Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Nếu đi Vong Tâm lư, có lẽ nhiệm vụ nhánh sẽ được mở ra, có lẽ sẽ có kì ngộ, nhưng có qua thì có lại, sẽ không kịp thời gian hoàn thành nhiệm vụ chính, độ nguy hiểm cũng khó đánh giá, chưa nói Cực Thiên chân ma có đuổi tới hay không, chỉ riêng kẻ vừa cướp mất Trấn Vận đỉnh cũng phải đề phòng vạn phần rồi.

Trao đổi thầm mấy câu với mọi người, Mạnh Kỳ lắc đầu với Triệu Hằng.

Triệu Hằng cắm kiếm vào vỏ, chắp tay đáp lại: “Bách Trượng tiền bối, việc này thắng nhờ nhanh, không liên quan tới thực lực hay nhân số, nếu gặp phải Cực Thiên chân ma hoặc cường giả tương đương, dù chúng ta có đi cùng nhau, e là cũng không phải là địch thủ, ngài có khinh công cao siêu, có thể chạy được, nhưng những người còn lại thì khó lắm.”

“Bách Trượng tiền bối, ngài có thể lướt gió mà đi, nhanh hơn chúng ta rất nhiều, nếu chúng ta tới đó, ngược lại lại làm liên lụy tới ngài, không bằng chúng ta chạy thẳng tới Cực Thiên điện, thừa dịp Cực Thiên lão ma chạy tới Vong Tâm lư, xử hết đám ma đầu còn lại.” Mạnh Kỳ xen vào.

Trong Cực Thiên điện hiện giờ chỉ còn ba ma đầu là Thủy ma, Ảnh ma và Huyết ma, hai trong số đó nhờ ma khí quán thể, đại khái có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng chắc chắn không thể bằng được thiên nhân hợp nhất bình thường như Tưởng Hoành Xuyên, Thủy ma chỉ có tới Thiên Nhân giao cảm, chỉ tương đương cỡ Thiết ma mà thôi, Giang Chỉ Vi, Triệu Hằng, Mạnh Kỳ bất cứ một người nào cũng có thể đánh cho lên bờ xuống ruộng, Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư liên hợp cũng tương đương.

Dù Thi ma chạy về Cực Thiên điện thì cũng vậy, đám người mình không cần phải chọn cường công, chỉ cần túm được cơ hội, giết ba con ma nào yếu nhất là đủ. Triệu Hằng chặn một con, Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư liên thủ, sợ gì không giải quyết nhanh được?

Đó là chưa tính tới Trấn Ma tháp!

Bách Trượng đạo nhân cười tự giễu: “Lão đạo vội vàng mà sinh lú lẫn, Triệu thí chủ và Tô thí chủ nói rất đúng, nếu có thể thừa dịp này diệt được hết đám ma đầu còn lại, một mình Cực Thiên chân ma một cây chẳng chống vững nhà, dù ma công hoành áp thiên hạ, cũng đâu gây ra ảnh hưởng được bao nhiêu lớn!”

Nó là nhờ có bảy đại ma tướng thay phiên trấn áp khắp nơi, kết hợp với một đám tà ma không còn linh trí đi theo phụ trợ, mới khống chế được thiên hạ, dù cứu thế tam hiền liên thủ giết được một hai con, thì trong tình cảnh số lượng địch quân đông đảo, cũng khó mà giết chúng nhanh chóng được, chưa kể còn dễ bị viện quân bao vây, có lần suýt nữa còn bị mất mạng vào tay Cực Thiên chân ma, họ đã không còn nhuệ khí làm lại việc giống như vậy nữa.

Nhưng nếu bảy đại ma tướng bị nhổ, chỉ dựa vào tà ma và người mang quỷ thai phụ ma với thực lực hữu hạn còn sót lại, làm sao còn đủ sức uy hiếp được tới cao thủ chính đạo?

Cực Thiên chân ma rất mạnh, tuy nó chỉ có một mình, nhưng không phải cường giả cấp thần thoại e là không đủ sức kềm chế nó, song nếu làm tình thế thay đổi, thì mọi việc cũng khác.

Nói xong, Bách Trượng đạo nhân quay sang “Phích Lịch Kiếm Tiên” Và “Bát Chỉ thần chưởng”: “Đồng phu nhân, Tổ tiên sinh, hai người đã trúng ma khí và khói độc, đừng đi theo lão đạo nữa, hãy trở về mà tĩnh dưỡng chữa thương. Ma khí là thứ nguy hiểm, nếu vô ý, sẽ bị nó quấn vào nguyên thần, không thể nào nhổ ra được, qua thời gian dài sẽ dần làm tính tình thay đổi.”


Đồng Dao chắp tay: “Các vị, giết chết tam ma, Cực Thiên điện tất nhiên sẽ không để yên, sau này chắc chắn sẽ không ngừng trả thù, ta phải trở về sắp xếp cho đệ tử dời đi, xin phép cáo từ ở đây vậy.”

“Có các vị nghĩa sĩ tương trợ, triển lộ tiên thần chi uy, Huyết ma cũng không còn lo nữa.” Tổ Văn Trung lấy lòng vài câu, xong cũng rời đi.

Trong phế tích nhanh chóng trở nên vắng hẳn.

“Các vị thí chủ, dù đi Nhạn sơn hay Cực Thiên điện, đều phải đi qua Thủy Cốc thành, lão đạo đưa các ngươi một đoạn đường, thuận tiện tìm hiểu tin tức.” Bách Trượng đạo nhân đưa tay mời.

Triệu Hằng cười: “Như thế cũng tốt.”

............

Thủy Cốc thành, không hề có cảnh đóng cửa khép nhà như Mạnh Kỳ tưởng tượng, người ta vẫn bày hàng bán quán, vẫn có người đi tới lui, chỉ là hơi tiêu điều, nét mặt của dân chúng vẻ như chết lặng mà thôi.

“Lúc đầu, dân chúng đều sợ tà ma, mười thành hết chín thành bỏ trốn, không trốn vào thâm sơn cùng cốc, thì cũng ra nơi sơn dã vắng vẻ, sau vì số lượng tà ma có hạn, số lượng giết người ăn thịt mỗi ngày không nhiều, nên mọi người mới lại dần trở về thành, kéo dài hơi tàn, ở đây có một phụ ma giả thống trị, tính cách vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, mỗi tháng chỉ có một hai ngày ham giết chóc mà thôi, song đều chỉ chọn giết những người già yếu bệnh tật, nên vẫn được coi như phồn thịnh.” Bách Trượng đạo nhân thở dài, hận bản thân vô lực, không thể thay đổi thế đạo.

Đám Mạnh Kỳ im lặng, không còn cảm giác để vui đùa, cùng Bách Trượng đạo nhân rẽ vào một con hẻm nhỏ, tới cửa sau của một tòa nhà lớn.

Bách Trượng đạo nhân nhún chân, phóng qua đầu tường, dẫn đám Mạnh Kỳ xuyên qua hoa viên phòng khách, thẳng tới thư phòng, hoàn toàn né qua người hầu nha hoàn.

“Ma đầu hung tàn gian trá, bên cạnh những người phụ ma đều có kẻ nhiễm ma khí ẩn núp để giám thị đối phương, không thể để bọn chúng nhìn thấy chúng ta.” Bách Trượng đạo nhân giải thích.

Đám Mạnh Kỳ giờ mới hiểu, thì ra là ông ta dẫn họ đi gặp phụ ma thống trị giả.


Đông đông đông, Bách Trượng đạo nhân gõ cửa theo nhịp, nhưng bên trong không có lời đáp lại.

Ông mở cửa, đi vào trong, ý bảo đám Mạnh Kỳ thu liễm khí tức, kiên nhẫn đợi.

Một lúc sau, một người đi tới, bảo người hầu đứng lại ở đầu hành lang, canh bên ngoài, đi tới thư phòng, mở cửa đi vào.

Thấy đám Mạnh Kỳ, người này nhướng mày, đóng cửa phòng lại.

“Bách Trượng tiền bối, những vị này là?”

Đây là một nam tử trung niên, mặc cẩm bào đeo ngọc đái.

Bách Trượng đạo nhân mỉm cười: “Vị này là ‘Kinh thiên động địa’ Triệu Hằng, Hùng thí chủ có nghe qua chưa?”

“Thì ra là ‘Kinh thiên động địa’.” Hùng thành chủ hơi giật mình gật đầu, hèn gì lại ngồi ngang hàng với Bách Trượng đạo nhân.

“Những vị này là nghĩa sĩ do Triệu thí chủ từ hải ngoại tìm về.” Bách Trượng đạo nhân sợ người này không khống chế được cảm xúc, làm lộ tin tức, nên không giới thiệu chi tiết.

Hùng thành chủ ngắm nghía đám Mạnh Kỳ vài lần, khẽ hỏi: “Các người tới để làm gì? Hôm qua Thi ma chật vật đi ngang qua, giận dữ lắm, giết cả ba trăm người mới hơi nguôi giận, song không nói gì với ta cả.”

“Được những nghĩa sĩ này tương trợ, ở phế tích Trường Xuân quan, giết chết Hỏa ma, Binh ma và Thiết ma.” Giọng Bách Trượng đạo nhân rât vui vẻ, nếuTrấn Vận đỉnh không bị cướp mất, thì thực là hoàn mỹ.


“Cái gì?” Hùng thành chủ trợn to mắt, suýt nữa không khống chế được thanh âm.

Hít thở mạnh mấy lần, gã mới bình tĩnh lại, giọng run run: “Giết chết Hỏa ma, Binh ma và Thiết ma?”

“Ừ. Binh ma, Hỏa ma chết trong tay các vị nghĩa sĩ, Thiết ma bị mấy người lão đạo vây sát.” Bách Trượng đạo nhân không hề tham công hư vinh.

Hùng thành chủ choáng váng, lại nhìn đám Mạnh Kỳ, không sao tưởng tượng được những ma đầu siêu đẳng không ai bì nổi lại bị những người này giết chết!

Quả thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân! Gã cười khổ: “Các vị nghĩa sĩ thật sự là nhân trung long phượng.”

“Hùng thành chủ, dạo này có tin gì không?” Bách Trượng đạo nhân không định lãng phí thời gian, hỏi.

Hùng thành chủ sắc mặt nghiêm nghị: “Bất Điên thiền sư đã viên tịch.”

“Cái gì?” Bách Trượng đạo nhân kinh hãi.

Một trong Cứu thế tam hiền đã viên tịch?

Đám Mạnh Kỳ đều ngờ “Định Quốc ấn”, chẳng lẽ Bất Điên thiền sư bởi vì vậy mà chết?

Hùng thành chủ trầm giọng: “Mười hôm trước, tại hạ nhận được Bất Điên thiền sư bị một người thần bí tấn công, khổ chiến mà viên tịch,‘Định Quốc ấn’ đã bị cướp mất.”

“Người thần bí?” Bách Trượng đạo nhân tưởng Cực Thiên chân ma tự mình ra tay.

Hùng thành chủ gật đầu: “Không biết là ai, chỉ biết là một người đeo mặt nạ, thực lực cực kỳ đáng sợ.”

Thần thoại? Tiên Tích? Đám Mạnh Kỳ ngờ hai nhóm người này, nhiệm vụ lần này có trùng hợp với nhiệm vụ của họ không?


Nhiệm vụ của họ là lấy Trấn vận Tam Bảo?

Vậy có phải độ khó hơi bị quá thấp hay không?

“Định Quốc ấn bị cướp...... Xem ra là cùng nhóm với kẻ đã tới lấy mất Trấn Vận đỉnh......” Bách Trượng đạo nhân lẩm bẩm. Vong Tâm lư Hoàng Ngọc chung e là cũng đã nằm trong tầm ngắm của đám người kia, chỉ hy vọng họ chưa tìm thấy Vong Tâm lư.

Bách Trượng đạo nhân im lặng một lúc mới bình tĩnh lại được, dẫn đám Mạnh Kỳ rời kỳ, tới cửa thành, họ chia tay nhau.

“Không ngờ lại gặp phải Thần Thoại Tiên Tích.” Mạnh Kỳ thở ra, đám người này, tiện tay cũng đủ sức bóp chết đám người mình.

Triệu Hằng lắc đầu: “Thành viên chính thức của Thần Thoại và Tiên Tích chưa hẳn là rất mạnh, nếu bồi dưỡng luân hồi giả, chỉ cần vượt qua nhiệm vụ tử vong, là được nhận khảo hạch, nếu thông qua, là trở thành thành viên chính thức, còn nếu không phải là luân hồi giả, thì nghe nói phải đạt tới cảnh giới Thiên Nhân giao cảm.”

“Tuy nhiệm vụ rất khó, người thông qua khảo hạch rất ít, nhưng không có nghĩa là không có người Thiên Nhân Hợp Nhất hoặc nửa bước ngoại cảnh thành công, nên không thể đánh giá cao thực lực của những thành viên chính thức đó, nếu là người mới chỉ được nhận, thì chúng ta vẫn đủ sức để đối phó.”

“Các ngươi nghĩ xem, kẻ mạnh nhất trong thế giới này là Cực Thiên chân ma, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ không có khả năng cho bọn họ một nhiệm vụ không có độ khó, nên có thể đoán khoảng chừng thực lực của họ, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không sợ bọn họ làm khó!”

“Ừ.” Triệu Hằng phân tích cũng có lý, cả bọn cũng thấy chút yên tâm, gấp rút lên đường đi Cực Thiên điện.

Đi một lúc, Mạnh Kỳ bỗng nhớ tới bản miêu tả nhiệm vụ:

“Trong một tháng phong bế Ma Giới, ngăn ‘Nguyên ma’ hoàn toàn thức tỉnh và hàng lâm......”

Hắn khựng bước chân, khẽ nói: “Có lẽ ‘Thần thoại’ hoặc ‘Tiên Tích’ quả thật có tư thâm giả tới, nhưng kẻ địch của họ không phải là Cực Thiên chân ma.”

“Vậy là?” Triệu Hằng kinh ngạc.

Mạnh Kỳ khẽ hít một hơi: “Nguyên ma!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui