Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Hai tay gia phó cầm thiệp mời, cúi thấp đầu đúng phép tắc, nhưng ánh mắt vẫn len lén nhìn Mạnh Kỳ.

Chuyện này thật sự quá mức làm người nghe kinh sợ, không ai nghe được mà không sợ hãi không hoảng loạn!

Làm gia phó hầu phủ, bọn họ không hiếm nhìn thấy thiệp mời của các đại thế gia và các vị trọng thần, hầu gia là Phó soái điện tiền cấm quân, ngũ gia là một trong Bát Đại Thần Bộ, thư mời dự tiệc đều là họ cầm vào.

Nhưng hôm nay nhị thiếu gia vừa hồi phủ, Lang gia Nguyễn gia và tân nhậm Tham Tri chính sự đã gởi thiệp mời tới cửa, chỉ tên nói rõ, ý nghĩa của chuyện này là gì, ai nghe cũng hiểu!

Đây là trần trụi ra mặt!

Là chứng tỏ giao tình của hai bên!

Nếu không, mời dự tiệc cần gì phải chọn ngay đúng hôm nay?

Nhị thiếu gia không ngờ lại được tới hai đại thế gia mạnh mẽ hỗ trợ sau lưng, quả nghe mà rợn cả người!

Thần Uy hầu Tô Ly mặt dịu xuống, thậm chí còn hơi thả lỏng, vừa rồi cục diện giương cung bạt kiếm, bà vợ điên cuồng với thằng con cuồng ngạo khó thuần đấu nhau, khiến ông đau cả đầu, ý nghĩ của mẫu thân tuy tốt, nhưng so với cực hạn ở Thần Đô, chung quy vẫn có vẻ thiển cận.

- Nếu Lang gia hầu phủ và Vương Tham Chính đã thịnh tình mời, Tử Viễn con đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa, nếu nhà ai không kịp đi, nhất định phải tự tay viết thư tạ lỗi.

Bụng ông vui như mở cờ.

Mạnh Kỳ ngược lại đau đầu, nên đi nhà ai đây?

Hắn nhận thiệp mời nhìn kỹ, thấy thư mời của Nguyễn gia không ghi thời gian cụ thể, nghĩa là tới lúc nào cũng được, còn thiệp mời của cha Vương Tái ghi rất rõ là mời tiệc tối.

"Vậy tới nhà tiểu tham ăn trước, xem có gì quan trọng không...." Hắn quyết định ngay tức khắc.

Rời khỏi phòng chủ Tô gia, hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái, cái nhà này đúng là một bãi nước đục, làm mình đau cả đầu vì phiền chán, bó tay bó chân, dây dưa lằng nhằng.

“Coi như là được ngươi tặng nhân quả đi...” Nghĩ đến người này, tâm tư Mạnh Kỳ bỗng trở nên hoạt bát, vô thức cảm thấy tò mò về Tô Tử Viễn, thực muốn tới xem phòng cũ của người này năm xưa: “Không biết ngươi có còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không, nếu có, vậy để ta hoàn thành thay ngươi...”

Ý niệm này vừa xuất hiện, Mạnh Kỳ đột nhiên ngẩn ra, xung quanh tự nhiên trở nên hư ảo u ám, những sợi tơ nhân quả hiện ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, tự nhủ:

“Ta chỉ còn cách đột phá một chút, ngoài hỏa hầu kém, cần phải mài thêm, e là còn do chút nhân quả của cái cơ thể này mà ta không biết, tu hành võ đạo phải lấy nhục thân làm cơ sở, nguyên thần và nhục thân giao hòa, câu thông thiên địa, nội cảnh ngoại hiển, nếu nhục thân còn bị ‘trói buộc’, đương nhiên khó mà đột phá...”

Mạnh Kỳ vội vàng chạy tới phòng của Tô Tử Viễn.

Hắn thở sâu, trầm mặt cất bước đi ra ngoài, đi thẳng tới Lang gia hầu phủ ở phường Cầm Kỳ.

Lang gia hầu phủ không rộng lắm, nhưng rất yên tĩnh, đường đi quanh co, như đi vào vùng thanh tịnh, làm người ta trở nên bớt sầu, nên được gọi là Tĩnh Viên.

- Tô công tử, ngài đã tới?

Ngoài cửa đã đứng sẵn một người, chừng mười bảy, mười tám tuổi, hơi có vẻ trẻ con, nhìn thấy Mạnh Kỳ thì có vẻ kích động hãnh diện, làm như nhận ra hắn là điều vinh hạnh lắm, làm mấy người trẻ tuổi đứng cạnh y ghen tị.


Mạnh Kỳ hơi suy tư đã nhớ ra người này là ai, mỉm cười:

- Tiểu Chung, thế nào, ở Nguyễn phủ học nghệ như thế nào? Chung thần y nay thế nào rồi?

Người này chính là Chung Duy, con trai của Cửu Bất Thần Y Chung Thái Bình, nhờ Mạnh Kỳ hỗ trợ, được vào Nguyễn gia trở thành khách khanh dự bị.

Chung Duy ưỡn ưỡn ngực, đầy vẻ “xem đi, Cuồng Đao biết ta đó”, đáp:

- Nguyễn gia đối xử với mọi người rất công bằng, có hy sinh là được đền đáp, so với hồi ở nhà, thực lực của ta tiến nhanh lắm, nửa năm trước đã mở ra thị khiếu.

- Cha ta đã thành khách khanh Nguyễn gia, hiện cũng ở trong Thần Đô.

Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu, xem ra Chung Thái Bình tính tình quái dị rốt cuộc không chịu nổi dụ hoặc trở thành Ngoại cảnh, gia nhập Nguyễn gia, trở thành khách khanh, với ông, tuy sẽ không sửa đổi công pháp gia truyền, nhưng có Tông sư và cao thủ Nguyễn gia chỉ điểm, hỗ trợ, chỉnh sửa những sơ hở, hi vọng tuyệt đối đại tăng.

Đương nhiên, đó cũng là vì Nguyễn gia coi trọng y thuật cao minh của Chung Thái Bình.

- Vậy thật phải chúc mừng một tiếng.

Mạnh Kỳ thuận miệng nói theo, khiến các thiếu niên đều cảm thấy hắn thực là khiêm tốn, rất có phong phạm đại hiệp.

Chung Duy cười đến thấy mức răng không thấy mắt, vội dẫn Mạnh Kỳ đi vào.

Bỗng y nhớ một chuyện, nói nhỏ:

- Tô công tử, lúc trước Đoàn Thụy bị người bắt đi, sau đó thế nào?

Đoàn Thụy là thợ săn ở gần Thiếu Lâm, vì luyện Dịch Cân Kinh nhưng bị đảo ngược thứ tự nên bị nhập ma, phân liệt nhân cách.

- Không biết.

Mạnh Kỳ không hề có được tin tức gì về Đoàn Thụy.

Chung Duy nói càng thêm nhỏ:

- Năm trước ta về Trường Xuyên tảo mộ, trong lúc ngẫu nhiên nhìn thấy một người rất giống Đoàn Thụy, nhưng lúc đó quá vội, không dám chắc, nên không dám nói cho ai.

Mặt y đâu có vẻ gì là không dám chắc, rõ ràng là rất chắn chắn, phải nói cho Tô công tử hay.

- Làm tốt lắm.

Mạnh Kỳ khen.

Đoàn Thụy nói tới chuyện nội gian của Thiếu Lâm, đây là chuyện lớn, hiện giờ chỉ có mình và Chung Duy biết chỗ Đoàn Thụy ở, đây là chuyện tốt, tới lúc đó nhờ tiểu sư đệ báo cho sư phụ biết, để người định đoạt.

Chín tháng trước, Chân Tuệ tu luyện Niêm Hoa Chỉ tới Lục khiếu bắt đầu xuống núi du lịch, đáng tiếc Mạnh Kỳ đi Bắc Chu, nay Chân Tuệ nghe nói đã mở ra Thất khiếu, nội thiên địa mới thành lập, lấy Niêm Hoa Chỉ đứng vào hàng ngũ hai mươi hạng đầu Nhân Bảng, vượt qua Diêu Tinh Lưu Diêu tiểu quỷ, đương nhiên, vẫn thua kém Dương Hòa với Bát khiếu đã vào mười hạng đầu.

Chuyển qua một con đường nhỏ, phía trước có một cái hồ, bên cạnh là một tiểu lâu bằng trúc, hoàn toàn hòa hợp với nhau, hợp với thiên địa chi lý.


- Không phải mời dự tiệc sao?

Mạnh Kỳ khó hiểu, đây là chỗ tiếp khách tiêng mà, đâu phải chỗ đãi tiệc.

Chung Duy cười:

- Vốn là mời riêng tư.

Ách, Mạnh Kỳ nhíu mày, tiểu tham ăn thực sự có chuyện quan trọng?

Vào tiểu lâu, Mạnh Kỳ nhìn thấy một lão giả gầy gò, râu đã chuyển sang trắng hết một nửa, nhưng tinh thần dồi dào, trông không già tí nào, nếu nhuộm lại bộ râu, nói lão bốn mươi cũng có người tin.

Từ người lão giả như vang lên tiếng đàn mờ ảo, khiến Mạnh Kỳ theo bản năng nhìn kĩ ông.

Nguyễn Ngọc Thư đứng bên cạnh ông lão, vẫn áo trắng thanh lãnh, đẹp như tiên tử cung hằng.

Ánh mắt lão giả rất sắc bén, nhìn Mạnh Kỳ không sót một cái gì, vuốt râu cười ha ha:

- Không tồi, chưa tới hai mươi đã có cảnh giới này. Đã bao nhiêu năm rồi lão phu chưa gặp được ai như thế, ngày xưa Tô Vô Danh cũng là hai mươi tuổi mới tọa tử quan.

- Đa tạ tiền bối tán thưởng.

Mạnh Kỳ rất ra dáng kính lão tôn hiền.

- Vị này là đại bá của ta, nhàn chưởng Hồng Lư tự.

Nguyễn Ngọc Thư lên tiếng giới thiệu.

Nguyễn lão thái tử kết hôn sinh con hơi muộn, cha của Nguyễn Ngọc Thư tuy là đích tử, nhưng lại lệch tuổi với các huynh trưởng rất nhiều, nên đại bá của Nguyễn Ngọc Thư trông chẳng khác gì tổ phụ của cô.

Mạnh Kỳ thầm thở phào, còn tưởng là Nguyễn lão thái gia tới, đó là một người tiếng tăm lừng lẫy đó nha, nhiều năm trước đã ở trong mười hạng đầu Địa Bảng, song đã về Lang Gia Nguyễn thị tổ trạch ẩn cư nhiều năm, lâu lắm rồi không hề xuất thủ, rớt khỏi mười hạng đầu, nhưng chẳng ai dám coi thường.

Đại bá Nguyễn Ngọc Thư cười ha ha:

- Con bé này nhà ta mắt là cao nhất, hiếm lúc khen người, người được nó vô cùng mong đợi, đương nhiên là làm lão phu tò mò, nên mới mạo muội mời tới để gặp mặt.

- Hôm nay nhìn thấy, quả là danh bất hư truyền, có thể tận hứng đi rồi.

Lão vừa cười, vừa nghênh ngang bỏ đi, chả hề có ý tứ gì chiêu đãi hắn.

Mạnh Kỳ muốn vã mồ hôi lạnh:

- Thường nghe Nguyễn gia có nhiều cuồng sĩ, hôm nay nhìn thấy quả chẳng sai.

Nguyễn Ngọc Thư thản nhiên:


- Là ta nhờ đại bá hẹn người hôm nay.

- Hả?

Mạnh Kỳ nghi hoặc nhìn cô.

- Hôm nay ngươi về Tô gia.

Nguyễn Ngọc Thư giống như đang nói một chuyện gì đó rất thiên kinh địa nghĩa.

Sợ Tô gia khó xử ta hả... Mạnh Kỳ cảm động, cười tủm tỉm:

- Thật sự là thông minh, làm việc cẩn thận.

Nguyễn Ngọc Thư không cười, nhưng đôi mắt to híp lại, cong như trăng rằm.

Nói chuyện phiếm mấy câu, Mạnh Kỳ kể chuyện cha của Vương Tái mời hắn. Hai người suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được vì sao, Vương gia là Nho môn truyền thừa, làm việc tuân theo lễ pháp, ngay ngày đầu người ta về nhà mà mời người ta, quả thực là không đúng tác phong của họ.

Đầy lòng khó hiểu, Mạnh Kỳ đến Hoàn hầu phủ, ở đại sảnh gặp được Vương Văn Hiến, cũng chính là cha của Vương Tái, Tham Tri chính sự kiêm Thượng Thư Bộ Hộ đương triều.

Vương Văn Hiến cũng có mặt chữ điền, giống hệt Vương Tái như từ một cái khuôn đúc ra, nhưng để râu, khí chất thành thục mà thâm thúy.

Ông thuận miệng hàn huyên mấy câu, rồi mời Mạnh Kỳ vào dùng cơm, nhất cử nhất động đều hợp lễ pháp, tiêu tiêu chuẩn chuẩn ăn thì không nói, khiến Mạnh Kỳ cũng trở nên đứng đắn, nhưng lại cảm thấy phiền toái.

Dùng xong cơm, Mạnh Kỳ mới tìm được cơ hội hỏi:

- Bá phụ, Vương Tái huynh có nhập kinh không?

Hắn còn tưởng là Vương Tái giật giây cha y mời mình, nay xem ra không phải.

Vương Văn Hiến không nhanh không chậm mở miệng:

- Tái nhi đúng lúc đến Thần Đô, muốn đi dự Quỳnh Hoa yến.

- Không biết Quỳnh Hoa yến rốt cuộc là tỷ thí cái gì?

Mạnh Kỳ thừa cơ hỏi ngay.

Vương Văn Hiến lắc đầu:

- Hoàng thượng tự có chủ trương, lão phu cũng không biết được, chỉ biết trọng thần hoặc hoàng tử có thể mang theo một người dự tiệc, Tái nhi là vì bỏ lỡ võ cử lần trước, nên muốn đi mượn núi Chung Nam làm lối tắt lên làm quan.

Sau khi bại bởi Mạnh Kỳ lần trước, Vương Tái cảm thấy bản thân còn thiếu sót, nên bỏ kì võ cử, đi du lịch.

Quỳnh Hoa yến thần bí hả... Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày:

- Không biết bá phụ mời, là có chuyện gì?

Vương Văn Hiến nói:

- Tái nhi liên tiếp gửi thư đều có nhắc tới ngươi, làm lão phu tò mò, lại nói sáng nay ngươi có nói một câu hợp với lòng của lão phu.

- Dạ?

Mạnh Kỳ khó hiểu nhìn ông.


Vương Văn Hiến vuốt râu:

- Chí tồn cao viễn, không tham tước vị, người khác có lẽ nghĩ ngươi chỉ lộng ngôn hù người, nhưng lão phu tin là không phải, cho dù không có tước vị, ta cũng từng bước tự đưa mình lên, có cái gì mà không chiếm được?

- Tước vị là chính thống, không thể loạn, nhưng cho đến ngày nay, Vương gia có ai dám coi lời của lão phu xem như gió bên tai?

Mạnh Kỳ có chút hiểu ra, Vương Văn Hiến là sợ bạn tốt của con trai đi sai bước, nên lấy bản thân mình ra làm ví dụ để cổ vũ hắn, cũng là để cho Tô gia khỏi nội loạn.

Thật đúng là cường giả Nho đạo...

- Đa tạ bá phụ chỉ dạy, tiểu điệt say mê võ đạo, vinh hoa phú quý không nhiễu tâm linh.

Mạnh Kỳ thật lòng.

Vương Văn Hiến gật đầu:

- Còn một chuyện, chi bằng cũng nhắc nhở ngươi, Trung Châu tiêu cục tổng tiêu đầu có nhờ lão phu, nhưng không đợi kịp lão phu tới cứu viện đã chết thảm ngoài thành Thần Đô, do Diệt Thiên Môn và La Giáo gây nên.

- Ngươi có ân oán với họ, phải cẩn thận, Thần Đô tuy an toàn, nhưng cũng không phải tuyệt đối, chỉ cần ra tay đủ nhanh, lại ở nơi kín đáo, thì vẫn có thể thành công, giống như khách khanh Tấn vương phủ hôm trước bị giết ngay giữa ban ngày.

Đó là ta giết... Mạnh Kỳ thầm nghĩ, ngoài mặt nhíu mày, không ngờ chuyện Trung Châu tiêu cục lại dẫn tới được Ngoại cảnh của La Giáo và Diệt Thiên Môn, xem ra vật kia quả thực không phải tầm thường, Cố Trường Thanh đang giữ nó, không biết có bị nguy hiểm hay không?

Hắn trầm ngâm, quyết định tin vào hạo nhiên chi khí, cũng tin tưởng Vương Tái, kể lại chuyện mình cứu Cố Trường Thanh kể hết ra.

- Vậy mau tìm bằng hữu đó của ngươi, đưa hắn tới phủ của lão phu.

Vương Văn Hiến không chút do dự nói.

Hiện giờ Mạnh Kỳ không biết Cố Trường Thanh đang ở đâu, chỉ còn cách cố mà liên lạc, Vương Văn Hiến quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động đều làm người ta để ý, không thể tự ra tay đi tìm.

Nhưng ông hứa:

- Nếu cần lão phu hỗ trợ cái gì, cứ việc nói thẳng.

Mạnh Kỳ cảm ơn Vương Văn Hiến, trở về Tô phủ, lúc này trời đã tối, trăng đã treo cao.

Hắn trầm tư, bước đi cực nhanh, định ngay đêm nay liên lạc với Cố Trường Thanh, đi một hồi thì tới bờ sông, nhìn sóng gợn lăn tăn.

Trong nước phản chiếu hình ảnh Mạnh Kỳ, hắn đột nhiên cả kinh, mình và Vương Văn Hiến biết vật áp tiêu ở trong tay Cố Trường Thanh, nhưng La Giáo và Diệt Thiên Môn không biết, e là họ đều cho rằng hắn đã cướp lấy!

Không xong, nguy hiểm không phải Trường Thanh, mà là ta... Mạnh Kỳ trở nên cảnh giác, cảm ứng bốn phía, sợ Cố Tiểu Tang từ đâu đó lủi ra.

Hắn rời khỏi bờ sông, định về Tô phủ trước, ngày mai mới mời Vương Văn Hiến cùng đi tìm Cố Trường Thanh!

Đi mấy bước, tự nhiên trong lòng hắn thấy khó chịu, may mà vừa rồi kịp vận toàn lực đề phòng, mới cảm nhận được điều này!

Màu tím rực lên, một bóng người đeo mặt nạ từ cái cây gần đó bay tới.

Cửu Thiên Lôi Thần?

Cường giả ngoại cảnh của Thần Thoại?

Ầm!

Lôi đao một lúc chém ra năm nhát, tử điện phát ra, bao trùm cả bờ sông!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui