Dịch giả: Tiểu Băng
Qua phi độn và truyền tống, đám Đàm Bình cuối cùng cũng tới được Trường Môn đảo đúng ngày Nhân Hoàng Cao Lãm lại lập Đại Chu.
Đây là hòn đảo lớn nhất của Vân Hải Vô Gian giới, trên đảo có hai mươi tám ngọn núi không tú lệ thì hiểm trở đứng sừng sững, trên ứng tinh tú, dưới chạm La Phong, số lượng người ngàn vạn, vô cùng phồn hoa, đến nay vẫn thụy quang không tắt, tường vân không ngã, lúc nào cũng nhìn nhìn thấy tiên thần các nơi qua lại, người kỵ thú kẻ giá hà, quả thật siêu nhiên vượt khỏi hồng trần thế tục.
“Cả đời ta chưa bao giờ nhìn nhìn thấy nhiều tiên nhân như vậy.” Thiếu nữ áo hồng Hạ Tú đứng bên bờ, nhìn thịnh cảnh vạn tiên tới triều, không nhịn được cảm khái.
Đây đều những tiên nhân thật sự, biết bao kẻ cầu gặp mà không được!
Đàm Bình mãn nguyện nói: “Hi vọng có thể có duyên, bái làm môn hạ một vị tiên nhân nào đó.”
Gối Hoàng Lương vẫn còn đang trong thời kì khôi phục, tạm thời không dùng được, nhưng hạt châu tỏa thanh mang, bên trong có phù triện thì hôm nào Đàm Binh cũng ngày đêm thử cảm ngộ, cuối cùng cũng đã biết được cách thức sử dụng nó. Nó không chỉ giúp Nguyên Thần sinh cơ, mà còn có thể dẫn đường cho nội khí lưu chuyển, ưu hoá công pháp, tới lúc cần còn có thể dùng làm pháp khí tế ra tấn công địch, được Đàm Bình đặt tên là “Trường Nhạc châu”.
Mấy người cảm thán một hồi, đi tới tòa thành gần đó, Hạ Tú chợt nghe thấy có người gọi mình: “Hạ cô nương, Đàm huynh đệ, các ngươi cũng tới hả?”
Quay đầu nhìn lại, họ nhìn thấy một nam tử áo trắng, lưng đeo hộp kiếm, là một người họ quen biết trên đường đi du lịch, tên là “Vân lý Kim Cương” Lưu Tổ Bân.
Đàm Bình chắp tay: “Tiên duyên khó cầu, sao có thể bỏ qua cơ hội này?”
Lưu Tổ Bân cười ha hả: “Tại hạ làm dẫn đường cho các vị, các vị nếu may mắn được bái vào tiên môn, sau này đừng quên tiểu đệ nhé.”
“Dẫn đường cái gì?” Hạ Tú vừa mừng vừa sợ hỏi.
Lưu Tổ Bân chỉ chỉ một ngọn núi xinh đẹp xanh mướt ở bên ngoài thành: “‘Minh Hà tiên tử’ Phương Hoa Ngâm ở Ngưng Bích phong mời tiên nhân xung quanh tới dự tiệc, không cấm phàm tục, ai cũng vào được, dù không tìm được tiên duyên, cũng được hưởng ké mấy chén tiên tửu, ăn mấy trái thần quả, cũng đã là rất tốt.”
“‘Minh Hà tiên tử’ Phương Hoa Ngâm......” Đàm Bình lẩm bẩm, cười khổ nói: “Tại hạ thiển cận, không biết người là tiên nhân của đảo nào núi nào động phủ nào?”
Đông Hải quá mênh mông, dù những đảo chính của các đại hải vực đều có bố trí truyền tống trận, nhưng cường giả Ngoại Cảnh cũng khó mà đi hết được một hai phần mười, nên những tiên nhân ở hơi xa đương nhiên là không biết được.
Lưu Tổ Bân ho khan, nghiêm mặt: “Động phủ của Minh Hà tiên tử ở Tiểu Nam hải Vạn Tượng đảo, cách hải vực các ngươi thường đi du lịch không chỉ xa trăm triệu dặm, chưa từng nghe tới là chuyện rất bình thường, nhưng lai lịch của người không nhỏ đâu, hiện nay ở trên Trường Môn đảo, ngoài tái thế Nhân Hoàng, có thể nói người chính là vi tôn.”
“Lai lịch không nhỏ?” Nghe Lưu Tổ Bân giới thiệu, đám người Hạ Tú đều kinh ngạc, rất hiếu kì.
Lưu Tổ Bân gật đầu: “Đừng nhìn Minh Hà tiên tử mất tới sáu mươi năm mới chứng được Pháp Thân, đứng hàng tiên ban, hiện giờ mới chỉ là cảnh giới Địa Tiên, lão sư của người chính là Côn Luân sơn Ngọc Hư cung chưởng giáo Nguyên Hoàng Tiên Tôn trước kia, cách đây không lâu đã tránh thoát khổ hải, đăng lâm Bỉ Ngạn, trở thành tân Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
“Các ngươi nói, lai lịch này có lớn hay không?”
Đàm Bình kinh ngạc vô cùng, bật thốt: “Côn Luân sơn Ngọc Hư cung? Nguyên Hoàng Tiên Tôn đăng lâm Bỉ Ngạn, vạn kiếp không diệt? Sao bọn ta lại không biết?”
Mình hoàn toàn chưa hề nghe nói tới chuyện này, siêu thoát khổ hải đăng lâm Bỉ Ngạn không phải là phải xuất hiện dị tượng ở khắp vạn giới hay sao?
“Ha ha.” Lưu Tổ Bân lắc đầu bật cười, “Nguyên Hoàng chứng đạo không giống với Thanh Đế năm xưa. Các vị Thiên Tôn Phật Tổ đều đã ra tay, khiến Chân Thật giới gần như bị hoàn toàn hủy diệt, chỉ có một ít sinh linh là sống sót được, nhìn thấy dị tượng Tô thiên tôn đăng lâm Bỉ Ngạn. Chúng ta lúc đó hẳn đều đã chết cả rồi, song sau đó được Tô thiên tôn hồi tưởng thời gian làm cho sống lại, nhưng cũng đã bỏ lỡ mất những cảnh tượng ấy. Tại hạ cũng là được nghe giới tiên nhân Vân Hải Phi Tưởng giới nói cho mới biết được chuyện này.”
Đám Đàm Bình kinh hãi nhìn nhau:
Chúng ta đã từng chết qua một lần, sau đó lại sống lại một lần?
Hoàn toàn không có cảm giác a! Giống như chẳng hề có cái gì xảy ra vậy!
Thực là không tưởng tượng nổi!
Nghĩ lại hôm nay Trường Môn đảo tiên nhân tập hợp, Lưu Tổ Bân không thể nào lấy chuyện như thế này ra để nói dối, nên không thể không tin. Ài, Bỉ Ngạn thật là huyền diệu, vượt xa lẽ thường.
“Nghe nói ngày xưa Côn Luân sơn Ngọc Hư cung là tiên gia thánh địa hàng đầu, đáng tiếc bị Vô Sinh lão mẫu phá hủy, đàn tràng hủy diệt, môn hạ tứ tán, không ngờ còn có ngày lại hưng, hơn nữa không lên tiếng thì thôi, hót lên một tiếng liền làm kinh nhân, nay đã đứng ngang hàng với Đâu Suất cung, Yêu Hoàng điện, Cực Lạc thế giới, Bồ Đề tịnh thổ, Chân Không gia hương và Phù Tang cổ thụ giới vực.” Đàm Bình thở dài, mắt nhìn Ngưng Bích phong, trong lòng suy nghĩ mông lung.
Nếu được Minh Hà tiên tử nhìn trúng, thu làm môn đồ, vậy chính là một bước lên trời!
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, ai nấy vội vàng đến Ngưng Bích phong. Trên đường đi, toàn người là người, cỏ cây xanh tốt, lúc nào cũng nhìn thấy dị quang thải vụ bay lên hướng đỉnh núi.
Trên núi có một dòng sông quanh co, những ly tiên tửu những bàn mỹ thực theo nước trôi tới, mặc cho người ta lấy ăn. Đám Đàm Bình, Lưu Tổ Bân không dám tới gần đỉnh núi, sợ làm mạo phạm tiên thần, nên tìm một chỗ vắng ngồi xuống, nghĩ xem nên làm gì để lôi kéo được sự chú ý.
Nhìn lên đỉnh núi, trên ấy kỳ hoa thịnh phóng, quang hà đằng không, như nối thành một vùng đầy dị khí đủ màu bao trùm cả nơi này, mơ hồ có thể nhìn thấy người ở vị trí chủ tọa là một nữ tử.
“Đó là ‘Minh Hà tiên tử’ Phương Hoa Ngâm.” Lưu Tổ Bân giới thiệu.
Đám Đàm Bình thi nhau gật gù.
Phương Hoa Ngâm nhìn tiên nhân thần linh chung quanh, giơ ly ngọc lên:
“Ly này kính Nhân Hoàng lại lập Đại Chu, trọng hưng nhân đạo.”
Đám Chu Long chân nhân đều nâng chén, mỉm cười nhấp một ngụm, đang định nói chuyện, trời cao chợt có kim quang lóe sáng, lưu ly phủ đầy thương khung, một Cổ Phật có năm trăm La Hán, Thiên Long Tu La, Già Lam Bồ Tát vòng quanh hàng lâm, chiếm lấy một đỉnh núi.
“Thế Gian Tự Tại Vương Phật!” Chu Long chân nhân ngạc nhiên.
Lão ta cũng tới chúc mừng? Sợ là lai giả bất thiện!
Nhân Hoàng lại lập Đại Chu chính là trở thành đối thủ với Phật quốc dưới đất và Chân Không gia hương, mà sau lưng Phật quốc dưới đất là A Di Đà Phật, là Tây phương Cực Lạc thế giới chi chủ, Thế Gian Tự Tại Vương Phật là một Phật Đà cổ xưa rất được y nể trọng, là một kẻ đại thần thông Tạo Hóa viên mãn cực mạnh, thời gian thành đạo đã lâu, Phật pháp huyền diệu, là một trong những nhân vật cực mạnh dưới Bỉ Ngạn.
Người này tới e là khiến việc Nhân Hoàng lại lập Đại Chu gặp chuyện không may. Không khí đang vui vẻ trầm hẳn đi.
Không biết bên phe Nhân Hoàng có kẻ đại thần thông mạnh tương đương nào tới chúc mừng hay không......
Huyền Vũ đạo nhân trầm ngâm, nhìn Phương Hoa Ngâm nói: “Minh Hà tiên tử, có biết còn có Tạo Hóa viên mãn kẻ đại thần thông nào tới nữa không? Quảng Thành Thiên Tôn, Văn Thù Thiên Tôn có đích thân tới chúc mừng không?”
Phương Hoa Ngâm cười khổ: “Các sư bá sắp xếp thế nào làm sao ta biết được......”
Đúng lúc này, bầu trời đầy lưu ly chợt tối đi, bóng tối u ám bao phủ tất cả, mang tới cảm giác đầy tĩnh mịch. Những Minh Vương Kim Cương, kim đồng ngọc nữ, linh quan thiên sư tiên thần vây quanh một thần sứ gương mặt mơ hồ, tay cầm ngọc bản bay tới.
“Trì Hốt thần sứ! Chân Không gia hương cũng tới một kẻ đại thần thông!” Huyền Vũ đạo nhân mặt đầy ngưng trọng.
Vị thần sứ này đứng thứ hai trong mười hai thần sứ, gần với Trấn Nguyên tử, hơn nữa luôn luôn thần bí, lai lịch bất tường, hơn ba mươi năm trước đã thành công trở thành Tạo Hóa viên mãn, là cường giả La giáo ai nấy đều biết!
Các tiên thần nhìn nhau, cảm nhận được mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, nguy hiểm như tên lên dây, nhân đạo chi sự quả nhiên không thiếu được đau khổ.
Hi vọng thế lực đứng sau lưng Nhân Hoàng sẽ nhanh phái tới một kẻ đại thần thông, giữ lấy thế cục cho cân bằng, đừng để mọi người lo sợ nữa.
Mối quan hệ của Phật quốc dưới đất, Chân Không gia hương và nhân đạo Đại Chu ai ai cũng biết. Đám Đàm Bình, Lưu Tổ Bân, Hạ Tú cũng thấp thỏm, sợ những kẻ đại thần thông chiến đấu, mình cũng sẽ bị dư ba làm cho không còn mảnh xương, lần này ai biết còn có được may mắn có Bỉ Ngạn đại nhân vật làm đảo ngược thời gian, cứu mình sống lại nữa hay không!
Đàm Bình lo lắng, thò tay vào trong lòng sờ sờ “Trường Nhạc châu” “gối Hoàng Lương”, hi vọng hai món dị bảo này sẽ bảo vệ cho mình.
Phương Hoa Ngâm nhìn các tiên thần đang lo lắng, hít sâu bình tĩnh lại, khẽ cười:
“Nhân Hoàng quyết định hôm nay lại lập Đại Chu, tất nhiên đã có mấy phần nắm chắc, các vị không......”
Cô lời còn chưa dứt, thì bỗng giật mình, đứng bật dậy, nét vui mừng lộ rõ trên nét mặt:
“Lão sư của ta sắp hàng lâm nơi đây, chúc mừng Nhân Hoàng!”
Cái gì!? Đám Chu Long chân nhân, Huyền Vũ đạo nhân đều lập tức đứng phắt dậy, ngạc nhiên nhìn lên trời cao.
Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh sắp hàng lâm?
Bỉ Ngạn đại nhân vật sẽ đích thân tới chúc mừng Nhân Hoàng?
Phương Hoa Ngâm cố kềm kích động, trầm giọng nói:
“Thỉnh các vị theo ta cung nghênh lão sư!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...