Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Hồng mai như lửa, tuyết trắng như mây, đạo nhân tiêu dao, nhìn sao mà hòa hợp, nhưng trong mắt Văn Hoành Thủy lại vô cùng đáng ghét, có kẻ dám tới quấy rối hôn lễ của gia!

Mạnh Kỳ cười vân đạm phong khinh:

- Bần đạo không phải tới cản hôn lễ.

Ách... không chỉ người ngoài phòng, người trong phòng cũng ngẩn người.

Mọi người còn đang sững sờ, Mạnh Kỳ không nhanh không chậm tiếp tục nói:

- Thiên hạ rộng lớn, tập tục mỗi nơi mỗi khác, tuy đại khái cũng giông giống nhau, nhưng trong ấy cũng có vài điểm khác biệt, ví dụ như có nơi, để chứng minh thành ý của tân lang, người nhà cô dâu sẽ tạo ra một vài thử thách, có khi là làm thơ vẽ tranh, có khi là yêu cầu uống rượu, vân vân.

- Tụ Thần Trang là môn phái võ đạo, tự nhiên sẽ khảo giáo võ công, chỉ cần đánh bại bần đạo, bần đạo sẽ lùi ra ngay, để ngươi đi qua, vào cửa đón tân nương.

Thấy Nguyệt Chi Hương Không phải trực tiếp bắt người, mà phái đội tới đón dâu, làm đủ lễ số, Mạnh Kỳ hiểu họ vẫn còn muốn tô son trát phấn mặt mũi cho mình, để sau này khỏi mang tiếng.

Dù Tẩy Nguyệt tiên sinh mạnh mẽ, ép gia tộc của Hoàng Phủ Đào phải đồng ý, nhưng trăm năm sau thì sao? Nên dù nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thủ tục phải làm tốt, quy củ phải làm đủ, cho người ta mặt mũi, nếu không sau này sẽ bị nói là tà đạo, làm cọng rơm nhấn chìm Nguyệt Chi Hương.

Do vậy, Mạnh Kỳ tin chỉ cần không ép nhau quá mức, nói linh tinh là quy củ trình tự, đương nhiên sẽ khiến cao thủ của Nguyệt Chi Hương không dám vây công, ép buộc mang Hoàng Phủ Phỉ đi.

Tỷ thí rồi, nếu mình đánh thắng hết, áp chế khí thế kẻ địch rồi, còn sợ gì không có cơ hội mang Hoàng Phủ Phỉ, Hoàng Phủ phu nhân rời đi?

Văn Hoành Thủy hơi nguôi giận, chỉ cần đánh thắng là có thể thông qua?

Tập tục làm khó khi đón dâu, gã ít nhiều cũng có nghe thấy. Đổi thành võ đạo thế gia, làm như thế hình như cũng không có gì kỳ quái, ít nhất dã đạo sĩ này không có kêu gào là không thể đón dâu, chưa kể đám hỏi lần này là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của...

Nếu mạnh mẽ bắt người... Gã quay đầu nhìn khách tới xem lễ, ừm, thế sẽ làm phụ thân mất mặt mũi, mà phụ thân mất mặt mũi, mình cũng sẽ không yên thân.

Nhìn Thanh Huyết Long Vương và Xích Mi Đao Vương ở hai bên, Văn Hoành Thủy cười khẩy, tiểu đạo sĩ tuổi còn trẻ, có thể có được bao nhiêu thực lực? Hai đại hộ pháp ở đây, trong đó một người đã là nửa bước Ngoại cảnh. Còn sợ gì không thắng được hắn?

Gã giơ tay, áp chế những cao thủ nhà mình đang rục rịch sau lưng, cười:


- Vị đạo trưởng này, không biết xưng hô như thế nào? Theo bản công tử biết, nếu người nhà mẹ đẻ làm khó dễ, không nhất định bắt buộc lang quân phải tự thân xuất mã, chỉ cần là người trong đội đón dâu là được rồi đúng không?

- Đúng vậy. Bần đạo Thanh Nguyên, là huynh đệ kết nghĩa của Hoàng Phủ trang chủ, hôm nay là người khảo giáo vị hôn phu cho Hoàng Phủ đại tiểu thư.

Văn Hoành Thủy đang định điểm người, Chung Ninh vội lên tiếng:

- Văn công tử đừng để bị lừa, chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy dã đạo sĩ này, không thể nào là huynh đệ kết nghĩa của gia sư được, mà có là huynh đệ kết nghĩa thì sao, người làm khảo giáo cho nhà tân nương cũng tới khi nào thì đến phiên hắn?

Văn Hoành Thủy mắt sáng lên, có thể thoải mái giải quyết rồi.

Lúc này, rất nhiều đệ tử Tụ Thần Trang chạy tới, có nhị đệ tử Thích Thiếu Xung, có tứ đệ tử Hạ Yên Vân, họ cũng mới vừa biết hôm nay là ngày đón dâu, trước đó họ đều bị mấy người Chung Ninh báo tin lừa dối.

Hồng Tuyến phu nhân nghe Chung Ninh nói vậy, đang định kêu Hoàng Phủ phu nhân lên tiếng giúp, bảo rằng để cho Thanh Nguyên đạo trưởng thay mặt gia đình làm người khảo giáo, thì nghe những tiếng kêu “sư phụ” vang lên không dứt.

Những tiếng kêu này đều đầy khiếp sợ và ngạc nhiên.

Cô vội thò ra xem, thấy Thanh Nguyên đạo trưởng giơ tay trái, trong bàn tay cầm một tấm ngọc bội màu xanh biếc, khắc mấy đường lôi ngân và sáu chữ, Mạnh Kỳ đưa ngọc bội qua lại cho mọi người xem, khiến cô cũng nhìn rõ được sáu chữ kia:

- Tụ Thần Trang, Hoàng Phủ Đào.

Đây là tấm ngọc bội lúc trước Hoàng Phủ Đào trong thời gian ngắn ngủi thoát khỏi khống chế ném cho hắn, Mạnh Kỳ vốn định thuyết phục Hoàng Phủ Phỉ xong rồi mới lôi nó ra, để cô hoàn toàn tin tưởng mình, dụ cô giao cho hắn Huyền Vũ Bội, Ngũ Lôi Chân Quyết và Thần Tiêu Mâu Pháp.

Đám Thích Thiếu Xung, Hạ Yên Vân vừa mừng vừa sợ, trong lòng hỗn loạn, tấm ngọc bội này hồi đó lúc sư phụ nổi điên rời khỏi sơn trang đã mang nó theo, như vậy chẳng lẽ Thanh Nguyên đạo trưởng đã gặp được sư phụ sau khi người bị điên, được người tặng ngọc bội cho? Hay là chỉ nhìn thấy thi thể của người rồi lấy đi ngọc bội? Hay lúc người bị điên chạy ngoài đường đã làm rớt, bị Thanh Nguyên đạo trưởng nhặt được...

Suy đoán có rất nhiều, nhưng ai cũng theo bản năng thiên về hướng sư phụ còn sống, còn có thể thanh tỉnh.

Đám phản bội Chung Ninh thì hết hồn hoảng sợ, nếu sư phụ trở về, dù đám người mình có trốn vào Nguyệt Chi Hương cũng không thể nào thoát được!

- Ai, ai biết làm sao ngươi có được nó?

Giọng Chung Ninh run rẩy.


Mạnh Kỳ mặc kệ gã, nói với Văn Hoành Thủy:

- Văn công tử, đây là tín vật của Hoàng Phủ trang chủ, bần đạo cũng được lệnh của Hoàng Phủ phu nhân, mong phái người đi ra sấm quan đi.

Hắn nói rất bình thường, lạnh nhạt, chắc chắn.

- Đạo trưởng đã gặp Hoàng Phủ trang chủ?

Văn Hoành Thủy híp mắt.

Người chung quanh đều hít sâu, ai cũng nghĩ khả năng nhặt được cao hơn.

Mạnh Kỳ cười không đáp, quay sang ngắm hoa mai.

Hắn làm vậy càng khiến Văn Hoành Thủy nghi ngờ, nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn một trong bát tướng Hứa Tố Vấn, định cho người này xuất chiến, xem thử chiến lực của dã đạo sĩ.

Nhưng đã có người vỗ vai hắn, trong tai vang lên tiếng nói:

- Thiếu chủ, lỗ mũi trâu này sâu không lường được, để ta ra đi.

Sâu không lường được? Văn Hoành Thủy quay sang nhìn, một gương mặt già dặn, lông mi hơi mang màu đỏ, hai mắt tinh quang lợi hại, như một món binh khí sắc bén.

"Xích Mi Đao Vương!"

Cũng được, cẩn thận là hơn, Văn Hoành Thủy gật đầu, nói với Mạnh Kỳ:

- Tạm thời tin ngươi, trận chiến này do Xích Mi sư huynh thay bản công tử xuất chiến.

Hô, Xích Mi Đao Vương? Văn công tử thật đúng là để mắt Thanh Nguyên đạo sĩ a! Khách vây xem đều giật thót, còn tưởng Văn Hoành Thủy chỉ biết phái bát tướng xuất chiến, ai ngờ lại là Xích Mi Đao Vương, một trong tứ đại hộ pháp!

Trời đất rộng lớn, võ giả nhiều không đếm xuể, người có thể mở mi tâm huyền quan chẳng có mấy người, kể cả những lão quái vật ẩn cư không ra thì cũng không vượt quá con số ba mươi, người có khả năng trong ngoài giao hội thì càng đếm không hết một bàn tay.


Võ giả nơi này chủ yếu chỉ là Khai khiếu, trong hàng ngũ Khai khiếu, Xích Mi Đao Vương đứng trong năm thứ hạng đầu, chừng chục năm nữa là có thể thiên nhân giao cảm.

Vậy mà hôm nay người này lại ra tay, tiểu đạo sĩ này ngay cả hộ thể cương khí cũng còn chưa có nữa!

“Xích Mi Đao Vương?” Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại Thần Đà rùng mình, đây là một cường giả thật sự!

- Ha ha, lỗ mũi trâu, có Xích Mi Đao Vương ra tay, xem làm sao ngươi cản được?

Chung Ninh cười khoái chí.

Mạnh Kỳ mỉm cười:

- Muốn xưng vương về đao ư, phải hỏi qua Thiên Ngân trong tay bần đạo cái đã.

Giọng điệu lớn lối thực! ai cũng nghĩ, đạo sĩ này quả thực là khẩu xuất cuồng ngôn!

- Những kẻ nói giống ngươi đều chết dưới đao của mỗ.

Xích Mi Đao Vương không hề thua kém, giọng nói rền vang, cả người như trở thành một thanh đao sắc bén.

- Tốt! tốt! tốt!

Mạnh Kỳ nói liền ba chữ tốt, bước lên ba bước, sau mỗi một bước, thân hình hắn lại như cao lớn hơn hẳn, sau bước cuối cùng, cơ thể như muốn chạm tới trời, hắn như hóa thân thành thiên khung, dung nhập đại địa, mênh mang mạnh mẽ, nhìn xuống hồng trần!

Khí thế ghê gớm quá! Dù tâm linh mạnh mẽ, kinh nghiệm phong phú, đối mặt Biến Thiên Kích Địa đại pháp và đao thế dung hợp, Xích Mi Đao Vương vẫn không nhịn được tinh thần run rẩy, đao trong tay chỉ ra ngoài!

“Tốt!” Nói xong chữ thứ ba, Mạnh Kỳ xuất đao.

Trường đao hạ xuống, trầm trọng như núi, tiếng sấm nổ vang, thanh âm như trời phạt, xung quanh lấp lóe tử điện.

Đao này rất nặng nề, dòng khí trước đao bị thu hết lại, tạo thành lốc xoáy, hút Xích Mi Đao Vương qua.

Phối hợp với khí thế của hắn, quả thật rất có tư thế của trời đất, vạn lôi oanh đỉnh!

Xích Mi Đao Vương kinh nghiệm dày dặn, không chút bối rối, ánh đao mơ hồ, như một luồng gió lạnh, không biết bắt đầu từ đâu, kết thúc ở đâu, không thể nắm được, cũng không thể phán đoán, đao thế không ngừng mạnh dần lên, không hề bị phá.

Hai đao cuối cùng gặp nhau.


Trường đao Xích Mi mở, ánh đao tung hoành, mãn không phi vũ, như một cơn gió tuyết, ẩn trong đó là vô vàn biến hóa và sát khí, ào ào phóng tới.

Mạnh Kỳ nhẹ nhàng phiêu phiêu vẽ một cái vòng tròn, diễn hóa thương thiên, hút gió tuyết vào, tử điện lấp lóe, như hiện ra hư không đáng sợ.

Một công một thủ, một thủ một công, hai người chỉ trong mấy hơi thở đã giao thủ không biết bao nhiêu đao, mỗi đao đều chém thẳng vào sơ hở của đối phương, nhưng đều chưa thành công.

Xích Mi Đao Vương cảm thấy đạo sĩ đối diện quả thực là đao khách mạnh nhất trước giờ mình gặp phải, đã dùng hết toàn lực mà vẫn không giành được thượng phong, gió tuyết quay cuồng, vẫn chưa tìm được cơ hội để dùng sát chiêu.

Đang! Song đao lại đánh vào nhau, Thiên Chi Thương đàn hồi văng ra, nhưng nửa đường lại đột nhiên rung rung tám lần, tốc độ cực nhanh chém ra tám đao.

Ầm vang!

Tử điện lóe sáng, từng sợi ngưng tụ, hóa thành từng đạo lôi đình cuồng long, theo một đao này chém ra, lấy mạnh mẽ chém vào Xích Mi Đao Vương.

Bà nó! Mắc bẫy rồi! Từ đao đầu tiên, thằng nhãi này đã bày cạm bẫy!

Mạnh Kỳ dùng cách kể chuyện cũ khi đối phó Ngũ Phương Đế Đa” Thanh Dư để đánh với Xích Mi Đao Vương, đương nhiên một lần đắc thủ!

Xích Mi Đao Vương nghiến răng, không thể không xuất tuyệt chiêu.

Chung quanh trở nên âm trầm, gió tuyết ngập tràn, lạnh căm, khiến người xung quanh đều rùng mình vì lạnh.

Tuyết hoa phất phới, Xích Mi chi đao rừng rực ánh sáng trắng, oanh oanh liệt liệt, trùng trùng điệp điệp, như một trận lở núi tuyết, rầm rầm nghênh đón cuồng long!

Tuyết lở đấu với lôi phạt!

Ầm vang!

Điện quang rực sáng cực thịnh, trong mắt mọi người đều là màu tím huy hoàng, hai thanh đao đều bị đẩy.

Quang mang biến mất, bão tuyết dừng lại, Xích Mi Đao Vương lùi liền năm bước, khóe miệng tràn máu, tay nắm đao không ngừng run rẩy.

Mạnh Kỳ đứng nguyên tại chỗ, nhẹ nhàng khoan khoái, trên đạo bào không dính một bông tuyết nào.

Choang, hắn thu đao trở vào bao, tươi cười vân đạm phong khinh:

- Kế tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui