Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Cuồng Đao nhập kinh!

Bốn chữ này nhanh chóng gây nên ồn ào huyên náo khắp Thần Đô, đầu đường cuối ngõ đều nghe người ta bàn tán, bao nhiêu kẻ dỏng tai nghe ngóng xem Mạnh Kỳ ngủ ở đâu, nghỉ ở đâu, gióng trống khua chiêng vào Thần Đô để làm gì.

Với họ, Ngoại cảnh là quá xa xôi, Nhân Bảng mới thật sự là với tay đụng được, nên ai nấy đều hăng say bàn luận, nói không chừng ngày nào đó mình hoặc thằng con nhà mình nhập bảng thì sao?

Nên, hạng nhất, hạng nhì Nhân Bảng nhập kinh, đương nhiên làm cho người ta oanh động.

- Bất quá chỉ là hạng nhất Nhân Bảng, ngay cả nửa bước cũng còn chưa tới, cần gì vương gia ngài tự mình tới cửa bái phỏng, sai người tới gọi hắn cũng đủ làm hắn được yêu mà sợ rồi.

Trong An Thái Lâu, cảnh sắc thanh nhã, hòn giả sơn cây cối tự thành thiên địa, Phùng Chinh hơi hơi khinh thị:

- Hơn nữa theo lời Nghiêm Xung, hắn còn chưa tới được tiêu chuẩn của Hà Cửu, Vương Tư Viễn lúc trước.

Tấn vương Triệu Nghị chắp tay sau lưng, bước đi trong bóng râm, khẽ cười:

- Một người giết được Lang Vương, hạng đầu Nhân Bảng lại coi thường được sao, hôm nay chưa tới nửa bước, nhưng ba năm sau, năm năm sau thì sao? Mười năm sau thì sao? Làm việc phải mở mắt to ra, có những chuyện muốn vội vàng cũng không được, phải chuẩn bị sớm mới là thượng sách.

Phùng Chinh thấy chủ tử coi trọng Tô Mạnh như vậy tuy trong lòng bất mãn, nhưng cũng vẫn hiểu đạo lý. Đúng vậy, hoàng thượng tuy không coi là xuân thu chính thịnh, nhưng vẫn còn rất minh mẫn khỏe mạnh, đâu ai biết được người còn ở ngôi cao cửu ngũ bao nhiêu năm, hơn mười năm cũng không chừng.

Người hạng đầu Nhân Bảng đợt trước, ngoài những kẻ tự nhiên mất mạng, đa số đều là sau khi rời khỏi bảng đều trở thành Ngoại cảnh, số người nổi bật cũng tăng mạnh so với trước đây, nhanh chóng trưởng thành, tỷ như Tô Vô Danh, Cao Lãm, Hàn Quảng, nên đừng nhìn hiện giờ chỉ là mượn sức một khôi thủ Nhân Bảng, đợi đến mười năm sau lúc cần dùng tới, không chừng lúc đó người ta đã là một Tông sư!

Rất có thể chỉ ba năm, năm năm nữa, Tô Mạnh đã trở thành một cao thủ hàng đầu Ngoại cảnh!

-Vương gia mưu tính sâu xa...

Phùng Chinh mỉm cười.

Là hoạn quan thân cận, đương nhiên y cảnh giác với những người được vương gia tin trọng, nhưng có ai không hi vọng được đi theo một chủ tử có năng lực?

Xuyên qua An Thái Lâu trung đình, Triệu Nghị nhìn thấy một cái hồ xanh ngắt, cây xanh thấp thoáng, song không có ai, chỉ có mấy tòa lầu nhỏ, lẫn trong u tĩnh.

- Tuy chỉ là một hồ giả, nhưng có thể ở ngoại thành Thần Đô chiếm một vùng đất rộng như thế này, An Thái Lâu quả nhiên danh bất hư truyền.

Triệu Nghị dừng chân thưởng thức phong cảnh.

Phùng Chinh hừ một tiếng:

- Dưới chân Thiên tử rêu rao như thế, sớm hay muộn rước lấy mầm tai vạ.

An Thái Lâu bối cảnh thần bí, nghe nói có liên quan tới khá nhiều thế gia của Thần Đô.

Triệu Nghị mỉm cười lắc đầu, đi qua hồ, đi về phía tòa tiểu lâu xa nhất.

Tới trước lâu, có người hầu đi ra, cung kính nói:


- Tô công tử mời hai vị lên lầu phẩm trà.

Phùng Chinh sắc mặt khẽ biến, có chút xấu hổ, trong lòng coi trọng Mạnh Kỳ thêm một chút, hai người y tuy không cố ý che dấu hành tung, nhưng cũng đâu có gióng trống khua chiêng, rất tận lực làm cho giống thường nhân, không ngờ Tô Mạnh lại vẫn cảm ứng được!

Người hầu đi trước dẫn đường, bước đi rất nhẹ, khiến Triệu Nghị và Phùng Chinh cũng vô thức cố gắng không gây ra tiếng động.

Lên lầu, Triệu Nghị liếc mắt đã nhìn thấy Mạnh Kỳ, mặc nho bào màu xanh, ngồi ngay ngắn sau bàn, trên bàn đặt ba chén trà, bên cạnh là đồng lô, đang đốt than đỏ ửng.

Gió thu thổi nhẹ, cây xanh thấp thoáng như bức tranh, trong gian phòng thơm thoang thoảng, đun nước suối, chén trà xanh thơm, một nam tử nho nhã, mọi thứ hòa quyện vào nhau, vô cùng an bình yên tĩnh, ngay cả thanh đao đang đặt ngang trên bàn cũng không hề mang sát khí, khiến người ta rất không đành lòng lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng này.

Triệu Nghị và Phùng Chinh không nói gì, ngồi xuống, nghe tiếng nước đun trong ấm đặt trên đồng lô reo lục bục, rõ là đã sắp sôi, nếu mở nắp ấm, sẽ nhìn thấy những bọt khí lục bục nổi lên.

Mạnh Kỳ không chút hoang mang, cầm lấy chén trà màu Yên Vũ, đưa tới gần đồng lô.

Không qua bao lâu, tiếng nước sôi vang lên rất rõ, bọt khí thi nhau bốc hơi.

Mạnh Kỳ chậm rãi buông chén trà, đặt chúng thành một hàng, động tác rất thong dong nhàn nhã.

Trong mắt Phùng Chinh và Triệu Nghị, động tác của Mạnh Kỳ rất tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều vô cùng hòa hợp với sự u tĩnh xung quanh, khiến sự hồi hộp sốt ruột trong lòng hai người cũng từ từ giảm hẳn.

Nước sôi, hơi nước phun ra ào ạt, một vùng lượn lờ sương trắng, Mạnh Kỳ thò tay cầm ấm lên, rót nước nóng vào trong chén.

Tay trái hắn nắm ít trà, khẽ bóp thả vào.

Trong làn hơi nước trắng đục, trà vụn quay cuồng, ùa lên mặt nước, sau đó từ từ nở ra, thành hình long hổ, hoặc thành thanh phong, thiên kì bách quái, hùng kì lộng lẫy.

Nhìn Mạnh Kỳ không nhanh không chậm phân trà, nhìn động tác không bàn mà hợp với thiên địa vận luật của hắn, nhìn sương trắng lượn lờ, nhìn nước trong chén trà quay cuồng, sự bồn chồn trong lòng Triệu Nghị hoàn toàn biến mất, cả người chìm vào sự yên tĩnh an bình của trời đất xung quanh, tâm thần an tĩnh, thoải mái nhẹ nhàng.

- Đây là Bắc Chu Long Hổ phong, vị trà nồng đậm, kình đạo rất mạnh, cần phải châm ba lần nước sôi mới dùng được.

Mạnh Kỳ mỉm cười, giọng nói rất nhẹ nhàng, chậm rãi và tự tin, rất hòa hợp với không gian an tĩnh.

Thể xác và tinh thần Triệu Nghị đều thả lỏng, quên hết mọi lo phiền sầu muộn, lặng lẽ nhìn chén trà với những vụn trà đang phập phồng, nghe ngửi mùi trà nồng nàn, giọng nói không tự giác cũng trở nên nhẹ nhàng chậm chạp:

- Không ngờ Cuồng Đao cũng rành trà đạo.

- Mới học được gần đây, để điều hòa tâm cảnh.

Mạnh Kỳ vuốt ve chén trà.

Nhớ lại sự tĩnh lặng an hòa này suýt nữa cũng kéo được cả mình vào, Phùng Chinh nheo mắt, lại xem trọng Mạnh Kỳ thêm chút nữa, hạng nhất Nhân Bảng quả thực có mấy phần bất phàm.

Hắn không kinh lịch qua thiên nhân hợp nhất đã đột phá tới nửa bước, lại rèn luyện được trong ngoài giao hội, sự thiếu sót này sau lần ở Hưng Vân trang mới bổ sung, càng nghĩ càng cảm thấy bất phàm.

- Không biết điện hạ đến làm gì vậy?


Mạnh Kỳ vẫn nhìn vào chén trà.

Triệu Nghị cười nhẹ:

- Ngươi có ân cứu mạng với cô, nay đến Thần Đô, chẳng lẽ cô không nên bày tỏ tình làm chủ?

- Có tâm là được rồi.

Mạnh Kỳ giống như lão tăng, hoàn toàn bất động.

Triệu Nghị lắc đầu:

- Đao trảm Lang Vương, thiên hạ chấn động, nay thế nhập Thần Đô, có phải muốn làm chuyện đại sự gì kinh thiên động địa hay không?

Mạnh Kỳ cười cười:

- Thần Đô tập họp quần anh, đương nhiên là đến dùng võ kết bạn.

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ:

- Gió nổi lên rồi.

Bầu trời âm u, gió thu ào ào thổi tới.

Triệu Nghị không hỏi gì nữa, mặt mày tươi tỉnh tán gẫu chuyện ở Thần Đô, nói chuyện rất nhiệt tình vui vẻ, chủ khách đều hài lòng.

Cuối cùng y nói:

- Cô tuy bất tài, nhưng chuyện ở Thần Đô vẫn có khả năng nói được mấy câu, nếu có điều gì khó khăn, cứ lên tiếng.

Y không dùng mấy chữ ‘mượn sức’ hay linh tinh tương tự, làm như thuần túy chỉ là gặp người quen cũ nói chuyện phiếm mà thôi.

- Đa tạ vương gia.

Mạnh Kỳ tiễn khách tới đầu cầu thang, nhìn theo hai người rời đi, khẽ gật đầu, so với lúc ở Hưng Vân trang, Triệu lão tam này đã có tiến bộ, thâm sâu hơn, nhưng nếu nhờ y để trà trộn vào Quỳnh Hoa yến thì rất không hay, hắn cũng không muốn đóng vai Vô Gian Đạo, nhờ lão tam mà lại ngầm hỗ trợ cho lão ngũ tranh phong!

Hắn nâng chung trà, khẽ nhấp một ngụm, sau đó phụt một cái phun ra.

"Khó uống quá... May mà nãy giờ chỉ làm ra vẻ để tiếp khách mà thôi...” Mạnh Kỳ nhíu mày.

Hắn quả thực là chỉ mới vừa học về trà đạo, hồi chiều thấy người hầu trà phân trà, thế là bắt chước làm theo, giả bộ phong phạm cao nhân để hù Triệu lão tam.

Bên ngoài lâu đã bắt đầu có hạt mưa rơi xuống.


Triệu Nghị chắp tay sau lưng, ngoài thân như có một vòng bảo vệ vô hình bắn nước mưa ngược ra:

- Thấy sao?

Phùng Chinh hiểu ý, trầm ngâm:

- Không thể coi thường, có vài phần cảm giác giống như Hà Cửu, Vương Tư Viễn trước kia, chỉ là thời gian chưa đủ, hỏa hậu vẫn còn hơi kém, nếu có cơ duyên, cũng có khả năng một bước lên trời, nếu có thể mượn sức, chỉ cần sau ba, bốn năm là có thể trọng dụng.

Đối với loại kỳ tài thế này, y quả thực nhìn người mà thấy lòng chua xót. Mình đã từ bỏ một phần cơ thể, cơ thể không còn cân đối, bây giờ mới đạt được Ngoại cảnh, nhưng sau này muốn đột phá rất gian nan, ngược lại những người như Tô Mạnh, một khi bước vào Ngoại cảnh, tiến cảnh sẽ lướt rất nhanh, giống như Tô Vô Danh năm đó, một năm lên nhất trọng thiên!

- Nhân vật như vậy tâm cao khí ngạo nhất, phải có thái độ chân thành, đối xử ngang hàng, tiếc là lần đầu gặp mặt đã quá xem nhẹ hắn...

Triệu Nghị cảm thán.

Giọt mưa rơi xuống, sắc trời càng thêm tối đi, gió thu mưa thu cuốn vào nhau.

Mạnh Kỳ điều hòa tâm cảnh, nhắm mắt ngồi im nghe tiếng mưa, nhìn như đã ngủ. Tới cảnh giới của hắn bây giờ, chủ yếu chính là cảm ứng thiên địa, rèn luyện nội thiên địa.

Bất tri bất giác, trời đã vào đêm, Mạnh Kỳ khẽ động tay phải, chạm nhẹ vào chuôi đao.

- Thần đô hội võ quán Tiền Thiên, mời Tô thiếu hiệp chỉ giáo.

Một thanh âm từ xa vọng đến, trung khí mười phần, rõ ràng vọng từng chữ vao tai, nhưng hơi có tang thương, xem ra là cao thủ đã Khai khiếu nhiều năm.

- Dám hỏi đường đi ở nơi đâu?

Thanh âm từ xa đã tới gần, một làn kiếm quang sáng lên, như giao hòa với bầu trời đêm, vài điểm sáng xuyên thấu qua mây dày hạ xuống, chiếu thấu màn mưa.

Trong bóng đêm tối tăm, một kiếm kia giãy dụa bồi hồi, như con thú cùng đường đang tìm hướng phá vây.

Mạnh Kỳ thiếu chút nữa thì mở miệng ra trả lời, song chỉ thở dài, cầm lấy chuôi đao.

Ánh đao như long, thoăn thoắt chém ra, hút sạch sinh khí xung quanh.

Tuy nó tạo thành từ sinh cơ, nhưng bản thân lại tràn đầy tử khí, trong nháy mắt đã chém trúng kiếm quang.

Sinh tiêu, khí tán, đốm sáng tiêu tan, trường kiếm như mất đi linh tính, rắc một tiếng gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất.

- Đường ngay ở dưới chân.

Mạnh Kỳ thu đao vào bao, vẫn ngồi ở chỗ cũ, như chưa hề đứng dậy.

Ngoài lâu có một bóng người đứng im trong mưa, ướt như chuột lột.

Sau một lúc lâu, y mới thì thào:

- Đường ngay ở dưới chân, ngay ở dưới chân...

Nhìn thanh kiếm đã bị gãy đôi, y chợt có một cảm giác đã thoát ra khỏi trói buộc, trong đầu thoáng nghĩ ra cái gì đó, nhưng lại không kịp nắm bắt đó là cái gì, y quay đầu xông vào trong màn mưa, biến mất.

Qua một hồi, trong tiếng mưa rơi, lại có một giọng nói vang lên:


- Đỗ gia Đỗ Lâm Tịch đến xin chỉ bảo.

Người tới vừa muốn tới gần, đã cảm thấy cổ họng lạnh toát, như có đao khí sát gần, vội vàng đổi thân pháp, xuất chiêu liên tục, nhưng dù y có ứng đối thế nào, đao khí vô hình kia vẫn bám sát như bóng với hình, không làm sao thoát ra được!

Mãi tới khi y lùi ra mười bước, đao khí sởn tóc gáy kia mới biến mất, trán y cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đứng sững ngơ ngác cả nửa ngày, sau đó y quay đầu bỏ đi, không dám dừng lại.

Mưa thu rơi mãi không ngừng, tiếng mưa êm êm như một nhạc êm tai ru người ta ngủ, trong đêm khuya yên tĩnh thanh vắng.

Cứ như vậy, sắc trời dần sáng, mưa cũng dần dừng.

Đã có rất nhiều giang hồ nhân sĩ tới tiểu lâu này, những âm thanh đêm qua xuất hiện, họ đều nghe thấy.

- Mau nhìn, mấy dấu chân kia hẳn là Đỗ Lâm Tịch, là Đạp Phong Bộ!

- Không ngờ y không vào được trong phạm vi mười trượng của tiểu lâu...

- Đó là của Côn Tảo Bát Phương, Bàn Long Bổng tám mươi cân!

- Quạt của Hoa Gian công tử... bị chẻ làm hai nửa!

Cả đám đứng nhìn mà nghẹn họng trân trối, tất cả những vết tích ấy đều cách tiểu lâu ít nhất là một trượng.

Có một người tinh mắt bật thốt:

- Cái đó, đó không phải là Tinh Chiếu Kiếm của Tiền quán chủ sao? Sao lại gãy ở trước lâu?

Hội trưởng võ quán Tiền Thiên là ai chứ? Bốn mươi tuổi đã là thiên nhân hợp nhất!

Vậy mà vẫn cách tiểu lâu ba bước!

- Tiền quán chủ không biết vì sao vẫn không đột phá được, khiến tính cách trở nên khó chịu, thực lực cũng dần bị giảm hẳn...

Ai đó cố cãi thay.

Nhưng nói đến một nửa, chính bản thân y cũng thở dài:

- Cuồng Đao Tô Mạnh quả thực danh bất hư truyền.

Đêm qua bọn họ chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi, tiếng những người tới báo tên mà thôi, tuyệt không hề nghe thấy tiếng giao thủ, nên trong lòng ai cũng thấy nặng nề, thổn thức:

- Hạng đầu Nhân bảng quả đúng là hạng đầu Nhân bảng...

Mạnh Kỳ hoàn toàn hòa vào trời đất, hít thở đều đặn, không hề biết mưa ngớt khi nào, như đã ngủ say.

Một người hầu đi lên, nói nhỏ:

- Tô thiếu hiệp, Thần Đô Tô thị phái người tới mời.

Mạnh Kỳ chậm rãi mở mắt, đồng tử trong veo sâu thẳm như hồ nước.

Nên tới cuối cùng cũng tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui