Dịch giả: Tiểu Băng
Vương Tư Viễn ho mấy cái, vẫn tự tin chỉa “Tam Tư kiếm” xuống, lạnh nhạt nói:
“Mời.”
Hắn không cần tích lũy khí thế, giơ tay nhấc chân đều hòa hợp với tự nhiên rồi, dù người đối diện có khí tức cường đại hơn, thực lực khủng bố hơn thì cũng khó lay chuyển được lòng hắn.
Đạo của Mạnh Kỳ khác với Giang Chỉ Vi, dùng Thiên chi thương, dùng Tử Lôi kình thôi động “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” thì chiêu thức xuất ra cũng vẫn không thể nào so bằng một kiếm vừa rồi của Giang Chỉ Vi.
Thiên chi thương giơ lên, đột nhiên đánh xuống, Mạnh Kỳ thân theo đao thế, vọt tới, giảm khoảng cách của hai bên xuống.
Lúc đao giơ lên, hắn còn cách Vương Tư Viễn một khúc, khi đao rơi xuống, hắn đã tới gần!
Trường đao hạ xuống, xung quanh đều là hỗn độn, có âm có dương, có cương có nhu, rất khó phân biệt, lại có khả năng đổi chỗ chuyển hóa cho nhau bất cứ lúc nào.
Ngay chiêu đầu tiên, Mạnh Kỳ đã dùng tới“Khám Hư kiếm pháp”, định lấy âm dương để làm rối loạn phán đoán của Vương Tư Viễn!
“Khá lắm.” Nguyễn Diêu Quang khen, đã bước đầu tiến tới với nguyên lý trời đất.
Kiếm trong tay Vương Tư Viễn đột ngột đâm ra, không sớm không trễ, vừa vặn điểm trúng vào mũi đao của Mạnh Kỳ. Âm Dương cương nhu chuyển chỗ cho nhau, hư thực tầng tầng sinh ra, không tốn chút cố gắng đã triệt tiêu đao thế.
Lấy Âm Dương phá âm dương!
Vương đại công tử xuất chiêu cực kì chính xác, vừa vặn chặt đứt biến hóa và bố cục của Mạnh Kỳ.
Đao thế tiêu tán, Vương Tư Viễn không tiến công, mà thu kiếm về, chờ Mạnh Kỳ ra chiêu tiếp theo, không cần dùng tới toàn lực để ứng phó.
“Chiêu thứ nhất.” Hắn thản nhiên nói.
Biết đây là tinh thần giao phong, là thủ đoạn để chọc mình nổi giận, Mạnh Kỳ mặc kệ, ánh đao mênh mang sáng lên, xuất “Đoạn thanh tịnh”.
Thiên chi thương vốn rất nặng, nhưng một đao này lại nhẹ tênh phiêu dật. Mũi đao run run, không ngừng biến hóa, mỗi một biến hóa đều làm trong lòng người ta sinh ra nóng nảy, như nhớ lại những chuyện cũ, khiến trong lòng gợn sóng.
Ánh đao như khói từ tận đáy lòng lượn lờ dâng lên!
Vương Tư Viễn như cười như không, “Tam Tư kiếm” Cổ quái đâm ra, nhắm thẳng vào sườn trái của Mạnh Kỳ, cũng chính là điểm yếu trong chiêu này của hắn.
Hắn là không bị ảnh hưởng, hay là hồi phục quá nhanh?
Hoặc vì “Đoạn thanh tịnh” chỉ có tác dụng trong cảnh giới giới hạn, bị Thiên Nhân Hợp Nhất của hắn hóa giải mất?
Ánh đao chợt tắt, biến hóa ngưng bặt, “Thiên Ngoại Phi Tiên” vốn lẽ ra đi tiếp theo sau lại không thể tiếp tục được nữa.
Trường kiếm thu về, Vương Tư Viễn đếm:
“Chiêu thứ hai.”
Mạnh Kỳ hít sâu, trường đao đánh xuống, đao kình tầng tầng chồng lên nhau, dòng khí chấn động, tiếng sét đâu đó.
Sinh cơ, dòng khí xung quanh thân đao đều bị hút vào, cả trời đất như chỉ còn một ánh đao này.
Đây là chiêu do Mạnh Kỳ suy diễn dùng “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” khi không dùng tới Thiên chi thương, Vương đại công tử kiến thức rộng rãi, sử dụng nguyên bản sẽ dễ bị nhìn ra manh mối.
Một đao bá đạo mạnh mẽ, như muốn đập vụn hư không, chém vỡ đại địa!
Vương Tư Viễn bất động thanh sắc đâm ra một kiếm, lấy công thay thủ, xuyên qua những tầng khí, như chiếc lá giữa cuồng phong, con cá bơi ngược dòng nước xiết, thản nhiên xuyên qua, đâm vào cổ tay Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ không thể không lùi lại một bước, không thể không thu đao về.
“Chiêu thứ ba.” Vương Tư Viễn đếm.
Ba chiêu, Vương Tư Viễn đều là lấy công thay thủ, làm Mạnh Kỳ không thể không dừng giữa chừng, cứ như đã hoàn toàn nhìn thấu tất cả ý tưởng của hắn!
Mạnh Kỳ lại vì thế mà hưng phấn, trong đầu nảy ra rất nhiều ý tưởng:
“Dùng Bát Cửu huyền công giấu đường vận hành chân khí?? Không được, Lang vương từng hợp tác với hắn, làm vậy hắn nhất định sẽ đề phòng, chưa tới lúc mấu chốt sẽ không dùng chiêu này để khỏi lãng phí cơ hội.”
“Làm sao giờ, kiểu này không làm sao kể chuyện xưa được......”
Bỗng hai câu nói của Tưởng Hoành Xuyên và Vương Tư Viễn hiện ra trong đầu hắn:
“Một âm mưu thành công hay không, quan trọng nhất chính là che giấu được mục đích thật sự của nó......”
“Ngươi nói đúng lắm, điểm chính của bố cục ở chỗ giấu được mục đích thật sự, cho nên, chỉ cần nắm được mục đích của ngươi, dù ngươi có khuấy thế cục loạn tới mức nào, ta cũng vẫn có thể sừng sững bất động, chờ ngươi tự chui đầu vô lưới......”
Đấu kiếm như đánh cờ vây, như kể chuyện xưa, bố cục của chúng thế nào, kiếm pháp cũng làm như thế!
Mục đích của mình là làm cho Vương Tư Viễn phải quay về thủ một chiêu, Vương Tư Viễn giỏi Toán kinh, đã biết được mục đích của mình, đương nhiên có thể sừng sững bất động, thong dong chờ mình sa lưới, hèn gì dù mình có cố gắng vẽ vời kiểu gì cũng bị đánh gãy ngay lúc mấu chốt!
Phải giấu được mục đích của mình......
Muốn giấu được Vương Tư Viễn, trước tiên phải giấu được bản thân......
Chiêu thứ tư thản nhiên xuất ra, ánh đao cực nhanh, điện mang lấp lóe, trong nháy mắt đã tới trước người Vương Tư Viễn.
Đây là một chiêu trong “Trời giáng Ngũ Lôi oanh” của Hoàng Phủ Đào trong, “Điện chi khoái”!
Kiếm của Vương Tư Viễn rất chậm, ánh đao của Mạnh Kỳ lại cực nhanh, hai bên đối lập với nhau, nhưng kiếm đi sau lại đến trước, cực kỳ quỷ dị đâm trúng vào bên hông Thiên chi thương, nơi chân khí lưu động yếu nhất, khiến đao thế của Mạnh Kỳ nghiên đi, phải dựa vào Bất Tử Ấn Pháp để trụ lại.
“Chiêu thứ tư.” Vương Tư Viễn lạnh nhạt.
Mạnh Kỳ không giận không vội, trường đao lại chém ra, không nhanh không chậm, dòng khí chung quanh bị ép lại, làm cho đao thế trông rất trầm trọng, nổ vang.
Đây là “Lôi chi trọng”, một trong năm loại tinh nghĩa, được hoàn thiện từ lĩnh ngộ chiêu thức của Hoàng Phủ Đào.
Trước mũi đao, dòng khí thu hẹp lại, tạo thành lốc xoáy, mang tới lực hút mạnh mẽ!
Vương Tư Viễn vẫn thảnh nhiên, Tam Tư kiếm theo lực hút đâm ra, ngay khi sắp chạm vào Thiên chi thươngthì thân kiếm hơi chuyển, thoát ra khỏi đao thế, như chim về rừng, như cá về nước, rất tự tại, rất nhàn nhã, đâm vào cổ họng Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ xoay ngang đao, chặn lại.
“Khụ, chiêu thứ năm.” Vương Tư Viễn chậm rãi đếm.
“Kiếm pháp tuyệt hảo.” Mạnh Kỳ thực lòng khen.
Thiên chi thương cực kì thong thả chém ra, khác hẳn với những chiêu trước, thực làm người ta sửng sốt, Khâu Phi có một cảm giác rất kì quái, rằng dù mình có tránh thế nào cũng không thoát được chiêu này, vì nó bao hàm quá nhiều biến hóa, đủ loại chuẩn bị sau lưng mình.
Vương Tư Viễn cau mày, Tam Tư kiếm cực nhanh đâm ra.
Đương một tiếng, đâm trúng vào mũi Thiên chi thương, mọi biến hóa, suy diễn đang chờ sẵn đều hóa thành mây khói.
“Chiêu thứ sáu.” Vương Tư Viễn thu kiếm về.
Khâu Phi kinh ngạc, ba chiêu sau này, “Cuồng Đao” Tô Mạnh không giống như đang so đấu, mà giống như đang tập luyện đao pháp vậy.
Hắn biết mình không thể làm Vương Tư Viễn thu kiếm về thủ được, nên định chuyển sang mục đích khác, muốn kiểm tra những sơ hở của chiêu thức mình đặng sau này tu bổ?
“Thử một đao nữa!” Mạnh Kỳ quát to, đao thế tròn vành vạnh, suy diễn bầu trời, dung tàng vạn vật.
Một đao này, Mạnh Kỳ kết hợp Âm Dương tam hợp, hư không tàng vật, thế công thế thủ đều ở trong đó, vừa giống công, vừa giống thủ, rất khó suy đoán.
Vương Tư Viễn giơ tay, đâm thẳng vào giữa vòng tròng, dù có biến hóa thể nào, thì vẫn có chỗ không sao biến hóa được, thiên không tuy hư, nhưng chứa đại đạo!
Đương! đao kiếm đánh nhau, đao thế lại bị phá.
Nhưng “Thiên chi thương” nảy lên, bùng ra điện quang, ngưng tụ thành đao khí!
Mục đích Mạnh Kỳ vẫn giấu nãy giờ, bây giờ lòi ra!
Đao khí bừng lên, bầu trời tối sầm lại, điện quang chớp lóe đan thành đao khí, như rồng như rắn, bổ thẳng vào Vương Tư Viễn.
Khoảng cách hai bên quá gần, đao khí vừa phát, tjo2 đã tới gần!
“Thử một đao nữa!”
Tiếng hét to vang vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...