Dịch giả: Tiểu Băng
Hoàng Phủ Phỉ vô cùng nghiêm trang:
- Thanh Nguyên đạo trưởng, tiểu nữ tử luyện Thần Tiêu Mâu Pháp đã sáu năm, nhưng vẫn chưa nắm được tinh nghĩa, thực không biết vì sao. Ngũ Lôi Chân Quyết cũng vậy, mãi vẫn không nắm được trọng điểm, nhưng không có người chỉ dẫn.
- Thứ nhất phải tập nhiều mới quen, quen rồi mới sinh xảo, mới nắm được quy luật của chiêu thức, từ đó ngộ ra tinh nghĩa.
Mạnh Kỳ khoanh tay đáp.
Hắn thong thả đi qua lại mấy bước, mỉm cười:
- Thứ hai phải lắng nghe thật nhiều, suy nghĩ, dùng tâm để thể ngộ.
- Không tính những người có thiên phú trời sinh, đa phần sinh linh đều là sau này mô phỏng theo người đời trước, hoặc mô phỏng từ trời đất, ví dụ như công phu nhập môn ban đầu của chúng ta một phần chính là học từ dã thú, chính là nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.
- Muốn tu luyện lôi đình chính pháp và chiêu thức tương ứng, không xem điện thiểm lôi minh thì không thể ngộ được khí thế chúng ẩn chứa, sức mạnh của chúng...
Tỷ như điện thiểm cực nhanh, lôi đình cực nặng, thương thiên chi hư, đối lập nhanh chậm, đều có thể ngộ ra khi quan sát lôi bạo... Cô hãy nhìn một đao này, lấy thế đao tròn trĩnh để mô phỏng ý tưởng hư không dung nạp vạn vật...
Mạnh Kỳ vừa giảng giải, vừa thỉnh thoảng lại xuất đao ra mô phỏng, hai mẹ con Hoàng Phủ Phỉ im lặng lắng nghe.
- Trực tiếp xem lôi đình còn chưa đủ, vì khí thế của nó quá lãng đãng xa xôi, nên cần xem thêm bút kí của tiền nhân, kết hợp với sự suy nghĩ khi kết hợp với chiêu thức của bản thân...
Giảng giải xong, Hoàng Phủ Phỉ vui vẻ:
- Tiểu nữ tử hình như đã hiểu thêm một chút, đây là Thần Tiêu Mâu Pháp và Ngũ Lôi Chân Quyết tương ứng, mong đạo trưởng xem xét chỉ điểm.
***
Một tháng sau.
Hoàng Phủ Phỉ cất bước ra khỏi phòng, chuẩn bị bắt đầu nghe giảng và tu luyện.
Cô mặc váy xanh, ăn vận trang điểm như một thiếu nữ thường dân bình thường, nhưng mặt mày hồng hào, vẻ xinh đẹp lồ lộ, thiên sinh lệ chất.
Đi qua phòng bếp, chào mẫu thân một tiếng, cô bước vào trong viện, theo bản năng ngừng thở, vì dưới tàng cây Thanh Nguyên đạo trưởng đã ngồi ngay ngắn, khí thế nội liễm, toàn thân trống trải, giống như đang chuẩn bị cái gì đó, khiến cô không dám quấy rầy.
Suốt thời gian qua, Hoàng Phủ Phỉ thường xuyên nhìn thấy Thanh Nguyên đạo trưởng với tư thế ấy, sự ngạc nhiên ban đầu đã không còn nữa, nhìn riết đã thành quen, nhưng lần này, cảm giác trống trải từ cơ thể của Thanh Nguyên đạo trưởng càng thêm nghiêm trọng, kéo cảm xúc và cảm quan của cô cũng bị ảnh hưởng theo.
- Đạo trưởng, ta đến rồi.
Hoàng Phủ Phỉ hành lễ.
Ngắn ngủi một tháng tu luyện, qua luận bàn và bổ sung công pháp, Thần Tiêu Mâu Pháp của cô đã tăng lên hai bậc, Ngũ Lôi Chân Quyết cũng có tiến bộ!
Mạnh Kỳ mở mắt, đôi mắt thăm thẳm, hun hút như hư không.
Hắn như vị thần từ trên cao nhìn xuống thế gian, Hoàng Phủ Phỉ bất giác lùi lại, cảm thấy vừa kính vừa sợ.
Song cảm giác ấy chỉ trong chớp mắt đã biến mất, vì Mạnh Kỳ cười:
- Hôm nay là lần cuối ta chỉ dẫn cho cô.
Bát Cửu Huyền Công tiểu thành, lại kiêm tu Dịch Cân Kinh, công pháp Khai Khiếu kỳ đối với Mạnh Kỳ chỉ cần nhìn ra lộ tuyến lưu động chân khí và pháp môn tương ứng là hắn đã có thể mô phỏng ra được, nhất lý thông, trăm lý minh.
Hơn nữa, Nguyên Thủy Kim Chương và Bát Cửu Huyền Công lại hòa hợp với nhau một cách kì quái, giúp hắn chỉ mất nửa tháng đã có thể dùng Bát Cửu Huyền Công mô phỏng ra chân khí Ngọc Hư Khai Thiên Công, nắm nhuần nhuyễn ba mươi sáu thức Ngọc Hư Chưởng.
Nửa tháng sau đó, hắn bắt đầu tu luyện ba chiêu Ngoại cảnh, trong đó, vì đã mô phỏng Phiên Thiên Ấn, Trời Đất Đổ Khuynh cũng nhanh chóng được nắm vững, ra được uy lực đạt tới tám thành, Bất Động Kim Liên và Tam Bảo Như Ý Quyền tiến triển chậm hơn, e phải mất gần một tháng nữa mới thành công
Nhưng hôm nay, bộ phận Khai khiếu của Ngọc Hư Khai Thiên Công của hắn đã đại thành!
- Lần… lần cuối?
Hoàng Phủ Phỉ mở to mắt, kinh hãi.
Mạnh Kỳ đứng dậy, mỉm cười:
- Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, bần đạo còn phải đi tìm cách trừ ác quỷ.
Hoàng Phủ Phỉ cúi đầu hành lễ:
- Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm, thu hoạch một tháng này, đủ để ta sử dụng cả đời.
Ngũ Lôi Chân Quyết và Thần Tiêu Mâu Pháp đều đã được bổ sung gần như trọn vẹn, Hoàng Phủ Phỉ tin, chỉ cần có thời gian, cô cũng sẽ vượt qua ranh giới Cửu khiếu bình thường.
- Cả hai bên đều có lợi, cần gì phải cảm ơn.
Mạnh Kỳ khoát tay.
Hoàng Phủ Phỉ vẫn duy trì thi lễ:
- Đạo trưởng, Hà sư huynh cũng nấp ở trong thành này, chỉ có ta biết chỗ huynh ấy trốn, hôm nay chúng ta tới chỗ huynh ấy, lấy Huyền Vũ Bội?
Cả tháng nay cô chỉ chuyên tâm luyện võ, không hề phân tâm tới người yêu.
- Chưa cần vội.
Mạnh Kỳ cười, lắc đầu:
- Trước xem bần đạo diễn luyện một môn đao pháp, cô cố gắng thể ngộ.
Nói xong, hắn rút Thiên Chi Thương, bắt đầu thi triển, đao khi nặng như lôi, lúc nhanh như điện, khi tròn trĩnh hư nạp vạn vật, lúc chậm rãi thư thái, khi chí cương bất phá, lúc chí dương đãng tà, khi chính đạo cương mãnh, lúc bá đạo hủy diệt...
Ánh đao cuồn cuộn, ánh sáng trắng lấp lóa, bao phủ khắp người hắn.
Âm thanh vang lên, liên miên không dứt, như uy phong thiên phạt.
Bỗng, ánh đao thu liễm, cả sân trở nên im lặng tĩnh mịch.
Một đạo quang mang chợt lóe, như từ cửu thiên đánh xuống, chiếu cả khoảng sân rực sáng.
Ầm vang!
Điện quang lấp lóe đi trước, lôi minh nặng nề theo sau.
Nặng, nhẹ, nhanh, chậm, các loại tinh nghĩa hòa vào nhau, chí chính chí cương chí dương chi ý nhét đầy hư không, đại thiên hành phạt, ngũ lôi oanh đỉnh!
Trời Giáng Ngũ Lôi Oanh đã được bổ sung và tập luyện đến mức độ gần như hoàn chỉnh, chỉ còn thiếu chút xíu nữa là đạt tới đạo lý, một chiêu vừa rồi e cũng phải tương đương mấy trăm thiện công!
Uy lực một đao này, đã vượt qua Cuồng Lôi Chấn Cửu Tiêu!
Ánh đao sáng lóa cả một vùng, thân ảnh Mạnh Kỳ gần như biến mất, trong mắt Hoàng Phủ Phỉ chỉ còn ánh sáng trắng.
***
Sau đó, Mạnh Kỳ lưu ám ký cho Thích Thiếu Xung và Hoàng Lăng để hai người tìm tới vào hai thời điểm khác nhau, hắn nấp một bên lặng lẽ theo dõi, xác nhận không có vấn đề, mới dẫn họ tới gặp hai mẹ con Hoàng Phủ Phỉ.
Đến đêm, Hoàng Phủ Phỉ hóa trang, dẫn Mạnh Kỳ rẽ vào một tòa phủ đệ rất rộng ở trong thành, gõ cửa theo ám hiệu.
Bên trong im lặng một lúc mới có tiếng bước chân gấp gáp đi ra.
Cửa được kéo mạnh ra, một nam tử chừng ba mươi vẻ mặt kích động xuất hiện:
- Tiểu sư muội...
Dù đối phương đã hóa trang, nhưng đương nhiên y vẫn nhận ra người yêu trong lòng.
Gặp lại người yêu, Hoàng Phủ Phỉ cũng xúc động, đang định nhào tới, nhưng nhớ ra bên cạnh còn có Mạnh Kỳ, bèn xấu hổ:
- Đại sư huynh, vị này là Thanh Nguyên đạo trưởng, nhờ có ngài ấy đã cứu muội và mẫu thân.
Hà Tham Thương đã tiếp cận thiên nhân giao cảm, đã chú ý tới Mạnh Kỳ, nhưng y tin tiểu sư muội sẽ không hại mình, nên không hỏi nhiều, trang trọng hành lễ:
- Đa tạ Thanh Nguyên đạo trưởng, nghĩa cử của ngài đã truyền khắp thiên hạ, với tu vi Khai khiếu đánh bại Thanh Huyết Long Vương, thực khiến nhân tâm phải bội phục.
Hoàng Phủ Phỉ ý bảo Mạnh Kỳ tiến vào sân, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện, sau nói:
- Đại sư huynh, Huyền Vũ Bội liên quan tới ác quỷ, là vật không tốt, huynh mau giao cho Thanh Nguyên đạo trưởng.
Hà Tham Thương cười khổ:
- Ra vậy, hèn gì ta mãi không tìm ra được công pháp gì, còn ngược lại liên tục gặp ác mộng, luôn nghe thấy tiếng có người thở dài.
Y lấy Huyền Vũ Bội ra.
Đây là một tấm ngọc bội đã bị âm khí hủ thực khiến cho sắp vỡ, bên trên khắc hình Huyền Vũ.
- Thở dài nói gì?
Mạnh Kỳ hứng thú.
Hắn tiếp nhận ngọc bội, miếng ngọc rất âm lãnh, không biết đã ở trong phần mộ bao nhiêu vạn năm.
Hà Tham Thương đáp:
- Hồi Thanh Nguyên đạo trưởng, hình như là thở dài ‘Vô Ưu Cốc’...
“Vô Ưu Cốc?” Mạnh Kỳ nhíu mày, truyền tinh thần vào, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, quả nhiên nghe thấy một tiếng thở rất dài:
- Vô Ưu Cốc.
Giọng nói rất tang thương, rất xa xưa.
- Bước thứ ba Chân Võ vẫn lạc chi mê: tìm Vô Ưu cốc.
Giọng nói lạnh lùng của Lục Đạo Luân hồi chi chủ cùng lúc vang lên.
- Tại hạ chưa bao giờ nghe thấy cái nơi gọi là Vô Ưu Cốc này.
Hà Tham Thương tưởng Mạnh Kỳ vẫn đang hỏi hắn.
Hoàng Phủ Phỉ cũng lắc đầu.
"Nếu Vô ưu Cốc không ở Cửu Hương, vậy chắc chắn có manh mối ở trong chủ thế giới..." Mạnh Kỳ đăm chiêu.
Hắn gật đầu chào, thân hình lóe một cái, biến mất, Hà Tham Thương sững người.
Ai, Hoàng Phủ Phỉ thở dài.
- Sao vậy?
Hà Tham Thương hỏi.
- Không có gì, chỉ là cảm khái Thanh Nguyên đạo trưởng thật là thế ngoại cao nhân, như lôi thần hạ phàm.
Hoàng Phủ Phỉ chớp mắt.
***
Tuyền Cốc Thành ở cạnh Thiên Chi Hương.
Một thợ làm vườn rẽ trái rẽ phải, thân pháp linh động, như con cá lướt qua đám đông, biến mất trong biển người.
Một lúc sau, hắn xuất hiện ở một nơi tĩnh lặng, nhìn quanh một vòng, sau đó mới cẩn thận đẩy cửa đi vào một địa đạo, nhìn thấy ở đó có một nam một nữ.
- Cường giả Tiên Tích còn chưa đến?
Hắn hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...