Dịch giả: Tiểu Băng
Giây lát sau, tiên thần kia trở lại, hành lễ với hai người: “Đạo Tôn mời các vị vào trong.”
Mạnh Kỳ không nói gì, cùng Cố Tiểu Tang bước vào trong biển mây lành.
Thiên Đạo quái vật hoặc Ma Phật A Nan kia thật sự dám gặp mình?
Hay là nói trong Tử Tiêu cung có bố trí khác, “Nó” muốn dùng vật Đạo Tôn để lại để xử lý hắn?
Hoặc chỉ là phản ứng bản năng của lạc ấn mà thôi?
Thụy khí cuồn cuộn, tường vân bị rẽ sang bên, Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang nhìn thấy một tòa cung điện như được hỗn độn bao bọc, bên trong ẩn chứa tử ý, tạo hình cổ xưa, Ngũ Đức và Ngũ Hành hóa thành thần thú tiên cầm chen chúc vây quanh, tấm biển ngay trên đại môn dùng đạo văn viết hai chữ lớn:
“Tử” “Tiêu”!
Mỗi chữ đều uẩn vạn pháp, một chữ có thể thành thư, ý vị thâm trường.
Cửa lớn mở rộng, lộ ra nội điện rộng lớn sâu thẳm, nến thắp thành hàng, không bao giờ tắt.
Vị tiên thần đi trước dẫn đường, dẫn phu thê Mạnh Kỳ đi vào đại điện, hướng về phía trong trang trọng hành lễ: “Hồi bẩm Đạo Tôn, hai vị khách đã tới.”
Mạnh Kỳ ngẩng lên nhìn, mắt xuyên qua những tầng ánh nến và hôn ám, ở cuối điện, bồ đoàn ở vị trí chủ vị hoàn toàn trống không, làm gì có Đạo Tôn nào!
“Đạo Tôn ở đây?” Hắn nghi hoặc hỏi.
Tiên thần kia ngơ ngác nhìn hắn, khẽ đưa mắt về phía cái bồ đoàn trống trơn kia: “Đạo Tôn chẳng phải đang ngồi đó à? Đang mời hai vị vào đó!”
Trạng thái của vị tiên thần này hiện ra rất rõ ràng rành mạch trong mắt Mạnh Kỳ, không có một dấu hiệu nói dối nào, mà ông ta cũng không có khả năng qua mắt được Bỉ Ngạn.
Thú vị...... Mạnh Kỳ mỉm cười đi tới, cùng Cố Tiểu Tang ngồi đại xuống một cái bồ đoàn. Tiên thần kia khom người cáo lui, đi ra ngoài.
Bên trong đại điện im ắng dị thường, thời gian trôi qua có vẻ thong thả, ngoài phu thê Mạnh Kỳ, trong điện chẳng còn ai khác, không hề có dấu vết Đạo Tôn tồn tại.
“Lạc ấn cũng không còn? Tiến trình lịch sử còn giữ được không?” Mạnh Kỳ không chút cố kỵ, nói chuyện với Cố Tiểu Tang.
Cố Tiểu Tang tủm tỉm: “Đây chẳng phải chính là Đạo Quả sao, vừa nói là sai, vừa nghĩ ra cũng là sai, vừa rồi tướng công nhất định đã nghĩ sẽ gặp phải Thiên Đạo quái vật, Ma Phật A Nan hoặc một trong những lạc ấn của ông ấy, kết quả đều đoán sai.”
Cô quét mắt một vòng, câu nói của cô vừa là trêu chọc, vừa là phỏng đoán, lần trước ở Cửu U gặp lạc ấn Phật Tổ không hề xảy ra chuyện như thế này.
Đương nhiên, lần đó tướng công nhà cô cái gì cũng không biết, nên cũng không thể nào đoán ra cái gì được.
Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ nghĩ, sau đó thản nhiên cười: “Nếu đã là như thế, vi phu đi thỉnh giáo các đạo hữu khác trước.”
Cái mũ miện cổ trên đầu hắn khẽ di chuyển, từ trong Nê Hoàn cung một luồng thanh khí bay ra, hóa thành sa di Chân Định mặc áo trắng môi hồng răng trắng, chân đạp lưu ly, bộ bộ sinh liên, độn ra khỏi Tử Tiêu cung – hiện giờ họ đang ở trong kỉ nguyên của quá khứ, không tới Bỉ Ngạn sẽ bị lịch sử kiềm chế bài xích, hơn nữa bởi vì cách tiết điểm hiện tại quá xa, lực bài xích kia càng trở nên mạnh mẽ tới cực điểm, không phái ra Chân Định Như Lai, những phân thân còn lại e là chỉ trong mấy hơi sẽ bị ném về “Hiện tại”.
Chân Định Như Lai phật quang lượn lờ, lấp lóe một cái đã xuất hiện ở Tây phương Cực Lạc thế giới, nhìn thấy A Di Đà Phật giống như đang ngủ say kia, chính là hình ảnh mấy kỉ nguyên trước của Tiếp Dẫn Phật Tổ!
Sau khi hai bên chào hỏi, A Di Đà Phật hai tay kết ấn đặt trên đầu gối, dáng vẻ phổ độ chúng sinh:
“Đạo hữu từ Tử Tiêu cung tới?”
“Không sai.” Chân Định Như Lai Mạnh Kỳ cười tủm tỉm gật đầu, “Đặc biệt tới hỏi đạo hữu, một sản phẩm làm giảm cầu không khác của Đạo Tôn khác là ai? Có phải là Ma Phật hay không?”
A Di Đà Phật trang nghiêm: “Thiện tai thiện tai, việc này đạo hữu đã đoán sai, kỉ nguyên trước khi Đạo Tôn thành đạo đã chém ra Hoàng lão quân.”
“Hoàng lão quân?” Mạnh Kỳ biết người này, vì trong một điển tịch nào đó của địa cầu có nhắc tới người này, hình như là do ảnh hưởng của lạc ấn còn sót lại trong trời đất, nhưng không biết người đó có đúng là sản phẩm làm giảm cầu không của Đạo Tôn hay không.
“Trong kỉ nguyên trước của Hạo Thiên đạo hữu, Tiên Giới và Cửu U chưa phân, trộn lẫn với Chân Thật giới, nhân, thần, quỷ, ma, yêu, tiên xen lẫn, lúc đó người đứng đầu ngũ phương Thiên Đế chính là Hoàng lão quân, thực ra đạo hữu không xa lạ gì với y đâu, thậm chí còn là quen thuộc.” A Di Đà Phật nói về một kỉ nguyên thời thái cổ mà Mạnh Kỳ còn chưa hồi tưởng tới.
“Ta quen thuộc?” Là Bỉ Ngạn, dù không biết gì về đoạn lịch sử kia, thì cũng chỉ một tích tắc là hiểu hết. Nghe lời A Di Đà Phật, Mạnh Kỳ đại khái đã biết là ai, giọng chứa ý cười, “Vật giúp Hoàng lão quân thành đạo là Đại Đạo chi thụ?”
A Di Đà Phật gật đầu: “Đại Đạo chi thụ làm bạn từ khi Hoàng lão quân giáng sinh, hình như là do tâm huyết của Đạo Tôn ngưng tụ mà thành, lúc đó, Chân Thật giới là Tiên Giới, cũng là Cửu U, đất trời tối tăm giống như âm thổ, tiên yêu quỷ quái hoành hành, ở chính giữa dựng cây Đại Đạo chi thụ này, hình như lúc đó là cây đào, có thể thôn phệ đại đạo, mọc ra lá cây tương ứng, hóa thành Thiên Thần chấp chưởng loại quyền lực này, cho nên quỷ thần lui tránh, rất là sợ nó. Nó là vật giúp Hoàng lão quân thành đạo, khi kỷ nguyên kia đi tới chung kết, Hoàng lão quân cũng không tránh được vẫn lạc, từ trong di thể của mình sinh ra Thiên Đạo quái vật, một điểm linh quang không trọn vẹn còn lại lại chuyển sinh sang kỷ nguyên kế tiếp, hóa thành vị kia mà đạo hữu đã biết, tới khi nào y đăng lâm Bỉ Ngạn, Đạo Tôn sẽ hoàn toàn được siêu thoát.”
“Đông Hoàng Thái Nhất.” Mạnh Kỳ bình tĩnh nói, giọng đầy khẳng định. Ở thế giới có “Thần Tiên Nghiệp vị đồ” kia, Đông Hoàng Thái Nhất còn được gọi là “Trung Hoàng Thái Nhất”, trung hoàng giả, chính là trung ương Thiên Đế Hoàng lão quân, thương thiên đã chết, hoàng thiên phải lập!
Hèn gì ông ta biết được mọi bí mật của Thiên Đạo quái vật, thậm chí còn có thể chủ đạo dung hợp với nó, dùng cách đó để thoát khỏi vận rủi chết vào tay Hạo Thiên Thượng Đế. Lúc đó đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn còn đang bận quan sát phương pháp siêu thoát của Đạo Tôn, chưa hiểu biết nhiều về biến hóa của sản phẩm làm giảm cầu không nên mới bị ông ta qua mặt.
Ma Phật biết tung tích địa cầu, tìm được Độ Thế bảo phiệt của Đạo Tôn, còn dựa vào Đông Hoàng Thái Nhất kết hợp với Thiên Đạo quái vật.
Vấn đề thế là quay lại từ đầu. Lúc đó Ma Phật bất quá chỉ là một Tạo Hóa người đại thần thông, lấy cái gì để khống chế Thiên Đạo quái vật? Đại địch mà y tâm tâm niệm niệm lúc nào cũng sợ hãi là ai? Liên tiếp phản bội để lấy được cái gì, vì mục đích gì?
A Di Đà Phật mặt đầy từ bi:
“Thiện tai thiện tai.”
“Lúc ấy Đại Đạo chi thụ vì Hoàng lão quân vẫn lạc mà điêu linh, lưu lại hai cây non, một cây không biết đã lạc đi đâu, sau này được Đạo Tôn ban cho Chân Võ đạo hữu, sau đó được đạo hữu ngươi có duyên lấy được. Cây còn lại và linh quang không trọn vẹn của ông ta chuyển sinh, sau khi bại vong trong tay Hạo Thiên đạo hữu, rơi vào trong tay đối phương, được trồng ở chỗ cuối Đông Hải, trở thành Phù Tang cổ thụ hiện giờ.”
Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, cho tới hôm nay, xem như mới biết được nguồn gốc của Đại Đạo chi thụ và Phù Tang cổ thụ.
Bình thường, khi một kỷ nguyên bắt đầu, trong thiên địa tự nhiên sẽ có sự vật cùng loại với Kiến mộc sinh ra, chống đỡ Tiên Vực Cửu U, chư thiên vạn giới, đợi tới lúc kỷ nguyên sắp chung kết, sự vật cùng loại Kiến mộc đó sẽ hấp thu các loại đại đạo trong trời đất, kết ra một quả cây, sau đó tự héo tàn, khiến cả một thời đại hủy diệt, quả cây này có lẽ chính là nguồn cội của vật cùng loại với Kiến mộc trong kỷ nguyên kế tiếp.
Mà bản kỷ nguyên này trở thành mạt kiếp, ngụ ý chính là bởi vì sau khi Kiến mộc sụp đổ tử vong, bởi vì quả cây kia bị Phật Tổ lấy đi, hoặc là vì một nguyên do nào đó, mà không có vật cùng loại kiến mộc được sinh ra, cũng không xuất hiện kỷ nguyên kế tiếp, hoàn toàn chấm dứt. Đối với chuyện này, Mạnh Kỳ có khuynh hướng nghiêng vào giả thuyết thứ hai, nếu không lúc ấy Phật Tổ đã không thoải mái lấy đi quả của Kiến mộc như vậy.
Đại Đạo chi thụ và Phù Tang cổ thụ bởi vì có liên quan, nghĩ rằng có lẽ có thể thay thế Kiến mộc chống đỡ kỷ nguyên tiếp theo, cho nên Hạo Thiên Thượng Đế mới trồng nó xuống, ý muốn thay mận đổi đào, đám người Kim Hoàng mới gọi Đại Đạo chi thụ là “Kỷ nguyên”.
Vì nó là vật tượng trưng cho hi vọng của kỷ nguyên kế tiếp!
Mà tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ người siêu thoát đầu tiên - Đạo Tôn!
“Thì ra là vậy, đa tạ đạo hữu.” Chân Định Như Lai chắp tay, tiêu tán khỏi thế giới Cực Lạc, hóa thành một luồng thanh khí quay về Nê Hoàn cung của Mạnh Kỳ.
Hắn mỉm cười nói với Cố Tiểu Tang: “Thì ra căn nguyên đại đạo mà huyết nhục Đông Hoàng chất chứa là bắt nguồn từ Tiệt Thiên thất kiếm, đáng tiếc lúc đó số lượng và chất lượng luyện hóa được có hạn, nếu không ta đã có thể nhờ nó chém ra ‘Tô Mạnh Thiên Tôn’.”
“Thì ra sản phẩm làm giảm cầu không khác của Đạo Tôn là Đông Hoàng Thái Nhất, hèn gì Ma Phật biết nhiều như vậy.” Cố Tiểu Tang thông minh tới mức nào, nghe huyền ca là biết liền nhã ý.
Lúc này, chung quanh lại hiện ra dòng sông thời gian hư ảo, Mạnh Kỳ thản nhiên nói: “Chúng ta ở trong Tử Tiêu cung trở về tiết điểm hiện tại đi, xem xem Tử Tiêu cung hiện thời đang ở phương nào, có thể tìm được thu hoạch nào khác hay không.”
Thời gian thấm thoát, tuế nguyệt vùn vụt, Mạnh Kỳ nhìn thấy người hầu kia của Đạo Tôn thọ tẫn tọa hóa, nhìn thấy một đồng tử mặc đạo bào có hình rùa và rắn xen lẫn, mi thanh mục tú, thấp nhỏ như trẻ con, nhìn thấy những biến đổi của Tử Tiêu cung qua những kỉ nguyên, nhưng thủy chung không hề nhìn thấy lạc ấn của Đạo Tôn.
Không biết qua bao lâu, dòng sông thời gian đang dâng trào êm đềm trở lại, hai người về tới tiết điểm hiện tại ở địa cầu, Tử Tiêu cung thì đã độn vào bên trong hỗn độn.
Ngoại giới, Thủy Tổ chuyển thế Đàm Bình cuối cùng cũng chứng được Pháp Thân, mở ra một bí tàng khác, tìm được bảo vật, chuẩn bị đi tìm Đạo Tôn di phủ giấu trong hỗn độn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...