Dịch giả: Tiểu Băng
Dù trước khi tiểu yêu trả lời, mọi người đều đã biết chắc chắn là trong vòng tám trăm năm, nhưng nghe tiểu yêu trả lời xong, đều im lặng nghi hoặc.
Trương Viễn Sơn chau mày: “Ma Chủ dẫn Cửu U tà ma và sinh linh Ma Giới tiến công Thiên Đình, chết dưới Thiên Đế Thiên Đạo, phần còn lại phân tán vào thế giới Luân Hồi, Ma Giới bị hủy diệt, Cửu U vô tung, truyền thuyết hai thế giới lại khớp với nhau ở điểm này.”
Phần nhân ma, hắn đổi phần ghi chép của chủ thế giới đổi thành phần còn lại phân tán vào Luân Hồi thế giới.
Mạnh Kỳ nhớ đến hình ảnh đầy điêu tàn trần ai, đầy năm tháng, chỉ nói một câu “Ngươi tới muộn”......
Tây Du lại có đoạn truyền thuyết này về Ma Chủ!
Cửu Linh Nguyên Thánh lại còn đi canh Cửu U môn? Trong chủ thế giới không ghi lại điều này, còn không có cả Cửu Linh Nguyên Thánh, chỉ có Thái Ất Thiên Tôn.
“Nhưng vẫn có một sự khác biệt rất lớn, là thời gian Ma Chủ vẫn lạc và Yêu Thánh tọa hóa cách nhau rất lâu.” Giang Chỉ Vi trầm ngâm, “Ma Chủ tiến công Thiên Đình, thân tử đạo diệt ngàn năm sau Thiên Đình mới đột nhiên rơi xuống, Cửu Trọng Thiên biến mất, sau đó, bởi vì Thiên Đế vẫn lạc, những thần tiên cấp cao đều biến mất theo Cửu Trọng Thiên, những thần linh tiên nhân còn sót lại thì lung tung làm theo ý mình, lại không đủ sức áp chế Yêu tộc, nên Thượng Cổ mới đi vào thời đại ‘Yêu loạn đại địa’.”
“Thời đại này kéo dài không biết bao nhiêu vạn năm, từng vị Phật Đà nhập diệt, từng vị tiên nhân vẫn lạc, những người còn sót lại chỉ có thể cố thủ tịnh thổ và Động Thiên, thêm Cửu U sau khi đóng kín, tà ma lưu lại thế gian, Nhân tộc chúng ta vô cùng thê thảm, mãi tới khi Nhân Hoàng long đài chú kiếm, thượng trảm thiên thần, dưới phách tà ma, trung trừ yêu vật, Nhân tộc mới từng bước gian nan cầu sinh.”
“Lúc này, Yêu Thánh lại đột nhiên tọa hóa, lấy chân hỏa tự thân luyện ‘Phượng Hoàng bảo thể’ thành một thanh phượng sí Hắc Kim thương, thời đại yêu loạn đại địa chấm dứt. Nhân tộc đại hưng, đi lên vị trí hoàn vũ tôn sư, tiến vào trung cổ, tuy không có ghi lại niên đại cụ thể, nhưng có lẽ Yêu Thánh tọa hóa và Ma Chủ bỏ mình ít nhất cách nhau năm vạn năm.”
Sợ Mạnh Kỳ không hiểu, cô bèn giải thích.
“Bây giờ Tây Du thế giới vẫn còn trong thời gian yêu loạn nhân thế......” Nguyễn Ngọc Thư chỉ một phát ngay vào vấn đề chính, Yêu Thánh đã tọa hóa, song Yêu tộc vẫn là chúa tể thế giới.
Mạnh Kỳ quay đầu lại nhìn tiểu yêu đầu chó, giọng lãng đãng: “Có từng nghe thấy Nhân Hoàng chưa?”
“Nhân hoàng? Đó là phần nào trên cơ thể người? Hình như chưa ăn qua......” Tiểu yêu mờ mịt trả lời.
“Có gặp nhân loại nào lợi hại chưa?” Mạnh Kỳ lại hỏi.
Tiểu yêu kinh hoảng trả lời: “Đại đại vương nói có một chỗ không được tới, đó là nơi Đạo Môn thần tiên thanh tu.”
Mọi người nhìn nhau, thế giới này hình như không có nhân hoàng?
Mạnh Kỳ cảm thấy cổ quái, Tây Du phát sinh vào thời Đại Đường, sớm đã có Tam Hoàng Ngũ Đế, song nơi này lại hoàn toàn tương phản với chủ thế giới, xem ra phải làm rõ Tây Du vì sao lại có Yêu Thánh và Ma Chủ, phải tìm manh mối khác.
“Chư vị Đại Thánh có những ai?” Giang Chỉ Vi tu luyện Huyễn Hình đại pháp, hỏi bổ sung. Cô rất ngạc nhiên với cái xưng hô Đại Thánh này, vì theo ghi chép, trên Yêu Vương là Yêu Thần, trên Yêu Thần chính là khai thiên tích địa đệ nhất yêu, Yêu tộc Thánh Giả Phượng Hoàng Thiên Hậu, song đây chỉ là được ghi trong điển tịch Nhân tộc lưu lại, không chắc là chuẩn.
Tiểu yêu kính sợ đáp: “Bình Thiên Đại Thánh gia gia, Phúc Hải Đại Thánh gia gia. Hỗn Thiên Đại Thánh gia gia...... Còn có làm Phật lại trở về Yêu tộc Tề Thiên Đại Thánh gia gia, còn có Kim Sí Đại Bằng vương, Khổng Tước Đại Minh vương.”
“Chỉ từng nghe thấy hai cái sau......” Giang Chỉ Vi nhìn đám Trương Viễn Sơn, cả đám đều lắc đầu ý bảo chưa từng nghe tên những Đại Thánh đầu tiên, chỉ biết hai Phật Môn Thánh Giả phía sa, nếu lấy chủ thế giới Kim Sí Đại Bằng vương và Khổng Tước Đại Minh vương truyền thuyết đến phán đoán, thì mấy vị Đại Thánh này thực lực thật sự không phải là nhỏ, vượt qua cả Yêu Thần, kém cỏi nhất phải tương đương phổ thông Bồ Tát đi?
Mạnh Kỳ biết vài vị Đại Thánh, nhưng thế giới Tây Du này càng ngày càng quỷ dị, không thể nào phán đoán thực lực thật sự của chúng.
Bọn họ lại hỏi thêm mấy câu, ngoài những chuyện liên quan tới yêu tộc, những vấn đề còn lại tiểu yêu đều lắc đầu không biết, ngay cả hiện giờ còn những đại yêu và yêu vương chân chính nào, nó cũng không biết rõ.
Mạnh Kỳ nhớ tới sư yêu kêu lang yêu là “Tam đệ”, thì bật hỏi: “Hoàng sư đại vương là đại vương thứ mấy trong nhà ngươi?”
“Nhị đại vương.” Tiểu yêu không chút do dự trả lời.
“Đại đại vương là ai? Lai lịch gì?” Mạnh Kỳ khẽ hít vào một hơi.
Tiểu yêu đầy tự hào: “Đại đại vương nhà ta từng tám trăm năm trước đại chiến với Tề Thiên Đại Thánh gia gia tám trăm hiệp mới chịu thua!”
Má ơi! Gặp phải yêu vương thật sự! Mạnh Kỳ hoảng sợ, mọi người cũng kinh hãi......
“Tên là gì?” đám mình giết hai tiểu đệ của nó, một đám lâu la của nó, không ổn nha!
Tiểu yêu ngẩng đầu: “đại đại vương nhà ta gọi làm Bích Ba vương, năm đó gọi là Ba Nhi Bá (cá trê yêu).”
Phốc...... Mạnh Kỳ phun nước miếng đầy mặt tiểu yêu, hù chết ta! thì ra là cái con này!
Chém gió cũng chém vừa vừa thôi chứ! Cái con này đừng nói đấu được với Đại Thánh tám trăm hiệp, ngay cả phàm nhân mà nhanh tay nhanh chân nó còn chưa chắc đánh thắng được!
Đương nhiên, đây là chuyện đã từ tám trăm năm trước, sống tám trăm năm, Ba Nhi Bá không biết đã có thần thông pháp lực gì hay chưa!
“Nói dối, đại đại vương nhà ngươi dựa vào cái gì mà sống được tới tám trăm năm?” Mạnh Kỳ thấy đám Phù Chân Chân vẫn còn bị chìm trong cái gọi là Yêu Vương và Đại Thánh đại chiến tám trăm hiệp mà sợ hãi, thì gây chuyện.
Bình thường, Yêu tộc đều có tuổi thọ, Tôn đại thánh nghệ thành trở về đều còn bị câu vào địa phủ, chỉ có thể sống hơn ba trăm tuổi, song hắn quá mạnh mẽ, xóa luôn tên mình trong sổ sinh tử, còn cái tên Ba Nhi Bá này dựa vào cái gì đòi sống tới tám trăm năm?
“Hừ, năm đó Thiên Đình băng tán, ba mươi ba trọng thiên biến mất, không biết bao nhiêu linh đan diệu dược rơi xuống thế gian, đại đại nhà ta phúc duyên thâm hậu, may mắn lấy được một viên, biến thành cá mè hoa, có thể sống tới một ngàn năm trăm tuổi.” Tiểu yêu thấy người ta nghi ngờ đại vương, to tiếng đáp trả.
Còn có thể thay đổi chủng loại a...... Mạnh Kỳ thực không thể không ca ngợi đan dược của Thiên Đình Lão Quân: “đại đại vương nhà ngươi và nhị đại vương, tam đại vương ai lợi hại hơn?”
“Đương nhiên là đại đại vương!” Tiểu yêu đầy mặt sùng kính, “Nhị đại vương và tam đại vương phải liên thủ mới có thể đánh ngang tay với đại đại vương, không hổ là cường giả năm đó đấu được với Đại Thánh gia gia chiến tám trăm hiệp!”
“Trong tám trăm dặm quanh đây, đại đại vương nhà ta là lợi hại nhất!”
Cả đám thở phào, dù nhị đại vương rất lợi hại, chưa từng phát huy thực lực vốn bởi vì ăn bậy này nọ và bị Chiếu Yêu kính khắc chế mà bỏ mình, nhưng tốt xấu vẫn là nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn, vậy thì Bích Ba Vương Ba nhi bá quá lắm cũng mới chỉ là sơ nhập ngoại cảnh, thực lực cắn nuốt thiên địa tinh hoa mà thôi.
Nhưng nghe thấy cái thứ mặt hàng như Ba Nhi Bá mà cũng có thể tới được trình độ này, Mạnh Kỳ vốn thuộc làu Tây Du chỉ có thể cảm thán một câu thế sự tang thương.
“đại đại vương nhà ngươi đâu?” Mạnh Kỳ rất quan tâm tới việc có bị trả thù hay không.
“Đại đại vương đã về Bích Ba đàm thăm người thân, chưa trở về, nhưng đạo ánh sáng kia rất dễ làm người ta chú ý, hẳn là ngài đã nhìn thấy.” Tiểu yêu thành thành thật thật trả lời.
Mạnh Kỳ thở hắt ra: “Sao các ngươi biết cơ duyên lại ở trong chùa này?”
“Nhị đại vương nói mấy trăm năm trước, có con lừa ngốc trải qua cực khổ, tìm đến Linh sơn rồi biến mất, sau đó trở lại thế gian, không biết tung tích, nên đều suy đoán cơ duyên ứng ở trên người hắn.” Tiểu yêu cực không hảo cảm với hòa thượng.
Chẳng lẽ chùa này do tên tăng nhân kia xây lên? Tấm biển Đại Lôi Âm tự này là do hắn mang tới?
“Nơi đây không thích hợp ở lâu, tấm biến Đại Lôi Âm tự không thể mang theo, nếu không rất dễ dụ yêu vương tới.” La Thắng Y trầm giọng nói.
Tuy chung quanh đều là hiểm địa, nhưng thứ mang tới nguy hiểm chỉ có bản thân cái chùa và tấm biển này, nên đám Mạnh Kỳ đều không phản đối, phải rời khỏi chùa này, tìm nơi gần đây ẩn trốn.
“Mang theo Yêu tộc chi huyết, che dấu người sống khí tức của chúng ta.” Giang Chỉ Vi nhắc.
Những người khác lại tra khảo thêm hai tiểu yêu bị trọng thương để ngừa có trá, Cát Hoài Ân lại tung đồng tiền, để xem phải chạy theo hướng nào.
“Bên kia.” Hắn không nói cát hung, chỉ luôn.
Mạnh Kỳ sửng sốt, Cát Hoài Ân chỉ vào là phía tây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...