Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Ánh nắng sớm ấm áp chiếu lên người Mạnh Kỳ, gió sớm lạnh buốt, khiến Mạnh Kỳ đang mơ màng tỉnh dậy nhảy dựng lên.

Mình uống say! Mình đã thật sự uống say!

Chuyện này thật rất không nên, giang hồ hiểm ác, dù có say cũng phải giữ năm phần tỉnh!

Nhưng “Túy Tiên” này quả thật bất phàm, mình say rượu dậy không chỉ không bị đau đầu mệt mỏi, mà ngược lại còn tinh thần sáng láng, di chứng Xá Thân quyết đều đã không còn......

Mạnh Kỳ kiểm tra đồ cá nhân, thấy không thiếu thứ gì, nhìn sang bên, thấy hai người không biết lúc nào đã lại trở về cái viện nhỏ hoang tàn, Cao Lãm nửa tựa vào cây cột hành lang vẫn đang ngủ say, tay vẫn còn ôm cứng một vò rượu rỗng.

“Cao đại ca, Cao đại ca...... “ Mạnh Kỳ lay y.

Cao Lãm lắc lắc đầu, từ từ mở mắt: “Cao đại ca gì, là huynh đệ trong nhà, gọi ‘Đại ca’!”

“Huynh đệ trong nhà?” Mạnh Kỳ ngớ ngẩn.

Cao Lãm cười hăng hắc: “Tam đệ a, tửu lượng của ngươi tệ quá, quên tối hôm qua chúng ta chặt đầu gà, đốt giấy vàng, kết nghĩa kim lan à!”

“Á...... “ Mạnh Kỳ trợn tròn mắt, nhìn quanh, thấy trong góc tường có tro giấy vàng, và một con gà trống đầu thân hai nẻo.

Cái quái đó từ đâu ra thế?

“Chính ngươi chửi ầm ĩ, đập cửa mấy nhà mới lấy được đó...... “ Cao Lãm cười ầm, cảm thấy chuyện ấy rất là thú vị.

Má nó, mình không nhớ gì hết...... Mạnh Kỳ mờ mịt, thầm quyết sau này không bao giờ uống say nữa: “Chờ một chút, đại ca, vì sao ta là Tam đệ?”


Còn một người nữa? là ai?

“Ta đâu có biết, là ngươi khăng khăng bảo gọi Lão Nhị không được, chết sống phải gọi ngươi là Lão Tam, ta cũng không quan tâm, chẳng sao cả. “ Cao Lãm phẩy tay.

Xem ra dù say không biết trời trăng vẫn có khả năng “Tránh hung tìm cát”, hehe...... Mạnh Kỳ gật đầu, tự khen mình, thầm nghĩ, kết bái với Cao Lãm, vậy bối phận mình tính làm sao?

Nhưng hắn không để tâm tới chuyện này lắm, nghĩ nghĩ, hỏi: “Đại ca, chúng ta lại đi Long Đài?”

Cao Lãm buông vò rượu, lắc đầu: “Không đi nữa. Ta nghĩ kĩ rồi, hôm qua đã dùng hết toàn lực, nếu không có cách gì khác, thì có đi nữa cũng chỉ vậy thôi, miếng sắt này cổ quái lắm, tĩnh tâm suy nghĩ cái đã, xem có từ nó tìm ra manh mối gì không, cũng vừa vặn né được mấy kẻ tò mò tham lam, bọn chúng không có Chân Hoàng tỉ, chẳng mò ra được khí tức của Nhân Hoàng kiếm đâu, ta quả thực là người nhìn xa trông rộng, nhất cử lưỡng tiện...... “

Y lại chìm vào việc hâm mộ cơ trí của chính mình.

Y vốn chẳng sợ ai cả, mặc dù Nam Tấn cũng có Pháp Thân, ví dụ như La giáo Pháp Vương, những người cầm đầu của các đại tông môn và thế gia còn có thần binh, nhưng dựa vào ưu thế nhân số cũng có thể khiến y đau đầu.

“Vậy cũng được. “ Mạnh Kỳ không để trong lòng, “Tiểu đệ đang định tìm nơi tĩnh tu, chuyển thu hoạch và cảm ngộ thành thực lực. “

“Đại ca. Tiểu đệ đã hứa với bằng hữu bán ‘Chân Hoàng tỉ’ cho hắn, sau này nếu huynh cần, đệ sẽ đi mượn lại cho huynh. “nhiệm vụ cách nhau chín tháng, giờ đã qua mất hai tháng, Mạnh Kỳ lo khi nhiệm vụ bắt đầu, mà Cao Lãm vẫn còn chưa xong việc, dây dưa lỡ mất kế hoạch dụ Triệu lão Ngũ của hắn.

Cao Lãm rất sảng khoái: “Tam đệ, ngươi muốn trả xong nhân quả thì cứ việc bán, ta tính chỉ dùng một lần nữa thôi, mượn hay không cũng không sao cả. “

Nói cứ như ngươi mới là chủ của“Chân Hoàng tỉ” ấy…

Cao Lãm tiếp tục nói: “Ngươi muốn tĩnh tu, ta muốn sauy nghĩ, vừa lúc đi chung đi. “

Mặt mày y sáng láng, mắt sáng rực, đầy vẻ ‘mau nhờ ta tới chỉ cho đi!’


“Hay lắm! đại ca thần công cái thế, mong chỉ nhiều nhiều cho tiểu đệ. “ Mạnh Kỳ sáng mắt nhìn Cao Lãm, đương nhiên không bỏ qua cơ hội này.

Cao Lãm cười ha hả, vui vẻ lắm.

............

Hơn nửa năm sau, một cái nhà nhỏ ở ven sông.

Cao Lãm cầm thanh kiếm phế phẩm, cố gắng câu thông với nó, tóc tai bù xù, râu ria đầy mặt, nhìn như người điên.

Trong phòng, Mạnh Kỳ tư thế ngủ quái dị, hai chân co vào ngực, tay ôm vòng qua chân, thành một cục tròn.

Da hắn rực màu ám kim, càng lúc càng đậm, không khác gì bức tượng la hán, chân khí lưu chuyển, các khiếu huyệt nối liền thành một thể, sâu thẳm tĩnh mịch, như một vòng tuần hoàn.

Chân khí trút vào ào ào như thác, không cần tốn nhiều sức, đã đầy tràn, mở ra hậu âm chi khiếu!

Bỏ đi phàm thai, lại tu luyện “Dịch Cân kinh”, thêm thời gian củng cố, cuối cùng Mạnh Kỳ cũng mở khiếu thứ chín thành công!

Chất dơ trong người hắn bị đẩy hết về phía khiếu huyệt hậu âm, tống hết ra ngoài, cả người như được tẩy sạch.

Có vào có ra, có sinh sôi, có phồn thịnh, có suy bại, Ngũ Hành đều có, thần ý cụ chân, Mạnh Kỳ chưa bao giờ cảm thấy cơ thể mình tự tạo thành một thế giới trời đất riêng giống như bây giờ!

Nhưng mà thế giới này với thế giới bên ngoài muốn nối với nhau vẫn còn phải dựa vào bên ngoài, chưa đạt tới mức siêu thoát thật sự!


Tuần hoàn tự thành, từng khiếu huyệt đều mở, chân khí trào ra, tụ thành một bức tường bao quanh cơ thể Mạnh Kỳ, chính là hộ thể cương khí!

Có nó, Bất Tử Ấn Pháp cuối cùng cũng đại thành, mượn lực tá lực nâng cao một bước!

Nó giao hòa với cơ thể, trở thành một phần của ám kim, tuy hai mà một, tăng cường khả năng bảo vệ cơ thể lên một khoảng rất lớn.

Màu ám kim sáng sủa mà không chói mắt, Kim Chung tráo quan thứ bảy viên mãn, phong thành nhất phẩm!

Nhưng chân khí vận chuyển vẫn còn chưa bình ổn.

Oanh!

Khiếu thứ chín mở ra, Bát Cửu huyền công rốt cuộc cũng đuổi kịp Kim Chung tráo.

Mạnh Kỳ mở mắt, trong mắt lấp lánh những điểm sáng, không ngừng tụ vào với nhau, không ngừng thay đổi, nhìn mà hoa mắt.

Hắn lại nhắm mắt, mí mắt cũng có màu ám kim, thần thánh trang nghiêm, từ hôm nay bắt đầu, mắt khiếu không còn là điểm yếu nữa!

Màu ám kim lưu chuyển, lóng lánh trong suốt, hộ thân chân khí vô hình mà mạnh mẽ, Mạnh Kỳ cuối cùng cửu khiếu tề khai, cách đột phá thiên nhân chỉ còn một khiếu huyền quan nữa mà thôi.

Hô, hắn thở hắt ra, màu ám kim biến mất, khí thế nội liễm, giống như người thường, nhưng đôi mắt sâu thăm thẳm, khiến người ta muốn đắm chìm vào.

Bát Cửu huyền công đến cỡ này, chỉ cần không bị đánh trúng vào điểm yếu, nếu đối thủ không có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất hoặc cầm bảo binh, thì một dấu vết cũng không để lại được, chứ đừng nói là làm bị thương!

Ánh nắng chiếu vào phòng, soi rõ những hạt bụi đang bay tán loạn, bụi này nếu rơi xuống người Mạnh Kỳ sẽ tự động bị bắn ra, mặc dù Mạnh Kỳ chẳng làm gì cả.

Sự linh mẫn và khả năng khống chế này đã tiếp cận nửa bước, vượt qua “Một giọt nước không vương, ruồi trùng không thể lạc”, gọi là “Không dính một hạt bụi”!

“Cuối cùng cũng luyện Bát Cửu huyền công tới mi tâm tổ khiếu. “ Mạnh Kỳ vui vẻ nghĩ, mình nhờ Huyễn Hình đại pháp, Bất Tử Ấn Pháp và Biến Thiên Kích Địa đại pháp, tinh thần mạnh hơn người cùng giai rất nhiều, nhờ vậy mới liên tục vận dụng được ngoại cảnh sát chiêu, nhưng chúng chung quy không phải phương pháp tu luyện chính thống, Bát Cửu huyền công thuộc về tuyệt thế thần công, pháp môn giai đoạn mở khiếu và ngưng luyện huyền quan cao cấp hơn những thứ cùng loại.


“Hưm, Biến Thiên Kích Địa đại pháp cũng sắp đạt luyện thành...... “ Mạnh Kỳ tưởng tượng mà sướng.

Suốt nửa năm nay, Cao Lãm luôn tập trung vào chuyện câu thông với phế phẩm, không rảnh phân tâm, trừ phi Mạnh Kỳ chủ động tới hỏi, nếu không y cũng mặc kệ Mạnh Kỳ muốn làm gì thì làm, khiến Mạnh Kỳ có cơ hội tìm chỗ riêng luyện “Tam Bảo Như Ý quyền” của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cộng với chỉ dẫn của Cao Lãm giúp hắn không phải đi đường vòng, mọi thứ đều tiến bộ vượt bậc, rất có khí thế tông sư tự sáng tạo ra một phái.

Đương nhiên, ngoài “Như Lai thần chưởng”, Mạnh Kỳ đã lĩnh ngộ ra một bộ công pháp, tuy chưa được mạnh lắm, nhưng cũng đã là có.

Ngón cái đặt vào giữa ngón giữa và ngón áp úp, ngón tay co lại thành nắm đấm, đánh ra, lực đánh rất mạnh, rực một màu ám kim, vừa cương mãnh vừa có phạm vi công kích khá rộng.

Tay phải xòe ra, bấm tay bắn một cái, dùng ngón trỏ viết chữ lên nền đá.

“Vì sao công pháp ta lĩnh ngộ ra lại có liên quan tới Phật Môn và kim cương...... “ Mạnh Kỳ trầm tư, tuyệt không thừa nhận đây là phong cách chiến đấu mình am hiểu nhất.

Bộ công pháp này lấy tự thân diễn hóa kim cương, có thể thành quyền có thể thành chưởng có thể thành chỉ, nên Mạnh Kỳ gọi nó là “Kim Cương ấn”.

“Thôi, cái này khỏi suy nghĩ nữa, tu luyện tiếp thì hơn, nhanh chóng thành công giao cảm với thiên địa, trở thành Thiên Nhân Hợp Nhất. “ Mạnh Kỳ đang định đứng dậy, trước mặt bỗng sầm xuống, cảnh tượng xung quanh thay đổi.

Cao Lãm quay phắt qua, trong mắt mang theo nghi hoặc.

............

Tiên khí lượn lờ, giữa không trung đầy mây mù, Mạnh Kỳ thấy mình đã ở trên quảng trường luân hồi, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc khó ưa của lục đạo:

“Nhiệm vụ luân hồi: dẫn dắt người mới, mỗi người mới sống sót, được thưởng năm mươi thiện công. “

“Sau khi dẫn dắt nên thành lập liên hệ với tiểu đội của người mới, có thể ‘Thư từ’ lui tới, sau này nếu họ thông qua nhiệm vụ tử vong thứ nhất, nhưng không thông qua nhiệm vụ tử vong thứ hai, sẽ được gia nhập vào tiểu đội chính. “

“Chú ý: một, không được chủ động ra tay đánh người khác bị thương; hai, không được thay người mới hoàn thành nhiệm vụ; ba, không được tặng cho thiện công; bốn, không được cướp đoạt bí tịch vật phẩm, hoặc lấy đi đồ có giá trị nhất của người mới. “

Thì ra qua nhiệm vụ tử vong, chuyện dẫn dắt người mới lại được thay đổi thành như vậy...... Mạnh Kỳ cau mày nhìn quanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui