Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Hiện giờ, chỉ có Mạnh Kỳ là hỏa diễm quanh người đã ảm đạm, Giang Chỉ Vi, La Thắng Y, Tề Chính Ngôn, Nguyễn Ngọc Thư đều chưa thể ra tay, nên yêu quái chỉ đề phòng hắn, bay tới chỗ Trương Viễn Sơn.

“Cơ duyên là cơ hội tiến vào Linh sơn.” Trương Viễn Sơn nói đại.

“Vậy à, vậy không phải không thể hợp tác.” Yêu quái khẽ gật đầu.

Trương Viễn Sơn vẫn do dự, nên tin yêu quái, hay nên chống cự?

Thấy yêu quái thái độ dễ chịu, hắn đã nghiêng về hướng hợp tác.

“Nhưng ngươi phải chết!”

Đột nhiên, yêu quái quát to, trường thương đâm mạnh ra, hỏa diễm quay cuồng, nóng rực khủng bố.

Chỗ tay trái đau đớn không ngừng nhắc nhở nó trả thù!

Đối với yêu quái bình thường, đại cục là cái gì? Có thể ăn sao?

Trương Viễn Sơn không nghĩ tới yêu quái nói trở mặt liền trở mặt, mũi thương đã đến trước mặt.

Lúc này, một bóng người bay ra, đẩy Trương Viễn Sơ ra, để mình bị thương đâm vào, lửa cháy rừng rực.

“Chân Chân!” Trương Viễn Sơn hét lên, nhìn vào đôi mắt kiên định của Phù Chân Chân.

“Ngươi làm việc trầm ổn lão luyện, có bản lĩnh làm thủ lĩnh, điều đó rất tốt, nhưng lại suy nghĩ quá nhiều, băn khoăn quá nhiều, khi cần quyết định thì lại thiếu đi dũng khí......” Lời của lão tổ tông bỗng văng vẳng trong tai hắn.

Cảnh trước thì do dự, sau lại hạ quyết tâm đứng ra, định vạch trần bí mật của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lại hiện ra trong mắt hắn.

“Đúng vậy, ta không có dũng khí quyết định.”

“Nhưng hôm nay, ta sẽ không còn điều đó nữa!”


Nhìn đôi mắt đầy quyến luyến của Phù Chân Chân, trong lòng Trương Viễn Sơn dâng lên vô vàn dũng khí, thôi phát thành kiếm ý.

Huyết quang vọt lên, Trương Viễn Sơn như đang thiêu đốt tinh huyết Nguyên Thần.

Kiếm quang ngang trời, u u ám ám, phi điểu quái vật lại bị lôi ra, ngoài thân hiện lên những vệt máu, chúng cắt sâu vào trong, nhìn thấy cả xương.

Ba ba ba, phi điểu quái vật bị rớt xuống mấy khối thân thể, mắt nó trừng lên, kinh ngạc.

Một cơn gió thổi qua, xung quanh đã không còn yêu vật, một mảnh an bình.

“Trương sư huynh!” Tề Chính Ngôn miễn cưỡng đứng lên, bi thống hô.

Sau một kiếm, này, cả người Trương Viễn Sơn không còn khí tức, mặt trắng bệch, thất tha thất thểu đi đến trước mặt Phù Chân Chân, khoanh chân ngồi xuống, sau đó nâng Phù Chân Chân dậy, ôm chặt lấy cô tựa vào ngực mình.

Nửa bước ngoại cảnh một thương xuyên tim, Phù Chân Chân đã sớm bỏ mình, chỉ còn đôi mắt vẫn mở to, đầy dịu dàng.

Trương Viễn Sơn đưa tay lên run rẩy vuốt mắt cho cô, thâm tình mà quyến luyến.

Hỏa diễm trên người Mạnh Kỳ đã tắt, nhưng Xá Thân quyết cũng đã hết hiệu quả, miễn cưỡng đứng dậy, nuốt Đại Hoàn đan, lảo đảo tới cạnh Trương Viễn Sơn.

“Trương sư huynh......” Hắn không biết nên nói gì, từ lúc biết nhau đến giờ, Trương Viễn Sơn luôn như huynh trưởng của mọi người, trầm ổn tin cậy, ai cũng quan tâm.

Trương Viễn Sơn mỉm cười: “Việc đã đến nước này, không cần nói gì thêm nữa, nếu không có một kiếm cuối, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, cuối cùng, ta cũng đã chiến thắng chính bản thân mình.”

Hắn đây chính là hồi quang phản chiếu.

Dừng một chút, Trương Viễn Sơn lôi Đại Hoàn đan của mình và đan dược trị liệu của Phù Chân Chân đưa cho Mạnh Kỳ: “Ta đã không còn dùng được.”

“Trương sư huynh......” Mạnh Kỳ mắt mờ đi, nghẹn ngào, không nói được lời nào.

Trương Viễn Sơn từ từ nhắm mắt, hơi thở mong manh nói:

“Hãy thay chúng ta sống cho thật tốt, sống tới khi rời khỏi luân hồi.”


“Trương sư huynh, nếu như có cơ hội, sẽ làm mọi người sống lại!” Mạnh Kỳ bật thốt.

Giang Chỉ Vinhích lại gần, cũng hứa: “Nếu có cơ hội, sẽ làm mọi người sống lại.”

“Không cần, nếu thật sự nhớ thương chúng ta, hãy thoát khỏi luân hồi, trở thành đại năng cao nhất, dựa vào sức mạnh của chính mình để làm chúng ta sống lại.” Trương Viễn Sơn không muốn làm đám Mạnh Kỳ nặng gánh.

“Đáng tiếc a......” Hắn vẫn còn vướng bận trong lòng chưa thể buông tay, nhưng không nói.

Mạnh Kỳ bỗng nghĩ ra một ý, trịnh trọng nói: “Trương sư huynh, nếu gia đình hai người gặp nạn, dù có vượt lửa qua sông, ta cũng sẽ không tiếc!”

Nam nhi một lời hứa đáng giá ngàn vàng!

Trương Viễn Sơn cười, mắt hoàn toàn nhắm lại, vẫn ngồi khoanh chân, ôm chặt Phù Chân Chân.

Mạnh Kỳ hít sâu, áp chế bi thống trong lòng: “Xử lý thi thể xong, chúng ta lập tức rời đi.”

Chưa biết có còn yêu quái nào đuổi theo hay không.

Giang Chỉ Vi lôi bao độc dược từ trên người Phù Chân Chân, rắc lên hai người, thì thầm: “Không thể để thi thể hai người bị yêu quái làm nhục, nguyện để máu thịt hai người giao hòa với nhau......”

Thi thể Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân nhanh chóng hóa thành máu, trộn lẫn vào nhau, chỉ còn Bạch thủ tương tri kiếm và Đằng Xà kiếm.

Tuy thiếu thiện công, nhưng đám Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đều là người biết giới hạn, không làm ra chuyện lấy kiếm của người đã chết, chỉ đào hố, chôn bãi máu và hai thanh kiếm hợp táng.

Về phần Đại Hoàn đan và đan dược chữa thương của Phù Chân Chân, thì đều giao cho Nguyễn Ngọc Thư, bởi vì ai cũng muốn xông lên đánh chiến, không cẩn thận sẽ làm vỡ mất.

Hai đoạn trường thương của yêu quái được ném vào trong nhẫn trữ vật.

Cả bọn đỡ nhau chạy đi, một lúc lâu sau, cũng nghênh đón ánh mặt trời của ngày thứ bảy.

Trời sáng lên, mắt Mạnh Kỳ trợn to, đầy tuyệt vọng.


Vì họ đang đứng trên một ngọn đồi, xa xa là một cái chùa cũ nát, trông rất quen mắt, giống hệt lúc họ rời đi sáu ngày trước y như đúc.

Nó chìm trong ánh mặt trời vàng rực, rộng lớn mà thanh tịnh.

Lại quay trở về đây?

Là Lục Đạo Luân Hồi chi chủ hạ cấm chế, hay là vì cơ duyên tới nên tự nhiên thay đổi?

Khó trách Cát Hoài Ân dù có bói kiểu nào cũng ra đại hung, vì dù có đi theo hướng nào, cũng đều sẽ trở lại nơi này...... Mạnh Kỳ bỗng hiểu ý nghĩa thật sự của lần bói toán đầu tiên của Cát Hoài Ân.

Chính là, vì sao lần nào cũng đều là hướng tây?

“Hiện giờ, yêu vật đều đang truy sát chúng ta, trở về đây ngược lại lại là thượng sách, không chừng có thể thuận lợi vượt qua một ngày cuối cùng.” Thương thế của La Thắng Y cơ bản đã khỏi hẳn, đã khôi phục chiến lực, đám Giang Chỉ Vi Mạnh Kỳ cũng vậy.

Mạnh Kỳ cố kềm chế tuyệt vọng, khẽ gật đầu: “Ừ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”

Cố mà tin vào vận khí đi, ai biết có yêu quái nào đang canh giữ trong chùa hay không? Hay không chừng yêu vương thật sự đang đằng vân giá vũ bay tới đây đấy chứ!

Việc đã đến nước này, mọi người không còn khả năng quay đầu lại đấu với đại đội yêu quái được nữa, đành phải nỗ lực đi tới trước,không nhất định phải vào trong chùa, tìm đại chỗ nào gần đó chung quanh, chống đỡ cho qua ngày cuối cùng này.

Đi thêm một đoạn, La Thắng Y tìm được một địa huyệt ẩn nấp, cả đám chui vào.

Trong địa huyệt đầy quái thật, tối thăm thẳm, mơ hồ có tiếng nước ngầm chảy.

“Hi vọng yêu quái không tìm thấy nơi này......” La Thắng Y cảm khái, ngày cuối cùng của nhiệm vụ đầu tiên của hắn, vì thực lực hắn rất yếu, nên bị địch nhân bỏ qua, hắn cũng là tìm một sơn động nấp vào, mới an ổn qua khỏi, hôm nay không khỏi lại sinh ra hy vọng được may mắn như thế.

Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn, Nguyễn Ngọc Thư đều không có hướng thói quen cầu xin trời phật, nên tự đi kiểm tra khắp xung quanh, xem địa huyệt thông ra đâu, có thể dựa vào đây để chống lại yêu quái hay không, dù yêu quái có thể bay, thì vào nơi này cũng phải hạ xuống đất giống như mình!

Đương nhiên, tiền đề là Bích Ba đại vương Ba Nhi Bá không có tới, bằng không với thực lực ngoại cảnh của nó, đủ để giết chết đám người không có đồ vật khống chế yêu vật hỗ trợ này.

Bỗng nhiên Mạnh Kỳ nhìn thấy một bóng đen lóe lên, động tác không tính là nhanh.

“Ai?” Mạnh Kỳ thi triển Huyễn Ma thân pháp chạy vội qua, tóm được một lão già gầy trơ cả xương, là con người.

“Ý, các ngươi không phải yêu quái?” Lão già đã gần như gần đất xa trời.

Đám Giang Chỉ Vi đều vây lại, Mạnh Kỳ trầm giọng hỏi: “Lão trượng, chúng ta là Nhân tộc, bị yêu quái đuổi giết, phải tránh né tới đây, còn ông?”

Lão đầu cười khổ: “Ta đương nhiên là Nhân tộc, trong tộc đồ ăn thiếu thốn, lại có tuổi, nên tự rời đi để chờ chết, để người trẻ tuổi còn có hy vọng sống sót.”


Sử sách thời yêu loạn có ghi rằng, trong các bộ lạc nhân loại, chỉ cần có tuổi, đều sẽ tự rời khỏi khu vực an toàn, đi ra ngoài chờ chết, để khỏi lãng phí thực phẩm, nhờ có họ hi sinh, nhân loại mới tiếp tục lưu truyền hậu đại, mới còn dưỡng ra được tài năng, từ từ đi lên vị trí tôn sư.

“Bộ tộc các người ở đâu?” Mạnh Kỳ ném cho ông lão một thanh lương khô và nước.

Ông lão cảnh giác nhìn hắn: “Các ngươi muốn làm gì? Nơi bộ tộc trốn cách đây rất xa.”

“Lão trượng yên tâm, chúng ta không định quấy rầy.” Mạnh Kỳ thở hắt ra, hắn hiểu vì sao ông lão đề phòng.

Lão đầu thở dài: “Các ngươi là người tốt, nhưng ta không để lộ ra được, thời nay yêu quái quá nhiều, nuôi dưỡng không ít người trung thành với chúng nó, ai, vẫn là thời cổ đại tốt, khi đó có thần tiên, có thiên binh thiên tướng, có Phật Đà Bồ Tát, có La Hán tăng binh, yêu quái tuy cũng ăn thịt người, nhưng đâu có ngang ngược được như bây giờ, hồi đó nhân tộc chúng ta rất đông, thành lập rất nhiều quốc gia, không lo ăn không lo uống......”

“Cổ đại? Thời cổ đại, nơi này thuộc quốc gia nào?” Mạnh Kỳ hỏi.

Chỉ có nói tên cổ, hắn mới biết được đây là nơi nào, không chừng có thể tìm ra sinh lộ.

Lão đầu nhíu mày nghĩ nghĩ: “Cổ đại? ờ, nơi này nghe nói từng là linh sơn.”

“Linh sơn?” Mạnh Kỳ bật thốt, trong lòng kinh hãi.

Nếu đây là Linh sơn, còn phải đi đâu tìm linh sơn nữa!

Ông lão khẽ gật đầu, không hiểu vì sao người trẻ tuổi nào lại kinh ngạc như thế.

“Nơi này là Linh sơn......”

“Vậy tấm biển Đại Lôi Âm tự......”

“Cát Hoài Ân bói toán phương hướng đều là hướng tây......”

“Viên Mông di tín, đi đâu tìm Linh sơn?”

“Tiểu Ngọc Phật............”

“Cát Hoài Ân bói toán hướng ‘Tây’ kỳ thật chữ ‘tây’ ở đây chỉ là tượng trưng trên ý nghĩa, ‘tây’ là ‘Tây Du’, mà kinh nghiệm tới Tây Du, mục đích chính là Linh sơn, dấu hiệu của Linh sơn chính là Đại Lôi Âm tự...... thực ra, kết quả phương hướng bói toán của Cát Hoài Ân chính là ‘tấm biển Đại Lôi Âm tự’!”

“Tiểu Ngọc Phật là chìa khóa!”

Quanh co lòng vòng, lại trở về điểm ban đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui