Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Một cơn lửa giận vô danh trào dâng mãnh liệt, Mạnh Kỳ thiếu chút nữa phóng qua hỏi trực tiếp việc này, Chân Tuệ cũng quay đầu nhìn Cố Trường Thanh, hai mắt đầy thương cảm và quan tâm.

Họa không đến người nhà, họa không đến người nhà...Kiếp trước Mạnh Kỳ sống khá an ổn, không có quá nhiều cảm thông với những người có thảm án diệt môn. Lúc trước Mạnh Kỳ nghe thấy cả nhà sư phụ bị giết, hắn cũng chỉ có chút đồng tình. Nhưng bây giờ người nhà của Cố Trường Thanh không phải người nhà của mình, nhưng vì chuyện của mình mà chết, cảm xúc hoàn toàn khác nhau!

Lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực hắn, chỉ hận không thể đem bọn mã phỉ táng tận lương tâm này giết hết sạch, chỉ hận không đem tên đầu sỏ bầm thây vạn đoạn.

Hít sâu mấy hơi, Mạnh Kỳ vỗ vai Cố Trường Thanh: ''Trường Thanh đừng vội, có thể là nghe nhảm đồn bậy.''

Cố Trường Thanh rùng mình, thần sắc sợ hãi, miễn cưỡng tươi cười: ''Đúng vậy, có thể là đồn bậy. Cố Gia Bảo chúng ta tuy không có Ngoại Cảnh nhưng cũng là đại tộc, làm sao lại không bảo vệ người trong gia tộc. Hơn nữa còn có Thân Độc Liêu, hắn luôn không hợp với Tắc La Cư, sao lại mặc cho thủ hạ của Tắc La Cư động thủ...''

Hắn nói một hơi, tìm rất nhiều lý do, đều muốn khẳng định vừa rồi chỉ là tin đồn.

Vì tâm tình bị kích động nên hắn cũng không dùng truyền âm nhập mật, may mà bàn của họ ở nơi vắng vẻ, không ai chủ ý cả. Mà Mạnh Kỳ cũng không sợ hãi, vừa rồi nghe chuyện thì có vẻ mấy người sư phụ vẫn còn ở Hãn Hải, lúc này không có mã phỉ nào dám uy hiếp mình.

''Ài, Cố Gia đường đường là đại tộc, sao lại vì một phong thư của Ác Thư Sinh - Khang Chi mà ngoan ngoãn giao tộc nhân ra? Về sau ai nguyện ý đi theo gia tộc như vậy chứ?'' Một phú thương thở dài, hắn cũng xuất thân từ một đại tộc, cảm thấy hành động của Cố Gia rất đáng khinh và khó hiểu.

Nghe được câu này, Cố Trường Thanh mạnh mẽ ngả ra sau, tựa như thiếu chút nữa ngất xuống đất, thần sắc buồn bã mê mang, ánh mắt vô thần mang theo sợ hãi, lại ẩn chứa hỏa diễm rừng rực.

Vị sa khách đang nói chuyện với phú thương có vẻ như biết khá nhiều tin tức, thở dài nói: ''Đều là do tiểu tử của Cố Gia không hiểu chuyện. Nếu hắn cùng với đám đệ tử của Tuyết Sơn Phái tru sát thủ hạ của Tắc La Cư thì ai dám nói gì? Thân Độc Liêu chắc chắn sẽ cười lớn mà bảo vệ Cố Gia Bảo.''

''Thế nhưng hắn lại thông đồng với hòa thượng Trung Nguyên, giết hai vị Cửu Khiếu cao thủ của Hãn Hải, đây là việc Đại A Tu La ghét nhất. Cho dù Đại A Tu La là thần linh sẽ không để ý đến chuyện của con sâu cái kiến, nhưng Thân Độc Liêu sao dám mạo hiểm ra tay giúp đỡ Cố Gia Bảo, phá hỏng hình tượng của hắn trước mắt Đại A Tu La? Hắc, nếu không có tầng quan hệ này, Khốc Lão Nhân đã trực tiếp ra tay tàn sát cả nhà hắn rồi.''


''Thế nên Ác Thư Sinh gửi hai phong thư cho Cố Gia Bảo và Thân Độc Liêu. Vừa cho Thân Độc Liêu mặt mũi, lại vừa không quá ép Cố Gia Bảo, chỉ cần giao ra trực hệ của Cố Trường Thanh thì cũng không tính là quá phận. Dưới tình huống như vậy Cố Gia Bảo chỉ đành khuất phục mà thôi.''

''Gia tộc này cũng coi có lý trí, nếu không chắc chắn sẽ bị Tắc La Cư diệt cả tộc.''

Tuy rằng Cố Gia Bảo và Tà Lĩnh là một nam một bắc, cách nhau hơn nửa Hãn Hải, nhưng thời gian một tháng vẫn đủ để chim đầu bạc truyền tin.

Phú thương thở hắt ra, suy nghĩ gia tộc nhà mình, dường như cũng đành buông tha, ủng hộ cách nhìn của đa số người. Vẻ mặt hắn chán nản thất vọng nói: ''Chẳng lẽ Hãn Hải này lại không có thiên lý, ai mạnh liền có thể tùy ý chi phối tính mạng người khác.''

''Hặc hặc, ngươi buôn bán nhiều năm ở đây vậy rồi mà vẫn chưa hiểu đạo lý này sao? Nắm đấm chính là thiên lý, tiền tài và quyền thế cũng là đạo lý.'' Sa khách cười to.

''Vẫn là Đại Tấn của ta tốt hơn, tốt xấu gì thì các thế gia môn phái vẫn bận tâm da mặt, bề ngoài thì vẫn nói chữ lý.'' Phú thương lắc đầu.

Về phần các bang phái tà đạo, vì chịu sự chèn ép của chính đạo nên cũng sẽ không làm quá nhiều chuyện khiến người ta oán trách.

Nghe thấy bọn họ nói chuyện. Cố Trường Thanh nghiến chặt răng, hai nắm đấm nắm chặt, có máu tươi chảy ra, như là móng tay đâm vào da thịt.

''Ta làm sai sao? Thật sự là ta đã sai sao?'' Hắn ngẩng đầu, tự như là hỏi Mạnh Kỳ, nhưng ánh mắt trống rỗng vô thần, căn bản là không biết đang nhìn ai.

Mạnh Kỳ cũng bi thương và giận dữ, mạnh mẽ hít hai cái, cố gắng làm mình bĩnh tĩnh lại: ''Không, ngươi không làm sai, là bọn chúng quá ác độc, vô pháp vô thiên.''

Cố Trường Thanh đứng lên, lại cưỡng ép ngồi xuống, mặt không biến sắc nói: ''Chân Định sư đệ, phiền ngươi nghĩ cách tìm hiểu rõ việc này.''


Ánh mắt hắn đạm bạc, mang theo sự trầm tĩnh làm người khác kinh hãi.

Mạnh Kỳ gật đầu, đi ra ngoài đường, tìm một tên tiểu tử, cho hắn bạc vụn để hắn tới khách sạn nghe ngóng tin tức.

Qua một thời gian ngắn, Mạnh Kỳ quay lại khách sạn, thấy trên bàn đã đầy thức ăn, nhưng chẳng ai ngó tới. Chân Tuệ cũng đang nói chuyện trong kinh phật để trấn an Cố Trường Thanh.

''Sự việc chỉ sợ là thật.'' Mạnh Kỳ nghiêm túc nói ra, tay phải nắm chặt chuôi đao, chỉ hận không thể lập tức rút ra chém giết mã phỉ.

''Cha mẹ ta, con có đệ đệ, muội muội ta chết như thế nào?'' Cố Trường Thanh hỏi một câu mà ngập ngừng ba lần, tựa như không dám biết đáp án.

Mạnh Kỳ nhìn chung quanh, cao giọng nói: ''Tiểu nhị, đem đồ ăn lên phòng giúp bọn ta.''

Nơi đây không nên nói nhiều.

Cố Trường Thanh giống như cái xác không hồn, lảo đảo bước lên phòng trọ trên lầu hai.

Mạnh Kỳ đóng cửa phòng, xác định bên ngoài không có người rồi mới nói: ''Bá phụ, bá mẫu bị đưa đến Tà Lĩnh, không muốn khuất phục trước tra tấn nên giết chết tiểu đệ và tiểu muội tại chỗ, rồi tự sát.''

Cố Trường Thanh kinh ngạc nhìn Mạnh Kỳ, hai hàng nước mắt chảy xuống, nức nở vừa khóc vừa nói: ''Cha ta vì gia tộc mà vào sinh ra tử nhiều lần, khiến người chịu trọng thương để lại bệnh căn. Mẹ ta xuất thân từ thư hương môn đệ, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, chưa bao giờ cũng người khác tranh chấp, chỉ có yên lắng chiếu cố cha ta và chúng ta. Đệ đệ ta mới mười mấy tuổi, vừa bắt đầu Súc Khí, là một tiểu nam tử kiên cường, muội muội ta mới có mấy tuổi, hoạt bát đáng yêu, cả ngày theo ta chạy loạn. Thế mà bọn họ cam lòng giao ra gia đình ta? Bọn họ cam lòng?''

''Trường Thanh...'' Mạnh Kỳ muốn nói gì đó, nhưng thấy trước thảm cảnh như vậy, ngôn ngữ không có chút sức mạnh nào.


Cố Trường Thanh vùi đầu vào hai tay khóc lớn nghẹn ngào: ''Ta hai mươi tuổi đạt đến Khai Khiếu, trong tộc coi như không tệ, phụ thân phó thác nhiều kỳ vọng trên người ta. Vậy mà ta hại chết bọn họ.''

Hãnh mãnh liệt ngầng đầu, nhìn Mạnh Kỳ, trên mặt mang nước mắt: ''Hành hiệp trượng nghĩa thật sự là sai lầm sao? Đến người nhà còn không bảo vệ được thì còn tính đến đại hiệp cái gì?''

Trong thanh âm lộ ra sự mê mang và tự trách.

Mạnh Kỳ thành khẩn nhìn hắn: ''Chuyện này do ta mà ra, cho dù không ngờ tới, cũng vẫn là lỗi của ta. Ngươi hành hiệp trượng nghĩa không phải sai lầm, sai lầm là chúng ta không độc ác gian xảo bằng lũ ác nhân đó. Nếu gặp mã phỉ nhất định phải chém tận giết tuyệt, không để lại hậu hoạn.''

Đây cũng là cách làm của Mạnh Kỳ trước kia, diệt cỏ tận gốc tuyệt đối không phải là nói xuông.

''Là như vậy sao?'' Cố Trường Thanh hỏi lại, dường như trong nội tâm đã có dao động.

''Ngươi không muốn báo thù sao?'' Mạnh Kỳ cố ý hỏi, hắn muốn kéo Cố Trường Thanh khỏi sự tự trách và hối hận.

Cố Trường Thanh nhắm chặt mắt một lúc rồi đứng dậy, trong hai mắt thiêu đốt hận ý khó nói: ''Muốn! Ta chỉ hận không thể đi ngay bây giờ giết chết tên Ác Thư Sinh, giết chết thằng đầu sỏ này! Hận không để cho tộc trưởng quỳ xuống bồi tội trước mặt ta! Thù này ta thề không đội trời chung.''

Hắn dường như đã tìm được mục đích sinh tồn mới.

Mạnh Kỳ nhẹ gật đầu, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc: ''Ngươi phải hiểu một chuyện, chỉ khi nào nắm giữ sức mạnh thì chúng ta mới có thể báo thù, chúng ta mới có thể chủ trì chính nghĩa.''

''Đúng vậy, ta đã thông suốt một đạo lý. Đối với ác nhân, cảm hóa là vô dụng, chỉ có thể khiến chúng trả giá gấp mười lần mới có thể răn đe khiến chúng biến mất.'' Cố Trường Thanh căm hận nói.

Mạnh Kỳ không phản bác, cách nhìn của hắn cũng tương tự. Đối với loại tán tận lương tâm thì chỉ có dùng sức mạnh mà chấn nhiếp, cảm hóa nhân tính chỉ là biện pháp bạc nhược không hề có tác dụng lâu dài.


Hắn chỉ vào thức ăn trên bàn, trầm giọng nói: ''Nếu muốn báo thù, chúng ta phải bổ sung thể lực thật tốt.''

''Sau đó thì sao?'' Cố Trường Thanh rất mong đợi Mạnh Kỳ có một kế hoạch.

Boong...Mạnh Kỳ rút Hồng Nhật Trấn Tà Đao ra: ''Sau đó chúng ta đi Tà Lĩnh.''

''Cái gì?'' Cố Trường Thanh tuy rằng muốn báo thù, nhưng cũng không nghĩ là đi ngay bây giờ, thực lực của họ hiện tại không đủ.

''Việc này vì ta mà ra, cho dù xông pha khói lửa ta cũng phải giúp ngươi bá thù. Lúc này ở Tà Lĩnh chỉ có Ác Thư Sinh và hai tên Thất Khiếu cao thủ mà thôi, tuy vẫn còn đông mã phỉ dưới Lục Khiếu nhưng không phải là không có cơ hội cho chúng ta. Ít nhất là nhiều hơn lúc đám Tắc La Cư quay về. '' Mạnh Kỳ mạnh mẽ nói, ''Phải cho lũ mã phỉ đó biết rõ, dù ở Tà Lĩnh chúng cũng không thoát được nhân quả.''

Hắn không tìm sư phụ và các trưởng bối đến hỗ trợ vì họ sẽ không giúp hắn phạm sát giới, cùng lắm là bắt Ác Thư Sinh về Thiếu Lâm trấn áp mà thôi.

''Đúng, khẳng định rằng tên Ác Thư Sinh sẽ không nghĩ đến việc chúng ta dám tập kích Tà Lĩnh!'' Cố Trường Thanh nhăn nhó dữ tợn mà nói.

Mạnh Kỳ đao chỉ Tà Lĩnh, âm thanh lạnh lùng nói: ''Lần này rất nguy hiểm, nhưng ta không sợ. Ta muốn giết Ác Thư Sinh, lấy đầu chó của hắn, ta muốn phóng hỏa, thiêu đốt nơi trú quân này của lũ ác nhân, ngươi thì sao?''

''Đến chết ta còn không sợ, vậy thì còn sợ gì nữa?'' Cố Trường Thanh đáp trả, tuy sắc mặt hắn tái nhợt nhưng trong mắt phảng phất như có hỏa diễm thiêu đốt.

''Sư huynh, đệ cũng muốn đi! Người nhà Cố đại ca chết vì việc cứu ta.'' Chân Tuệ trịnh trọng nói.

Mạnh Kỳ suy nghĩ một lúc rồi phân phó: ''Vậy thì ngươi chịu trách nhiệm phóng hỏa, không nên xung đột chính diện.''

''Vâng.'' Chân Tuệ dùng sức gật đầu.

Mạnh Kỳ thu đao vào vỏ, ngồi xuống: ''Vậy thì ăn cơm thôi, ăn xong quay lại san bằng Tà Lĩnh.''


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui