Dịch giả: Tiểu Băng
“Nhưng trong mười tức này, tất giết ngươi!”
Ngạo khí, hào hùng, phóng khoáng, hình tượng của Mạnh Kỳ trong lòng Liệt Diễm Nhân Ma lại tăng lên, trở nên không thể chiến thắng.
Hắn hiểu đây là do khí thế bị đoạt, tâm linh bị áp chế, hắn chỉ hơi vô ý, đã bị gieo vào lòng mầm móng thất bại, một đao của đối phương cũng không đỡ nổi. Nhưng hiểu thì hiểu, muốn kéo lại khí thế đâu phải chuyện đơn giản, nhất là khi nhìn thấy Thanh Tán Nhân với thực lực, cảnh giới đều cao hơn mình mà chỉ trong nháy mắt bị đâm trúng, ngã xuống ngay trước mặt mình, thì làm sao còn giữ được tâm linh không bị áp chế?
Nhưng hắn là người lão luyện, thất thế mà không bối rối, chỉ cần qua được mười hơi thở này, thắng lợi sẽ thuộc về mình!
Thời hạn mười hơi là do Mạnh Kỳ định ra, phỏng theo cái kế đấu trong vòng mười chiêu của Vương đại công tử, khiến Liệt Diễm Nhân Ma hiểu lầm ra chỉ cần qua mười hơi, thì sẽ có khả năng thắng hắn, thứ nữa là trong mười hơi đó, hắn sẽ không hề giữ lại, sẽ giành giật từng giây, không chừa lại đường lùi, như thế sau mười hơi, cơ thể sẽ trở nên suy yếu, lúc ấy có muốn bỏ chạy khỏi tay thích khách hồng giai cũng không có khả năng!
Cao thủ tranh đấu, tuyệt không được bỏ qua việc đấu bằng tinh thần, tâm linh ám đấu!
Chỉ cần xoay người trốn vào rừng cây, giằng co kéo dài qua mười hơi này, là sẽ thoải mái mà chiến thắng, không hề còn nguy hiểm, nghĩ thế, trong lòng Liệt Diễm Nhân Ma sinh ra ý tránh né.
Nhưng bỗng hắn giật thót, quả thực là phải tránh né, dây dưa giằng co, nhưng không phải là bây giờ!
Vì hai người đang đấu, nếu một người xoay người bỏ chạy, người kia chắc chắn sẽ đánh ra một kích lôi đình, chưa kể chạy như thế chính là đưa lưng vào tay đối thủ, như thế thực lực còn phát huy ra nổi được mấy thành? E là một đao cũng không thoát được mà bỏ mạng!
Quả thật nên trốn vào trong rừng cây, sau đó dây dưa, chờ Cuồng Đạo hết lực hư thoát, nhưng phải là sau khi cứng đối cứng hai ba chiêu, tìm được cơ hội cái đã!
Cuồng Đao đã tiêu hao không ít, không còn đủ sức xuất tuyệt chiêu ngoại cảnh nữa......
Tay trái hắn đã bị thương nặng, không dùng được nữa, dù có đâm trúng, cũng chẳng tạo ra được uy hiếp gì......
Những chiêu đầu tiên hắn hẳn sẽ toàn lực ứng phó.....
Liệt Diễm Nhân Ma suy nghĩ cực nhanh, tăng tốc chém tới.
Hắn lựa chọn chủ động tiến công!
Liệt Diễm Nhân Ma lướt tới như lửa cháy lan nhanh, những đốm lửa phập phồng, không biết khi nào mới bùng nổ.
Đao mỏng rung nhanh, ma sát nhanh và mạnh khiến dòng khí bị bốc cháy, đao kéo theo một cái đuôi lửa đỏ rực, theo một quỹ tích huyền ảo, chém vào tay trái Mạnh Kỳ.
Chung quanh nhất thời trở nên nóng rực, hít thở khó khăn.
Mạnh Kỳ cực kì bình tĩnh, mặc kệ cánh tay trái, tay phải “Thiên chi thương” thản nhiên chém ra, đao thế tròn trĩnh, ở trong chứa hư vô, như bầu trời dung tàng vạn vật, chứa đựng biến hóa, vừa giống công, vừa giống thủ, tạo ra một lực hút mãnh liệt, hút hết hỏa diễm vào trong.
Đương!
Hai đao va chạm vào nhau, “Thiên chi thương” đột nhiên vi phạm lẽ thường, nảy lên một cách quỷ dị, điện quang trắng bạc theo đao khí đột nhiên chém ra.
Điện xà bay múa, xung quanh vang lên những tiếng nổ liên hồi, lá cây bị đao khí chém, lả tả rơi xuống, bị điện sét đốt cháy đen, khí tức mạnh mẽ lao thẳng vào Liệt Diễm Nhân Ma.
Con ngươi Liệt Diễm Nhân Ma rụt lại, hoàn toàn không ngờ Cuồng Đao giấu giếm trong chiêu nhiều biến hóa như thế này, thì ra nãy giờ hắn đã đoán sai!
Chân khí được vận toàn lực, thanh đao mỏng tỏa quang mang đại thịnh, chém vào lưỡi đao Thiên chi thương!
Hắn tính toán thời gian rất kỹ lưỡng, sau mười hơi thở, Thiên Ma giải thể đại pháp vẫn còn có thể chống đỡ thêm mười hơi nữa, trong khi Tô Mạnh trọng thương, kết quả sau đó không cần nói cũng biết!
Tới lúc đó, thích khách hồng giai ắt cũng đã tới nơi, các cao thủ và giang hồ hảo thủ cũng sắp chạy tới, hắn cũng không định ở lâu thêm nữa.
Những chiếc lá quanh đó không bị đốt cũng tự cháy, tỏa sáng cả một khu, hỏa diễm trong ma đao như sống dậy, tung tăng nhảy nhót, đập thẳng vào thân Thiên chi thương.
Đương!
Đao khí và lôi điện từ “Thiên chi thương” bắn tung ra.
Nhưng Liệt Diễm Nhân Ma giật thót, mắt như sững lại, vì khi hai đao giao kích, hắn nhận ra trong “Thiên chi thương” không hề có nhiều chân khí chứa đựng bên trong, mà thuần chỉ có uy lực của bản thân bảo binh mà thôi!
Chân khí của tên kia đâu?
Hắn không phải hẳn là toàn lực ứng phó, không hề giữ lại hay sao?
Liệt Diễm Nhân Ma kinh hãi nhìn Mạnh Kỳ vung tay trái lên.
Bát Cửu huyền công lừa dối khiến ngay cả Vương đại công tử cũng còn phải hồi kiếm phòng thủ, huống chi Liệt Diễm Nhân Ma?
May mà tay trái tên kia đã gần như bị phế, không thể tung ra sát chiêu ngoại cảnh...... Liệt Diễm Nhân Ma thầm nghĩ.
Nhưng hắn khựng lại!
Vì Tử Ngọ đã rơi xuống đất, tay Mạnh Kỳ trống không, phóng ra một luồng khói trắng, phun trúng đầy mặt Liệt Diễm Nhân Ma, dù có hộ thể cương khí, nhưng vừa rồi xuất chiêu đã khiến chân khí thoát bớt ra rồi, không cản lại kịp.
Khói trắng chui vào mũi, dù đã theo bản năng nín thở nhưng vẫn bị chậm mất nửa nhịp, bị hít vào một chút, Liệt Diễm Nhân Ma nhất thời đầu váng mắt hoa, thân thể như nhũn ra.
Khói mê?
Loại khói mê của đám dâm tặc hái hoa?
Cuồng mãnh mãng kim cương nổi tiếng cương trực cũng dùng khói mê?
Xuân phong tô cốt vụ, được Hắc Hồ Điệp chế ra từ trong bí điển, dù có là cao thủ Nhân bảng, chỉ cần hít vào một tí xíu, cũng làm cả người mềm nhũn ra!
Bình thường, với thực lực của Liệt Diễm Nhân Ma, có hộ thể cương khí cách trở, hoàn toàn kịp phong bế hít thở, nhưng bây giờ hắn vừa mới toàn lực xuất chiêu, nên mới không phản ứng kịp!
Trong đầu Liệt Diễm Nhân Ma bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ma đao thu lại, nhưng chậm hơn hẳn so với bình thường, Thiên chi thương dễ dàng phá vỡ hộ thể cương khí, nhẹ nhàng cứa vào cổ Liệt Diễm Nhân Ma một cái.
Một đao rất nhẹ, như tình nhân hôn nhau, chạm vào là rời ra ngay, Liệt Diễm Nhân Ma hai mắt thất thần, theo bản năng ôm lấy cổ.
Đau đớn làm hắn bất thần tỉnh táo, nhìn thấy Mạnh Kỳ thu đao trở vào trong bao, giọng lạnh băng:
“Ba hơi!”
Chỉ, chỉ mới có ba hơi? Liệt Diễm Nhân Ma ý thức tiêu tán, ngã ngửa ra sau.
Trong đầu hắn vẫn còn vương vấn một câu hỏi, sao tên kia lại có thể dùng khói độc?
Chuyện này tin là An Quốc Tà dưới cửu tuyền sẽ rất vui vẻ bàn luận với hắn......
Mạnh Kỳ vội móc thuốc giải Xuân phong tô cốt vụ và Đại Hoàn đan ra, nuốt vào.
Sau đó, điểm vào mấy đại huyệt trên người để cầm máu, xé áo bào, ném vào đống lá cây vẫn còn đang cháy dở, áo này đã ướt quá nhiều máu, không thể dùng để chạy trốn, cũng là để lừa người tới sau rằng hắn đã bị thương rất nặng, nhưng chưa tới mức hết hơi, vẫn còn đủ thời gian, đủ sức để đổi áo.
Hắn nhanh chóng lấy ra một chiếc áo đen, nhặt Tử Ngọ lên, vừa thay áo vừa chạy, cũng lấy đi luôn ma đao của Liệt Diễm Nhân Ma, không kịp thời gian đi khám xét vật phẩm trên người Lạc Hồn Tiêu và Thanh tán nhân.
Còn chần chừ nữa, thích khách hồng gia chạy tới, là chết chắc!
Đột nhiên hắn nghĩ ra một chuyện, tăng nhân sau màn có lẽ chỉ mời Bất Nhân lâu để phụ trợ mà thôi.
Giả vờ làm cho mọi chuyện lớn lên mà thôi, con bài chưa lật e hẳn là một cao thủ tả đạo còn ghê gớm hơn cả Liệt Diễm Nhân Ma của tổ chức ‘Thần Thoại’, chỉ dùng Bất Nhân lâu để thu hút sự chú ý, sau đó mới lặng lẽ ra tay, giống như vừa rồi.
Ngoài thích khách hồng giai Liệt Diễm Nhân Ma đang chờ đợi, có lẽ còn có một cường giả tương tự nữa!
Cường giả ngoại cảnh trên đời không nhiều, nếu không nắm chắc tuyến đường, có lẽ cường giả ngoại cảnh chỉ mai phục ở vài con đường chính, dùng tín hiệu để thông báo cho nhau, chỗ mai phục có lẽ cách đây chỉ có vài con đường, từ lúc xác định được hành tung của hắn lúc chạng vạn, e là đang nhanh chân chạy tới đây. Tính theo tốc độ của ngoại cảnh, ắt là không lâu nữa!
Vì Lạc Hồn Tiêu đã phóng tín hiệu ra từ hồi nãy......
Mạnh Kỳ căng thẳng, dốc hết sức chạy đi.
Chạy được một lúc, hắn tới một con suối nhỏ, nhưng không nhảy vào trong nước, mà phóng qua bờ bên kia, chui vào trong rừng cây, cố gắng chân không chạm đất......
............
Nửa nén hương sau, một bóng người xuất hiện trước miếu sơn thần, mặc áo đen, trong tay cầm một cái bảo bình kì dị.
Mùi máu tươi ngập mũi, y nhìn ba thi thể, thầm mắng: “Phế vật!”
Vốn y cũng chẳng hy vọng xa vời mấy kẻ như Liệt Diễm Nhân Ma có thể giết chết được Tô Mạnh, nhưng với thực lực của họ, quấn chân kéo dài một tí thời gian không phải là chuyện rất là dễ dàng hay sao?
Chỉ cần kéo thời gian một chút thôi, mình kịp chạy tới, là xong rồi!
Y phóng tinh thần ra ngoài tìm kiếm, nhanh chóng tìm ra hướng đào tẩu của Mạnh Kỳ, lập tức đuổi theo, lúc này, một bóng người nữa chạy tới, là thích khách hồng giai, hai người cùng truy đuổi.
Đến bên dòng suối, y híp mắt nhìn dòng nước, nghiến răng: “Chạy theo đường sông, dùng nước để xóa dấu vết? Khốn kiếp, không biết đã chạy được bao xa, có chạy ra khỏi núi hay chưa......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...