Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ ngồi trong Ngọc Thanh điện, trong mắt nhìn thấy Bích Du cung vạn tiên tới triều, nơi đó người đông náo nhiệt, kinh giảng vang vang, chỉ không có mỗi Linh Bảo Thiên Tôn.
Lần trước khi mình gặp lạc ấn của Linh Bảo Thiên Tôn, lạc ấn đó không hề biến mất, không bị thay thế, cho thấy mình không phải là sản phẩm làm giảm cầu không của ông ta, không có quan hệ trực tiếp gì với nhau cả. Ngược lại, mỗi khi chạm mặt với lạc ấn Nguyên Thủy Thiên Tôn để lại, lập tức xảy ra việc thay thế lẫn nhau, phù hợp hoàn hảo với việc mình kế thừa danh hiệu Nguyên Thủy Thiên Tôn, trở thành chư quả chi nhân đương thời, đúng với tình trạng của sản phẩm làm giảm cầu không của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nhưng sau khi thế thân cho lạc ấn của Nguyên Thủy Thiên Tôn, thì lạc ấn cùng trong giai đoạn lịch sử đó của Linh Bảo Thiên Tôn lại cũng biến mất theo, kết hợp hai việc lại để suy luận, kết quả cho ra rất là đáng sợ!
Nếu mình không phải là sản phẩm làm giảm cầu không của Linh Bảo Thiên Tôn, như vậy lạc ấn của ông ta biến mất chính là do Nguyên Thủy Thiên Tôn, hai người có một mối liên hệ quỷ dị nào đó với nhau!
Đương nhiên, không phải ý là Nguyên Thủy Thiên Tôn dung hợp hay đồng hóa gì Linh Bảo Thiên Tôn, bởi vì chỉ cần kết hợp một thể, bản chất sẽ trở nên giống nhau, duy ngã duy nhất, như vậy nếu hắn gặp phải lạc ấn của Linh Bảo Thiên Tôn, thì lạc ấn của ông ta cũng sẽ phải biến mất, hắn cũng trở thành người thay thế mới đúng.
Mạnh Kỳ không thể không suy nghĩ cặn kẽ lại từng vấn đề.
Trong trận chiến Thiên Đình rơi xuống, Nguyên Thủy Thiên Tôn sau khi nhìn thấy Kiến mộc, đã cảm thán một câu “Chuyện Đạo Quả không mượn ngoại vật”;
Sau khi hành tung của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn trở thành câu đố, còn ở Thanh Vi thiên đại chiến một hồi, nếu trận chiến đó không phải là dấu vết Kim Hoàng làm giả ra, vậy chứng tỏ họ vẫn còn đang tranh giành cái gì đó;
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn đều là Bỉ Ngạn trời sinh, sinh ra cùng một lúc, trước có Tam Thanh sau có thiên;
Bọn họ, một người đại diện cho sự từ không tới có, một người đại diện cho cơ hội tồn tại, một người đại diện cho từ có tới không, nếu hợp vào cùng một chỗ vậy chính là vừa đủ để bao dung tất cả, không có di lưu, không dư không thiếu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn rút ra đoạn lịch sử Phong Thần, che giấu tung tích cho Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn lại ngắt đoạn Tây Du, giấu đi tung tích của Nguyên Thủy Thiên Tôn......
Chuyện này có phải chứng minh rằng đúng là “Đạo” hóa Tam Thanh, mỗi người bọn họ chính là một mặt của “Đạo”, xác minh lẫn nhau, mới là Đạo Quả, mới là hoàn chỉnh chi “Đạo”, cho nên nếu họ muốn siêu thoát, cho dù đối phương ở hậu thiên có chứng được tượng trưng chi “Đạo”, đạt được viên mãn vô ngần Đạo Quả sơ hình, thì cũng vì sự ảnh hưởng lẫn nhau mà không thể nào bước ra được một bước cuối, Tam Thanh một thể, phải cùng nhau cùng một lần thành đạo?
Vì biết điều này, nên Nguyên Thủy Thiên Tôn mới nói câu “Không mượn ngoại vật”, mới cùng Linh Bảo Thiên Tôn lấy tranh đoạt hậu tục làm chủ đạo, chấm dứt đoạn nhân quả của Phong Thần chi chiến, vì trước khi nhìn thấy quả cây Kiến mộc, Tam Thanh mỗi người là tự cầu đạo, trong Đại Đạo chi tranh khi là bạn khi là địch, có ân cũng có hận với nhau, cũng dẫn tới các Bỉ Ngạn khác xuất hiện.
Nếu là như vậy, những chuyện như Bích Du cung xuất hiện ở trên Côn Luân sơn cũng có được lời giải thích.
Tương tự, việc che giấu hành tung của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn thực ra chính là để che giấu trạng thái hiện giờ của họ, để khỏi bị các Bỉ Ngạn khác nhắm vào, phá hỏng.
Đợi tới khi mình tránh thoát khổ hải, đăng lâm Bỉ Ngạn, thì ván đã đóng thuyền, các Bỉ Ngạn khác chỉ còn cách tìm cách khác để cản trở mà thôi!
“Hèn gì lại có chuyện Linh Bảo Thiên Tôn thay đổi trạng thái, dùng một phương thức kì quái nào đó để tồn tại trong trời đất......” Mạnh Kỳ nhìn Bích Du cung, khẽ thở dài.
Lúc này, ở Tây phương Cực Lạc thế giới, Bồ Đề Trí Tuệ tịnh thổ, Yêu Hoàng điện, tân sinh Cửu U, Chân Không gia hương, Tiên Giới tái hiện và Phù Tang cổ thụ giới vực, mọi đôi mắt đều nhìn về phía” Bích Du cung đã trở nên “Trống không”.
Nhìn thấy cảnh này, họ đương nhiên cũng đã nhìn ra tình hình đại khái!
Cách Bích Du cung, Mạnh Kỳ nhìn về phía vầng trăng sáng, giao mắt với Kim Hoàng.
Kim Hoàng hẳn là đã sớm biết, gần đây bà ta không ngừng bị thua thiệt, bị suy yếu đều là đi theo hướng mà bà ta muốn, nên nhất định là sẽ còn có hậu chiêu......
Đến lúc này, Mạnh Kỳ lại hiểu ra thêm một chút về các cuộc tranh phong trong quá khứ.
Nếu Kim Hoàng không kích thích được hắn bổ ra một đao tự tuyệt tương lai kia, thì hắn vốn tu luyện Vô Cực ấn và Khai Thiên ấn sẽ có thể ở trong một thời gian ngắn mà thành tựu Đạo Quả sơ hình, bước vào hàng ngũ cổ xưa giả, luyện đại thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh tới viên mãn, không cần đồng hóa Dược Sư Vương Phật và Thánh Phật Kim Thân cũng có được cảnh giới nhược Bỉ Ngạn, và giúp cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn tam vị nhất thể được siêu thoát, khiến bà ta không còn hi vọng Đạo Quả trong bản kỉ nguyên này.
Từ khi bà ta bày mưu Tiểu Tang, đã chính là chờ một đao đó!
Mạnh Kỳ thu mắt về, nhìn về hướng Đâu Suất cung ngoài ba mươi ba trọng thiên.
“Đạo Đức Thiên Tôn là tồn thế chi cơ, ông ta không thể giống Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn thoát ra khỏi thế gian, tồn tại trong trạng thái khác thường mà phải đợi tới khi kỷ nguyên chung kết, thiên địa không còn, mới có thể tiêu sái rời khỏi, cùng hai người kia dắt tay nhau siêu thoát, cho nên trước đó, ông ta cần phải làm giảm cầu không trọn vẹn, giúp mình trở thành cổ xưa giả......”
“Tới lúc này, mưu đồ này đã không còn giấu mắt ai được nữa, ba Thiên Tôn còn hậu chiêu gì đây?”
Có thể suy ra, mỗi một bước tăng lên tiếp theo của hắn đều sẽ bị A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật, Vô Sinh lão mẫu, Thiên Đế, Ma Phật, và cả Yêu Hoàng điên cuồng ngăn chặn.
May mà đã chém ra một đao tự tuyệt con đường kia, khiến dù có muốn tăng lên cũng vô cùng chậm chạp, nếu không có đại cơ duyên thì đừng mong hi vọng tăng tiến, nếu không bây giờ đã trở thành cái đích cho mọi người công kích!
Kim Hoàng có phải cũng đã có mưu đồ tương tự, nên khi hắn có được cơ duyên, sắp chém ra hóa thân nhược Bỉ Ngạn thứ ba, trở thành Đạo Quả sơ hình, thì đột ngột tuôn ra chuyện Tam Thanh, thu hút sự chú ý của các Bỉ Ngạn, giống như khi xưa đối phó với Thiên Đế để vây sát hắn, như thế, cho dù Tiểu Tang có đăng lâm Bỉ Ngạn, cũng không hỗ trợ gì được cho hắn, mà hắn còn bị những cổ xưa giả khác hạn chế, khó có thể uy hiếp gì được tới bà ta?
Thật đúng là kế nối tiếp kế, tính toán không bỏ sót một chút gì a......
Bóc trần việc này ra sớm cũng không phải là không tốt......
Các mưu kế dần bị lộ ra trong đầu Mạnh Kỳ, khiến hắn càng bức thiết muốn biết hậu chiêu của Kim Hoàng khi lợi dụng bí mật Tam Thanh là cái gì, vì từ mọi khía cạnh đều cho thấy, bà ta là một kẻ địch còn đáng sợ hơn cả Ma Phật.
Muốn biết điều ấy, thì phải tìm ra được bí mật của Tam Thanh, lại hợp Phong Thần và Tây Du trở về với Chân Thật giới!
Muốn làm được chuyện này, phải là cổ xưa giả có khả năng hồi tưởng thời gian tới giai đoạn trước khi Khai Thiên Tịch Địa mới làm được, mà hiện giờ, người có khả năng này, chỉ có Đạo Đức Thiên Tôn và A Di Đà Phật!
Chỉ có hai người họ mới có khả năng mở ra căn nguyên thời gian ngay tại thời điểm Khai Thiên tịch Địa!
Mà làm chuyện này, những Bỉ Ngạn khác dù có muốn giúp cũng chỉ là vô ích, vì họ không thể hồi tưởng được tới trước khi Khai Thiên Tịch Địa, nói cách khác, họ chỉ có thể liên thủ đối phó được Đạo Đức thiên Tôn sau thời gian Khai thiên tịch địa, nhưng không ảnh hưởng gì được tới ông trước giai đoạn Khai thiên tịch địa.
Ưu thế cảnh giới giữa các Bỉ Ngạn giả chính là ở những chỗ như thế này!
Bình thường khi chiến đấu giao phong, các Bỉ Ngạn giả thường không thể hiện rõ được sự chênh lệch với nhau, vì hồi tưởng thời gian xóa bỏ quá khứ bị kỷ nguyên chung kết ngăn cách, đối phó với Bỉ Ngạn cùng cấp chẳng có được hiệu quả bao nhiêu, trừ phi chịu đồng quy vu tận. Ngoài ra, các Bỉ ngạn đều có rất nhiều thủ đoạn để bù lại sự chênh lệch về chiến lực, giống như Mạnh Kỳ hắn, tuy hắn không phải Đạo Quả sơ hình, nhưng có hai bộ hóa thân nhược Bỉ Ngạn, muốn chiếm thượng phong trước một cổ xưa giả Kim Hoàng đã mất đi Tru Tiên kiếm trận là chuyện không thành vấn đề, nhưng đến những việc hồi tưởng thời gian như thế này, cảnh giới kém nhau chút nào thì chính là chút đó, dù có nhảy nhót cỡ nào cũng không thể nào san bằng được.
“A Di Đà Phật nhất định là muốn đưa Phong Thần và Tây Du chỉnh hợp trở về, để nhìn ra mọi bí mật, nhưng Đạo Đức sư thúc có đồng ý không?” Mạnh Kỳ chỉ có thể lắc đầu cười, thân ảnh chợt lóe, hàng lâm tới Đâu Suất cung.
Có những chuyện, cứ hỏi thẳng chính là tốt nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...