Dịch: Tiểu Băng
(hai chương hợp nhất)
Đỏ xanh đen trắng, kiếm khí tung hoành, nghiến nát mọi thứ, làm sụp đổ hư không, làm cuộn lại thời gian, đất trời trong phạm vi chúng bao phủ như đi tới tận thế, không có vật gì sót lại được.
Chỉ nhìn từ xa, đám Pháp Thân tiên thần Tôn Võ Đàm Bình đã cảm thấy cả người lạnh toát, lạnh từ trong lạnh ra. Nhất là khi xuyên qua cảnh tượng tận thế này, họ còn mơ hồ nhìn thấy một nơi hắc ám yên lặng tới cực điểm, ở đó không có thời gian lưu động, không có tư duy lấp lóe, ngoài tĩnh mịch, cũng chỉ có tĩnh mịch, thực khiến người ta rất là sợ hãi.
Đây là cuối cùng của cuối cùng, là “Phần mộ” của bản kỷ nguyên này, chỉ có thờ phụng vô thượng lão mẫu, mới có thể khiến này nơi hắc ám tuyệt vọng này diễn hóa thành Chân Không gia hương.
Khi tinh thần của họ sắp bị khí tức Tru Tiên kiếm trận tiết ra ngoài ăn mòn, hóa thành cái xác không hồn thì họ nghe thấy một tiếng hạc kêu trong vắt sắc bén, họ nhìn thấy một cây cầu vàng dài do vô số đạo văn ngưng tụ mà thành, nó như bắc ngang qua khổ hải, đi thông tới hướng cực lạc Bỉ Ngạn, nơi hóa mộng ảo bong bóng thành chân thật.
Cây cầu vàng Bỉ Ngạn này là từ ngoài Tam Thập Tam Thiên Đâu Suất cung hàng xuống, cũng từ chỗ cực Nam Đông Hải, nơi Cửu U và Chân thật giới giao hòa kéo dài mà tới, hạ xuống trước Tru Tiên kiếm trận, trấn áp tất cả khí tức tận thế, sát lục và hủy diệt của nó.
Một lão giả tóc trắng xoá mặc đạo trang cưỡi Thanh Ngưu đi qua cầu vàng, nhìn rất chậm nhưng thực ra tốc độ lại rất nhanh, đất trời đằng sau lưng ông không ngừng biến ảo, thành hình ảnh âm dương ngư đầu đuôi nối nhau, từ từ chuyển động.
“Cung nghênh sư thúc tổ hàng lâm!” Tôn Võ tỉnh táo lại trước tiên, hành đại lễ.
Đạo Đức Thiên Tôn! Trái tim Đàm Bình đập mạnh, dù hắn có là Thượng Cổ Thiên Thần Thủy Tổ chuyển thế, ra vào Tiên Giới như đi chợ, thì số lần được nhìn thấy Đạo Đức Thiên Tôn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Từ khi bản kỷ nguyên này bắt đầu, Tam Thanh Đạo Tổ, Tây phương nhị thánh, Yêu Hoàng Nữ Oa những Bỉ Ngạn giả cổ xưa đều ẩn thân ở phía sau màn, hiếm khi hiện thế, trước khi Thiên Đình rơi xuống, chỉ có ở thời Phong Thần chi chiến là còn nhìn thấy loáng thoáng được một hai, còn không thì chỉ nhìn thấy được từ xa trong những trường hợp như Bàn Đào thịnh yến.
Không ngờ lúc này, lại được nhìn thấy.
Cũng chính vì vậy, Đàm Bình lại càng cảm nhận hơn cái cảm giác tận thế và chung kết tới gần.
“Cung nghênh Thiên Tôn hàng lâm!” Những người còn lại giật mình tỉnh táo lại, theo Tôn Võ cung kính hành lễ.
Trên trời cao, những đóa hoa bà la bay loạn, màu vàng trong vắt, lưu ly quang chuyển, dưới mặt biển, mặt đất đua nở những đóa sen xanh, tiếng niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” vang vọng từ khắp bốn phương tám hướng, liên tục không dứt.
Trong mỗi đóa bà la và sen xanh đều có một Phật Đà màu vàng ngồi xếp bằng, là hình ảnh A Di Đà Phật mà mỗi tín chúng cảm nhận được trong lòng, cũng là hình tượng từ các loại nhân quả hiển hóa thành, chúng tụ lại thành một đức phật khổng lồ choán hết chư thiên vạn giới, vô số đức phật nho nhỏ, như cả một biển đức phật.
Chính giữa biển đức phật đó là một đài sen màu xanh mười hai phẩm tươi mát, không dính bụi trần, nối thông tới Báo Thân tịnh thổ Tây phương Cực Lạc thế giới viên mãn, hóa thành một cự phật màu đạm kim sau đầu có bốn mươi tám vầng tụ quang, gương mặt từ bi, tâm hoài chúng sinh.
Cự phật đạm kim xòe bàn tay, trong bàn tay là một kim thân cao sáu trượng ngồi xếp bằng, tỏa ra vô lượng chi quang, có vô lượng chi thọ, thân mang vô lượng thần thông, trên đỉnh đầu lơ lửng ba hạt xá lợi mang theo thiện ý sâu sắc, tượng trưng cho đủ loại. Chúng rất nhỏ bé, nhưng lại hút hết ánh mắt của những người đứng xem, vì chúng như là căn nguyên của mọi pháp, là tất cả chân ý của Phật môn ngưng tụ mà thành.
Hai Bỉ Ngạn giả cổ xưa nhất vừa hiện, xung quanh Tam Tiêu đảo lập tức gió êm sóng lặng, nhưng Tru Tiên kiếm trận đỏ xanh đen trắng vẫn tung hoành, không yếu đi chút nào, ở mắt trận, vầng trăng viên mãn vẫn sáng rực, không chút dao động.
Đạo Đức Thiên Tôn đi tới trước Tru Tiên trận, nhìn thanh tiên kiếm màu xanh, khẽ thở dài, đẩy nhẹ đạo quan trên đầu. Một luồng thanh khí bay ra, hóa thành ba đạo nhân già trung trẻ, đều có khí tức Bỉ Ngạn, đại diện cho bắt đầu, phồn thịnh và suy bại.
“Đạo huynh, ngô tới hỗ trợ ngươi!” Ba đạo nhân tỏa ra, một người tới Tru Tiên môn, đi theo bên cạnh Đạo Đức Thiên Tôn, một người đi Tuyệt Tiên môn, đứng chờ Pháp Thân của A Di Đà Phật, một người tới Hãm Tiên môn, đứng cùng với A Di Đà Phật viên mãn Báo Thân.
A Di Đà Phật chắp tay, pháp báo ứng tam thân cùng niệm:
“Thiện tai, thiện tai.”
Vừa dứt lời, Pháp Thân của y bay thẳng vào Tuyệt Tiên môn, ba hạt xá lợi trên đầu cuộn ra bạch lãng, khiến quá khứ hiện tại tương lai, trên dưới trái phải trước sau đều trở nên mênh mang mê huyễn, những tia kiếm quang đánh xuống cũng trở nên mê huyễn, nhanh chóng tiêu tán, mở ra một con đường vào trong trận. A Di Đà Phật bước chân sinh hoa sen, đi thẳng về phía mắt trận, Thượng Thanh đạo nhân theo sát ở bên cạnh.
Cầu vàng Bỉ Ngạn kéo dài ra, chui vào lỗ hổng của kiếm trận Tru Tiên. Tất cả kiếm quang mang tới hủy diệt sát lục vân vân đều bị trấn áp, để mặc cho Đạo Đức Thiên Tôn từ tốn cưỡi trâu đi vào, Thái Thanh đạo nhân còn chưa phải xuất ra một thần thông nào.
Ngoài Hãm Tiên môn, nơi Báo Thân viên mãn hàng lâm, chỉ tay một cái, đài sen xanh dưới chân rực sáng, những đóa sen đua nhau nở, mỗi đóa nâng một viên xá lợi, mỗi viên xá lợi tỏa ra ức vạn hào quang, đan xen lẫn nhau, nối thành một “Tịnh thổ” không thể phá vỡ, dù kiếm quang không ngừng chém xuống, tận thế tiến tới, cũng chỉ chém vỡ được một hai đóa sen xanh mà thôi. Ngọc Thanh đạo nhân tay nâng Ngọc Như Ý, tỏa ra công đức Kim Hoa, phúc đức Tử Hà và thánh đức thủy quang, cẩn thận bảo vệ bản thân, hai người hợp lực, vững vàng xuyên qua Hãm Tiên môn, tới gần mắt trận.
Bên kia, cự phật khổng lồ do các hình tượng A Di Đà Phật tạo thành trong tiếng niệm “Phật hiệu” không ngừng vang vọng bay vào Lục Tiên môn, mỗi một đường kiếm quang rơi xuống đều chém diệt một Phật Đà, nhưng Phật Đà diệt lại sinh, mang theo vô lượng chi ý, khiến hai bên lâm vào giằng co.
Thấy A Di Đà Phật ứng thân sấm trận khó khăn, Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, tình hình như vậy tốt hơn hắn đã dự đoán.
Không hổ là hai Bỉ Ngạn giả cổ xưa nhất hiện giờ. Vốn hắn còn nghĩ hẳn phải dùng tới một Bỉ Ngạn giả tiếp cận đạo quả sơ hình ra tay, mới có thể phá vỡ Tru Tiên kiếm trận, chính là ít nhất hắn phải tự tới, toàn lực ra tay may ra mới thành, nhưng bây giờ xem ra, một mình Thanh Đế vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục cũng đã đủ.
Cách thiên sơn vạn thủy, Mạnh Kỳ ở trong Ngọc Hư cung nhìn về phía Thanh Đế trong Phù Tang cổ thụ giới vực, ánh mắt giao nhau, cùng khẽ gật đầu.
Phá trận này giao cho Thanh Đế là được, mình sẽ lưu lại, cùng với Yêu Hoàng và Bồ Đề Cổ Phật, đủ để trấn áp biến loạn.
Ngoài Tam Tiêu đảo, từ trên trời cao chợt có thanh quang chiếu xuống, trải thành đường, một vùng mấy chục vạn dặm cây cối mọc lên tươi tốt, sinh cơ bừng bừng, đám Tôn Võ Đàm Bình nhìn thấy Thanh Đế cưỡi một con sư tử chín đầu vô cùng uy mãnh, lưng quấn Thuần Dương ngọc xích màu tím, thanh nhã tiêu sái theo con “Đường” đó đi vào Lục Tiên môn.
Khí tím mênh mang, kết thành những đóa hoa bay, kiếm khí bắn xuống, cũng không làm chúng dao động mảy may. Thanh Đế và A Di Đà Phật ứng thân liên thủ, xuyên qua cửa trận, đi vào trong trận.
Hôm nay, Vô Sinh lão mẫu đột nhiên làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, thoạt nhìn thì thấy sao mà đột ngột, nhưng nếu cẩn thận thôi diễn, sẽ nhận ra đây mới là phản ứng tốt nhất bà ta nên làm. Bà ta thân ở trong mạt kiếp, công pháp là kết hợp đạo thống của Linh Bảo Thiên Tôn, trong tay có Tru Tiên tứ kiếm và trận đồ, chẳng khác gì là hóa thân của kỉ nguyên chung kết, khiến các Bỉ Ngạn giả đều trở nên cảnh giác với bà. Nếu bà ta lại tiến được thêm một bước trên con đường làm giảm cầu không, vậy nhất định là không thể nào khoan nhượng!
Cho nên trước khi Tiểu Tang tránh thoát khổ hải, Đạo Đức Thiên Tôn, A Di Đà Phật sẽ tạm thời dẹp hiềm khích sang bên, liên thủ đối phó Kim Hoàng, giống như ngày xưa khi cùng hợp lực đánh lên Thiên Đình, đánh vào Chân Không gia hương, chia rẽ Tru Tiên tứ kiếm và trận đồ, trong quá trình này, hắn nhất định sẽ ra tay, nếu có thể khiến Kim Hoàng vẫn lạc vậy chính là tốt nhất.
Nếu đã nhìn thấy tương lai không thể sửa đổi này, vậy chỉ có thể lấy Tru Tiên kiếm trận làm dương mưu làm mồi, giúp Thiên Đế Ma Phật giữ chân ít nhất ba Bỉ Ngạn để đổi lại một thứ gì khác, nếu không tính tới tình cảm chỉ xét về khía cạnh lợi ích, đây quả thực là lựa chọn tốt nhất, thậm chí còn có thể hóa bị động thành chủ động.
Vật ngoài thân, dù có là thần binh cấp Bỉ Ngạn, Kim Hoàng cần bỏ cũng sẽ bỏ!
Cho nên thứ tiếp theo quyết định sẽ là ở ngoài Tru Tiên kiếm trận, chứ không phải là kết quả ở trong trận!
Ngoài Yêu Hoàng điện, thủy quang cực thịnh, mãnh liệt dao động, huyễn hóa ra một đế giả uy nghiêm.
Y chắp tay sau lưng đứng ở ngoài cửa, không đi vào, cũng không rời khỏi, cứ như vậy từ ngoài cửa cùng Yêu Hoàng “Xa xa” nhìn nhau.
Thiên Đế ra tay!
Trọng điểm là Ma Phật...... Mạnh Kỳ chợt hiểu ra, thò tay chộp một cái, định thúc giục Tam Bảo Như Ý đang trấn áp nơi giao giới Cửu U và Chân Thật giới ở Cực Nam Đông Hải, trên đầu hắn thanh khí bay ra, hóa thành một phật đà màu xanh lam thanh tịnh.
Đột nhiên, ở bên ngoài Ngọc Hư cung có những đốm sáng màu xanh đậm bay xuống, mỗi đốm sáng đều mang theo trí tuệ, tụ thành một cây Bồ Đề đại thụ nguy nga che trời, dưới tàng cây có một Cổ Phật ngồi xếp bằng, mười tám tay hai mươi bốn đầu, cầm chuỗi ngọc, hoa quán, thần xử, Kim Linh, tán che vân vân, một màu lưu ly trong vắt, không nhiễm nửa điểm trần ai, bên cạnh nó là Chuẩn Đề đạo nhân đầu búi song kế, tay cầm Thất Bảo Diệu Thụ, mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ ở trong điện.
Bồ Đề Cổ Phật!
Kẻ tới chặn Mạnh Kỳ lại là Bồ Đề Cổ Phật!
Mạnh Kỳ không kinh không giận, nhìn Bồ Đề Cổ Phật và Chuẩn Đề đạo nhân, giọng rất bình thường:
“Hèn gì Kim Hoàng không sợ hãi, bần đạo còn tưởng rằng là Yêu Hoàng sinh khích, ai ngờ lại là Cổ Phật.”
“Với cảnh giới và thực lực của Cổ Phật, A Nan muốn dụ được ngươi hẳn chỉ có một thứ, chính là pháp môn giúp ngươi chỉ trong một thời gian ngắn lại chém ra được một thi.”
Tới thời khắc cuối cùng, hắn đã nhìn thấy biến hóa của dòng chảy tương lai. Ma Phật A Nan làm nhiều như vậy, liên lạc Thiên Đế, cấu kết Kim Hoàng, ngầm thuyết phục Bồ Đề, là để diệt trừ những quấy nhiễu bên ngoài, tranh thủ thời gian cho y luyện hóa Cửu U, trở thành hóa thân của tận thế, thành tà ma diệt thế!
Bồ Đề Cổ Phật ngồi trong phật quang, thở dài:
“Tam Thi của ta vì đạo hữu mà tổn hại, hôm nay lại cũng nhờ đạo hữu mà tái hiện hi vọng, một mất một sinh, đều là định số, là chư quả chi nhân, tin là đạo hữu đều hiểu được.”
Với cảnh giới của y, chém ra một thi nữa không phải là chuyện gì khó, khó là ở chỗ tận thế đã tới gần, thời gian quá gấp gáp, dù có chém ra được thì cũng không kịp để trưởng thành, không có khả năng cùng A Di Đà Phật, Đạo Đức Thiên Tôn tranh giành Đạo Quả.
Trong Yêu Hoàng điện, một giọng nữ truyền ra, như một tiếng thở dài:
“Ngươi vì Ma Phật mà lấy hạt dẻ trong lò lửa, chẳng lẽ đã quên chuyện ngày xưa, không sợ lại bị đâm sau lưng hay sao?”
Biết Ma Phật đã tạo nên thương tổn cực sâu với Yêu tộc, Thiên Đế không chút nghi ngờ câu nói của Yêu Hoàng, chỉ cười nhẹ:
“Nếu luyện hóa được Cửu U, Ma Phật sẽ thay thế được Kim Hoàng đang khống chế Tru Tiên kiếm trận, trở thành tượng trưng cho diệt thế, trở thành cường đại không thua gì cổ lão giả. Y lại có đại thế gia thân, nên y đương nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào, bị các Thiên Tôn Phật Tổ chú ý, giúp ngô trong bản kỉ nguyên này được giải thoát tới một mức độ nhất định.”
Kỷ nguyên chung kết vốn là hướng tới cùng bị hủy diệt với Cửu Trọng Thiên, với Thiên Đế vẫn lạc, nhưng sau khi Ma Phật luyện hóa Cửu U sẽ tạo nên biến số, giống như ngày xưa Hạo Thiên Thượng Đế trồng xuống Phù Tang cổ thụ, ý đồ thay mận đổi đào!
Chuyện này, Thiên Đế biết, Ma Phật cũng biết, theo như nhu cầu mà thôi!
............
Trong Cửu U, lúc Bồ Đề Cổ Phật chặn cửa Ngọc Hư cung, Ma Phật ngồi trên đỉnh núi tối đen cũng hiện ra Nghịch Phật Ma Thân, chín đầu hai mươi sáu mặt, những cánh tay chia nhau cầm mõ da người, bạch cốt niệm châu vân vân, mỗi khuôn mặt là một cảm xúc tiêu cực của con người, đầy ý vị đại hủy diệt, đại điên cuồng, đại trầm luân, đại khủng bố.
Mấy chục con mắt cùng lấp lóe một màu đỏ sậm, những chữ vạn ngược hiện ra, cùng nhìn vào nơi sâu nhất của Cửu U.
Ma Quân đứng dậy, từ trong người bay ra một cái ấn nhỏ, bao phủ Dương Tiễn đang ở đối diện vào trong. Cái ấn nhỏ phân thành sáu giới, huyễn hóa ra các cảnh tượng của Cửu U, của hồng trần, của Tiên Giới, hỗn loạn kì dị, như muốn đánh bất kì ai rơi vào trong nó vào trong Luân Hồi, khiến các Bỉ Ngạn giả xuất hiện cảm giác hậu thiên.
Luân Hồi ấn!
Vì để luyện hóa Cửu U thuận lợi, Ma Phật đã cho Ma Quân mượn chí bảo này!
Dương Tiễn bình thản cầm hạnh hoàng tiểu kỳ khẽ phất, sen vàng xoay tròn, hào quang rực sáng, nối thông âm thổ, chặt chẽ bảo vệ bản thân, chống đỡ Luân Hồi chi lực.
Mỗi một nơi trong Cửu U đều xuất hiện những cái lốc xoáy màu đỏ sậm, hóa thành những con mắt và bàn tay điên cuồng, chúng không ngừng di chuyển, bao phủ Cửu Loạn Thiên Tôn đang cầm Ma Hoàng Trảo bọc vào trong.
Hai con dã thú điên cuồng không có lí trí chiến đấu, cấu xé lẫn nhau, làm đất trời hỗn loạn.
Hắc Thiên Đế từ trong hư vô tham chiến, kịch chiến với Huyền Minh Quỷ Đế ở hai tầng La Phong và Hắc Ngục, phá hủy các tầng âm thổ, giết sạch quỷ vật cương thi.
Chỉ trong nháy mắt, trong Cửu U chỉ còn lại Thất Sát đạo nhân và Ma Phật.
Hai đôi mắt giao nhau, Thất Sát đạo nhân đột nhiên thấy sợ vô cùng, nỗi sợ đến từ kí ức xưa kia khi từng bị Ma Phật nghiền áp đánh bại, và từ kí ức làm lạc ấn khôi lỗi suốt nhiều năm.
Kẻ địch này không thể nào chiến thắng!
Suy nghĩ ấy vang dội trong lòng lão.
“Sao hả, còn muốn phản kháng hay không?” Ma Phật A Nan khẽ cười.
Đúng lúc này, một làn kim quang phá vỡ vách ngăn thời không, lọt vào Cửu U, hóa thành một con bạo viên, nó phun ra nuốt vào thời gian, làm điên đảo nhân quả, chỉ trong tích tắc đã đạt tới cảnh giới ngụy Bỉ Ngạn, chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Nó không sử dụng Kim Cô bổng, cánh tay phải không ngừng to ra, chống trời tiếp đất, như chong chóng đập về phía Ma Phật, miệng hét to:
“Trả mạng sư phụ cho ta!”
Bị chiến ý của nó dẫn dắt, Thất Sát đạo nhân cuối cùng cũng tiêu diệt được sự sợ hãi trong lòng, nắm chặt Minh Hải kiếm, hóa thành một làn kiếm quang, vượt qua khoảng cách, chém vào Ma Phật.
“Hắc, các ngươi nghĩ có Cửu U gia thành là có thể chống lại được bổn tọa? Cũng không xem xem đây là sân nhà của ai!?” Mắt Ma Phật A Nan lạnh băng, nét cười không giảm, thân hình khẽ lóe, phân ra thành ba khối.
Ba khối thân thể nhân chóng hóa lớn, hóa thành Lôi Thần, A Nan và Ma Phật, vốn ban đầu chỉ có thực lực Tạo Hóa viên mãn, nhưng được Cửu U gia trì, đều tăng lên tới ngụy Bỉ Ngạn, nghênh đón Tề Thiên Đại Thánh và Thất Sát đạo nhân, lấy ba đánh hai.
Sự hỗ trợ của Cửu U đối với Bỉ Ngạn là có giới hạn? Không sao cả! Bổn tọa có thể lấy nhất hóa vạn ma, đã lặng lẽ luyện ra ba bộ thân hình cấp Tạo Hóa viên mãn tạm thời một cách dễ dàng!
Đây chính là chỗ đáng sợ của Ma Phật khi ở Cửu U!
Nhưng lúc này, khí tức của Ma Phật cũng đã hạ xuống tới cấp độ cận Bỉ Ngạn, nếu bị giảm xuống nữa, sẽ bị phản phệ.
Thấy mọi đối thủ của mình đều bị cản trở, Tru Tiên kiếm trận lung lay sắp đổ, nhưng vẫn còn có thể chống đỡ mấy hơi, trong lòng y vô cùng thống khoái, nhìn về phía Mạnh Kỳ, cười dài khoái trá:
“Cùng hỗ trợ ta trở thành Bỉ Ngạn cổ xưa nhất đi thôi!”
Trong tiếng cười lớn, Ma Phật một bước bước ra, độn xuống tầng đáy Minh Hải, tiến vào khu hạch tâm của Cửu U, từng đợt ánh sáng đỏ đen ào ào tràn ra như nước, bên trong là những chữ vạn ngược.
Ầm!
Cửu U chấn động, những mặt trời đen đều rơi xuống, trong sơn mạch màu đỏ, Tề Chính Ngôn đứng bật dậy, ngưng trọng nhìn xuống tầng chót Cửu U.
Ầm!
Tiếng cười của Ma Phật vang vọng khắp mọi nơi trong Cửu U, cả Cửu U đều nhuốm một sắc đỏ đen, như biến thành ngũ tạng lục phủ của con người, điên cuồng mấp máy, tiêu hóa mọi thứ.
Tề Chính Ngôn thở dài, phất ra một luồng hồng lưu, cuốn lấy đám tà ma tà thần đã cải tạo được và tùy tùng của mình, nháy mắt biến mất, không biết đã trốn đi đâu.
Ầm!
Tiếng sấm ầm vang, những tia sét rạch qua bầu trời, chi chít dày đặc, bao phủ khắp Cửu U.
............
Ánh sáng trắng thuần không tì vết chiếu sáng bầu trời, Vô Thượng Chân Phật thèm thuồng khao khát nhìn những Phật Đà Bồ Tát không được Bỉ Ngạn bảo hộ, như Từ Hàng Quan Âm, như Nguyệt Quang Bồ Tát!
Mạnh Kỳ thở dài:
“Chân Định Như Lai của bần đạo không can thiệp vào chuyện Cửu U, chỉ ngăn cản Vô Thượng Chân Phật mà thôi.”
“Vô Thượng Chân Phật khắc chế thiện môn Kim Thân, chỉ bằng một mình Chân Định đạo hữu sợ là không được, bần đạo hỗ trợ cho ngươi.” Chuẩn Đề đạo nhân khẽ cười, tay nâng lên Thất Bảo Diệu Thụ, quét về phía Vô Thượng Chân Phật, Chân Định Như Lai cũng độn ra khỏi Ngọc Hư cung, xông tới vây công.
Nhìn Bồ Đề Cổ Phật, Mạnh Kỳ hỏi:
“Đạo hữu không lo Ma Phật luyện hóa được Cửu U rồi sẽ thành thế đại khó chế, khiến kỷ nguyên chung kết tới sớm sao?”
Bồ Đề Cổ Phật nhìn Cửu U đang bị luyện hóa, khẽ cười:
“Đương nhiên lo lắng, hơn nữa Ma Phật phản bội đã thành tính, cho dù hợp tác, cũng không thể nào tin được, nhưng ta cũng không phải là không có chuẩn bị, ta tự có diệu pháp.”
“Là diệu pháp gì?”
Bồ Đề Cổ Phật cười:
“Ngươi càng mạnh, thì nó sẽ càng yếu, đợi tới khi nó luyện hóa xong Cửu U, ta lại hỗ trợ đạo hữu càng tiến thêm một bước.”
Dưới cây Bồ Đề xuất hiện thêm một Phật Đà Kim Thân, thanh lam trong vắt, không bẩn không sạch, bất sinh bất diệt, ba đầu sáu tay, mạnh mẽ vô cùng!
“Đây là......” Mạnh Kỳ sửng sốt.
Đây là Kim Thân của Thánh Phật!
Đây là thân thể Phật môn chi thân của Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Bồ Đề Cổ Phật cảm thán:
“Lúc trước khi ở Linh sơn, ta lấy vật này khuyên Ngộ Không chuyển thế trùng tu, thật sự đứng sang phe của Phật môn, đáng tiếc nó không muốn......”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...