.

Các vị trọng thần cũng nhìn hắn chờ đợi.

Mạnh Kỳ vốn không nghĩ mình áp lực, cảm thấy mình sẽ thắng mấy người Huyền Chân dễ dàng, chỉ có Tề Chính Ngôn là vượt ra ngoài dự đoán làm hắn hơi thấp thỏm, mình có làm được tốt hơn huynh ấy không?

“Lâm trận” thì không thể do dự, Mạnh Kỳ hít sâu, bình ổn lại tâm cảnh, mọi thứ xung quanh biến mất, không còn ý niệm thắng thua.


Hắn đứng dậy, đi xuống trước bia.

Hắn không nhắm mắt ngay mà chăm chú quan sát tấm bia, nó màu xám trắng, nứt rạn lung tung, cứ như đào được từ trong phế tích lôi ra.

Hai mắt khép lại, Mạnh Kỳ nhờ thiên địa cảm ứng tấm bia đá, nhưng chỗ đó trống trơn, chỉ thấy một vùng màu xám trắng sâu không thấy đáy, nhìn không thấy cuối, không có một manh mối nào.

Nhưng Mạnh Kỳ đã chuẩn bị sẵn, dẹp Như Lai Thần Chưởng và những thứ như Thần Tiêu Cửu Diệt sang một bên, vận chuyển nội thiên địa, bày ra con đường ban đầu mình đã nghĩ ra, sau đó suy nghĩ đến những thứ liên quan tới nó.

Các khiếu huyệt mở ra, trong đó cái thì hỗn độn, cái lốm đốm ánh sao, cái trời tròn đất vuông, đông có Phù Tang chi thụ, tây có Côn Luân tiên sơn...

Những đốm sao trong các khiếu huyệt, mỗi cái đều là một mặt trời, có nhiều chi tinh không tỏa sáng xoay quanh, tạo thành tinh hệ, tụ thành ngân hà, vô biên vô hạn, mênh mông rộng lớn.

Vùng xám trắng phập phồng, như muốn phun ra cái gì đó.

Trên đài cao Vương Tái nhìn thấy sau khi Mạnh Kỳ nhắm mắt, quanh tấm bia xuất hiện một tầng ánh sáng, y gật gù, khẽ mỉm cười dị tượng sắp hiện ra rồi, Tiểu Mạnh nhất định có thể cảm ngộ.

Mỗi một khiếu huyệt đều là một vũ trụ, chúng tự lập thành khu vực của riêng mình, giao kết với nhau.

Những người có chư thiên, trời sinh cửu khiếu và ngũ tạng lục phủ đều tự diễn hóa ra ngũ hành, nảy mầm sinh cơ, tự thành thế giới, tự thành tuần hoàn.

Mạnh Kỳ càng vận chuyển nội thiên địa tiếp cận “chư thiên”, vùng xám trắng càng phập phồng kịch liệt, Mạnh Kỳ đã mơ hồ cảm nhận được khí tức của “chư thiên”!

Đó là pháp và lý xen lẫn, là đạo và đức hiển hóa!

Điều này khiến suy nghĩ của hắn về chư thiên hiểu thêm một chút.

Hoàng đế thấy vầng sáng trên bia càng ngày càng thịnh, khẽ gật đầu, mọi người cũng sẵn sàng tinh thần chuẩn bị nghênh đón dị tượng.

Không biết Cuồng Đao có vượt qua Hoán Hoa kiếm phái Tề Chính Ngôn không?

Nhưng sau đó, Mạnh Kỳ bắt đầu vận chuyển ‘chư thiên’ của mình, vùng xám trắng lại từ phập phồng dần trở về yên tĩnh như cũ!

Sao lại như vậy?

Mạnh Kỳ hoàn toàn chìm trong cảm ngộ, không biết đám người Vương Tái nhìn thấy vầng sáng trên bia đang dần dần tắt!

Mọi người đều sửng sốt, không thể tin được lại xuất hiện tình trạng như vậy, Cuồng Đao cảm ngộ không được?

Người ta hạng nhì, hạng mười lăm còn cảm ngộ được mà!

“Chư thiên” cao hơn vũ trụ, mang theo pháp lý của riêng mình, Mạnh Kỳ càng vận chuyển tới gần, vùng xám trắng lại càng bình tĩnh.

Đến khi vận chuyển xong chư thiên, vùng xám trắng đã hoàn toàn về tĩnh mịch.

Nhưng Mạnh Kỳ cảm nhận được nó đã trở nên càng thêm thâm thúy, càng thêm u ám, có thêm một sự thay đổi nào đó không thể diễn tả được.

Trên chư thiên là ngọn nguồn của thời gian, là cái ‘điểm’ không thể nào miêu tả được, nó không phân trên dưới, không phân trước sau, hay trái phải nhanh chậm.

Nơi này không có quá khứ, hiện tại hay tương lai, là chư quả chi nhân, là ban đầu của tất cả!

- Rõ ràng đã có vầng sáng, sao lại trở lại im lìm?

Một đệ tử thế gia thì thào hỏi.

Đồng bạn của y nhếch mép:

- Có nghĩa là còn thiếu một chút.

Nói xong, tên kia quay sang Phàn Trường Miêu, chắp tay gật đầu ý chúc mừng.

Phàn Trường Miêu gật đầu đáp lễ. Y nhìn tấm bia, trong mắt vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ tên kia vẫn chưa tự hỏi tìm con đường cho mình?

Vương Tư Viễn cau mày, từ đầu đến giờ, y chỉ nhíu mày một lần khi Tề Chính Ngôn xuất hiện dị trạng, nhưng hiện tại, y lại phân vân, cảm thấy hình như mình tính toán có chỗ không chuẩn...

Tiểu Mạnh là người rất có lòng tin, tên này không phải là kẻ tự tin mù quáng... Vương Tái nhìn Nguyễn Ngọc Thư, Tề Chính Ngôn, thấy họ đều chăm chú nhìn bia đá, không có thất vọng, chỉ có nghi hoặc.

Nguyên thần ngồi xếp bằng không hề có bất cứ biến hóa gì, hoặc là nói nó hoàn toàn bao dung tất cả mọi biến hóa.

Chư quả chi nhân, hết thảy chi thủy, chính là nguyên thủy.

Nguyên thần Mạnh Kỳ mở mắt.

Hỗn độn phá vỡ, chư thiên hiện ra, vũ trụ diễn hóa, thiên địa lập thành!

Vùng xám trắng như có cái gì đó bay ra, chui vào trong cảm giác này.

Dưới ánh nắng sáng sủa, tấm bia nằm im, không có vầng sáng, không có chữ viết, hoa văn hay bất cứ cái gì.

Mạnh Kỳ mở mắt, đứng dậy hành lễ, trở về chỗ.

- Không có dị tượng gì hết?

- Cuồng Đao quả nhiên là có chiến lực cao hơn cảnh giới...

- Ngộ tính và khả năng tự hỏi về thiên địa chi lý của hắn kém hơn Phàn Trường Miêu...

Vương Tái nhắm mắt trầm tư, lòng nghĩ không thể là như thế, bỗng y nghe thấy một tiếng vang thanh thúy.


Mọi âm thanh xì xào đều im bặt, Vương Tái và mọi người trợn to mắt, vì tấm bia đá đang từ từ vỡ ra!

Tiếng răng rắc không ngừng tiếp nối, khe nứt càng thêm dài, càng thêm sâu.

Vô Tự chi bi nứt… nứt... có tu dưỡng như Vương Tái mà cũng không thể không trợn mắt há hốc mồm, chuyện này đã vượt quá sự tưởng tượng của y.

Vương Tư Viễn nheo mắt, vô thức ngừng cả thở.

Phàn Trường Miêu căng thẳng, ánh mắt mờ mịt.

Vô Tự chi bi nứt… nứt... những kẻ bàn tán vừa rồi đều ngây người.

Bàn tay đặt trên gối của Thôi gia đại gia chủ Thôi Thanh Vũ giật giật, tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Tư Mã Thạch hít sâu một hơi.

Dù có thực lực cao cường, cảnh giới cao thâm, hay vô vàn kinh nghiệm như các trọng thần triều đình cũng không tránh được khiếp sợ.

Vô Tự chi bi nứt… nứt...

Choang... các chén trà trong tay đám đệ tử thế gia rơi xuống đất.

Hoàng đế không nén được kinh ngạc, sắc mặt vô cùng khó coi, Vô Tự chi bị mà vỡ, mình làm sao đi gặp liệt tổ liệt tông?

Tiếng nứt răng rắc dừng lại, tấm bia không bị vỡ làm đôi, nhưng đường nứt đã rất sâu, rất bự.

May mà không vỡ… hoàng đế thở phào.

Hoàng đế cảm thán:

- Cuồng Đao chiếm hạng đầu...

Hoàng đế không có lòng dạ nào bình luận gì thêm, ông đang rất cần phải bình tĩnh lại.

Mạnh Kỳ cảm thấy cơ thể trở nên rất nhẹ nhàng thư thái, sự trói buộc lại mất đi một phần, cách đột phá chỉ còn thiếu cơ hội mà thôi!

Chắc phải đi đánh nhau, đi làm rõ nguyên do vì sao Tô Tử Viễn bị đưa đến Thiếu Lâm...

- Cuồng Đao thật đáng sợ...

- Hắn rốt cuộc cảm ngộ cái gì, khiến Vô Tự chi bi cũng không chịu nổi?

- Có thể nào là do trước hắn đã có quá nhiều người cảm ngộ được hay không?

- Đừng đùa, nếu chỉ vì người cảm ngộ nhiều mà Vô Tự chi bi không chịu nổi, làm gì có chuyện hoàng thượng cho lấy nó ra?

- Có lẽ Cuồng Đao chính là hạng đầu Nhân Bảng mạnh nhất từ trước tới nay...

Ngồi xuống ghế, Mạnh Kỳ khẽ nhếch môi nhìn Vô Tự chi bi, nhìn vết nứt của nó.

“May mà không vỡ, nếu không có mang mình đi bán cũng không đền nổi...” Mạnh Kỳ thầm thở phào.

Vương Tái nhìn Mạnh Kỳ, hiếm thấy có lúc lại không khắc chế được cảm xúc của mình, nhìn người mà cứ như đang nhìn một con quái thú khoác da người:

- Từ khi Vô Tự chi bi hiện thế, đây chính là lần đầu.

Trong lòng y thầm bổ sung ‘may mà nó mạng lớn’...

Mạnh Kỳ không biết phải trả lời sao, đành phải nửa đùa nửa thật:

- Chuyện gì mà chẳng có lần đầu tiên.

Khụ khụ, Vương Tư Viễn bật ho kịch liệt.

Im lặng một lúc, hoàng đế mới lên tiếng sai ban thưởng cho Mạnh Kỳ một ly rượu, nói tiếp:

- Đề thi thứ ba, về võ đạo. Trên thế gian, dùng võ lập quốc, dù có nhiều cảm ngộ, hay tâm cảnh cao, chung quy thì cũng phải quy về thực chiến, Ngọc Lâm Uyển có ảo cảnh trận pháp, có u cốc núi cao, có vùng nơi hiểm ác, nhưng cũng cho phép người tỉ thí trong lúc nguy nan được phép thoát ly. Những ai muốn thử thực chiến, đều có thể đi vào.

- Mọi người loạn chiến, người cuối cùng bị trận pháp đưa ra sẽ là hạng nhất.

A, có nghĩa phối hợp với đồng bọn để chiến đấu cũng có hy vọng chiến... nhưng nếu là ảo cảnh trận pháp, coi chừng địa hình sẽ không cho phép mọi người liên lạc với nhau.

Thôi Thanh Vũ trầm ngâm:

- Tuy có trận pháp bảo vệ và cho phép thoát ly, nhưng nếu xuất hiện quấy nhiễu thì sẽ phản ứng hơi chậm, mọi người đều là anh tài, nếu chết ở đây, thì rất là đáng tiếc.

Hoàng đế cười:

- Nếu Thôi khanh gia không yên lòng, vậy trẫm sẽ bỏ cấm chế, cho phép các ngươi đặt một luồng khí tức của mình vào người con cháu, tới lúc nguy hiểm lôi ra, cộng với trận pháp, hẳn sẽ không sao cả.

Thôi Thanh Vũ gật đầu.

***

Ngoài hoàng cung, Đấu Mẫu Nguyên Quân cũng đang nhắm mắt cảm ứng.

Cô mở mắt, thì thầm:

- Bắt đầu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui