Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ thấy Lưu La hóa thành một đạo thanh quang, vọt ra khỏi tàn điện, bắn về phía loan giá do Bắc Đẩu tinh túc hình thành.

Đi đâu?

Theo “Thiên Đế” đi tuần?

Chậm e không kịp?

Là sợ bỏ lỡ Bắc Đẩu xa giá?

Mạnh Kỳ không kịp nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo “Cửu Thiên Huyền Nữ” phóng về phía bóng người cao ngạo cường thế, thần bí tôn quý kia, càng tới gần, càng cảm giác được tuế nguyệt như đao, từng đao mạnh mẽ mà hờ hững, đây là chân lý muôn năm không bao giờ thay đổi, đây là “Đạo”.

Thời gian lắng đọng lại, như ngưng tụ ra một tầng lại một tầng vách ngăn như nước, Mạnh Kỳ xuyên qua chúng, cảm nhận được sự thương cảm tang thương của thời gian, nhất thời hơi khựng lại, nhìn thấy hai màu đen trắng, nếu không phải Vô Cực hỗn độn chi ý của hắn đã có tiểu thành, chứng ra hư ảo đại đạo, sụp đổ hư không, cuộn lại thời gian, e là sẽ vĩnh viễn bị lạc lối ở nơi này, hóa thành tuế nguyệt trần ai.


Nhưng mà ngay cả như vậy, khí tức cường thế kia vẫn khiến cả thể xác và tinh thần Mạnh Kỳ run rẩy, lập tức vận chuyển Nguyên Tâm, chém sạch những ý niệm đối ứng, dẹp ngay cảm giác mê muội vừa mới chớm hiện ra.

Đúng lúc này, một âm thanh kim loại va chạm vang lên từ trong Bắc Đẩu tinh túc, lảnh lót như tiếng chuông, vang vọng réo rắt, khiến bản tính linh quang của Mạnh Kỳ được đánh tỉnh, thoát khỏi khổ hải mộng mê, lại nhìn thấy rõ được cảnh tượng trước mắt.

Hắn nhìn thấy “Cửu Thiên Huyền Nữ” Lưu La đã bay lên xa giá, đứng cạnh hình ảnh kia.

Những đạo thời gian gợn sóng không còn nữa, Mạnh Kỳ thoải mái xuyên qua, đứng lại đối diện Lưu La, cảm khái: “Thượng Cổ đại thần quả nhiên không phải là đơn giản.”

Hắn vẫn luôn kỳ quái không hiểu vì sao Lưu La lại thắp đèn trong tàn điện, nếu bảo là để bảo vệ mình thì quá buồn cười, tới cảnh giới này rồi, còn ai dựa vào ngoại lực nữa!

Trừ nhớ lại ngày xưa, thì chẳng còn cách giải thích nào khác!

Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, Cửu Thiên Huyền Nữ là lấy ánh nến làm hải đăng, chỉ hướng cho Bắc Đẩu xa giá, ‘triệu hoán’ nó tới!

Lưu La hiền hòa nói: “Ở nơi hư vô này không hề có đường xá, nếu không nhờ Bắc Đẩu xa giá, dù không lạc lối trong hắc ám ăn mòn thì cũng khó mà tìm được những nơi tàn lưu còn hữu dụng.”

“Lời ấy có ý gì?” Mạnh Kỳ sâu sắc nhận ra trong lời Lưu La có ẩn ý gì đó.

Lưu La lạnh nhạt nói: “Thiên Đế đi tuần, tự có tuyến đường của nó. Bắc Đẩu chỉ hướng, nhân gian có thể nghe, hơn nữa nếu nơi này hoàn toàn hư hao, không còn tàn lưu, thì lạc ấn vào hư ảnh Bắc Đẩu và dấu vết Thiên Đế tàn lưu cũng sẽ hoàn toàn biến mất.”

“Nói cách khác, tuyến đường Thiên Đế đi dạo ban đầu vẫn còn bảo tồn được một phần, chúng ta theo Bắc Đẩu loan giá là sẽ tới được?” Mạnh Kỳ tiếp lời.

Bắc Đẩu làm giá, hướng đi không đổi!

Cửu Thiên Huyền Nữ gật đầu: “Giới này đã tổn hại, Bắc Đẩu loan giá không đi ra ngoài được, đến bên cạnh liền sẽ trở về, chúng ta nếu may mắn sẽ tới được vị trí ban đầu lúc Thiên Đế đi tuần.”

Ngày xưa Thiên Đế đi tuần nhất định không đến tới tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên!


Nói tới đây, Lưu La mỉm cười: “Hồi nãy ta nói ‘Chậm e không kịp’, một là lo Ma Phật và Nhiên Đăng tỉnh táo ra, nhìn ra đây chỉ là dấu vết tàn lưu của Thiên Đế, quay lại đánh tiếp, thứ hai là lo nếu chúng ta để xa giá đi mất, thì không biết tới chừng nào nó mới quay lại.”

Làm Nhiên Đăng và Ma Phật kinh sợ thối lui chính là một mục đích của cô. Nhiên Đăng vẫn luôn nghi ngờ Thiên Đế có để lại hậu chiêu, có liên quan tới Cửu Thiên Huyền Nữ, nên vừa nhìn thấy xa giá chạy tới, sẽ không suy nghĩ gì nhiều, càng không có ý nghĩ đứng lại để kiểm tra xem là thật hay giả, nếu lỡ nó là thật thì sao?

Chả phải lúc ấy lấy chính tính mạng và một thân đạo hạnh của mình ra để đùa sao?

Dưới Bỉ Ngạn, Nhiên Đăng nào có sức phản kháng, nếu bỏ lỡ cơ hội chạy trốn thì chỉ còn cách khẩn cầu thiên ý mà thôi.

Cho nên, đương nhiên là tin có còn hơn không tin, bảo vệ bản thân trước mới là lẽ phải, chỉ có mấy thằng ngu mới lấy mạng mình đi thăm dò Bỉ Ngạn!

Về phần Ma Phật, tuy rằng là Bỉ Ngạn giả, nhưng bây giờ chỉ dùng được có một phần nhỏ thực lực, y có kiến thức thật, nhưng không có cảnh giới và thực lực chống đỡ, làm sao nhìn ra được manh mối! Nhất là y từng là Lôi Thần, phản bội Thiên Đế Thượng Cổ Tạo Hóa, giờ gặp lại khổ chủ, đương nhiên sẽ tự có xấu hổ trong lòng.

Nhưng với khả năng của hai người họ, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn ra vấn đề, nên phải chạy cho nhanh.

Mạnh Kỳ nhìn hư ảnh của Thiên Đế, thở dài:

“Dấu vết tàn lưu lại mà còn có uy thế như vậy, ngày xưa khi hoành áp Thượng Cổ, Thiên Đế có phong thái tới cỡ nào......”

Hắn bật cười: “Lưu La cô thực là hiểu biết nhiều, biết cả có hư ảnh Bắc Đẩu loan giá còn sót lại.”


Lưu La cười yếu ớt: “Trước khi Tiên Giới tan biến ẩn độn, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân phong bế tầng trên cùng, ta từng là thần linh còn sót lại của Thiên Đình, làm sao mà không biết được? Chỉ vì lúc đó đại chiến vừa kết thúc chưa lâu, dư ba còn rất là khủng bố, nên không dám vào, kéo dài tới nay.”

Hai người nói chuyện, Bắc Đẩu xa giá vẫn tiếp tục lướt đi, xung quanh chỉ toàn bóng tối trống không, nếu không có đạo tiêu để phán đoán hướng đi, người ta sẽ rất dễ có cảm giác bị lạc lối.

Mạnh Kỳ sau khi hỏi được rất nhiều chuyện về Tiên Giới từ Cửu Thiên Huyền Nữ thì cũng im lặng ngồi xuống, cảm nhận khí tức tàn lưu lại của Thiên Đế, tìm hiểu và quan sát tuế nguyệt chi diệu, tam sinh chi kì.

Không biết qua bao lâu, phía trước tối tăm chợt có ánh sáng xuất hiện, như một làn nước đục ngầu cuồn cuộn, quanh co, không ngừng dâng trào.

“Cửu Khúc Hoàng Hà trận.” Lưu La nói nhỏ.

Mạnh Kỳ mở mắt nhìn qua, nhìn thấy Vân Tiêu thanh lịch, mặc đạo bào, Quỳnh Tiêu tao nhã tú mỹ mặc cung trang, Bích Tiêu váy xanh linh động, phiêu dật mà mạnh mẽ đang tỏa ra năm luồng thanh khí, cùng chống đỡ Hỗn Nguyên Kim Đấu, bày ra Cửu Khúc Hoàng Hà trận.

Bên trong đại trận, trên có khánh vân, trong khánh vân có ba đóa hoa sen tỏa hào quang rạng rỡ.

“Quảng Thành sư huynh......” Mạnh Kỳ kinh hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui