Dịch giả: Tiểu Băng
Xe gỗ Mặc cung trèo đèo lội suối, chạy qua bình nguyên, chỉ tốn có một ngày đã từ cái thành nhỏ xa xôi tới gần quốc đô Trường Nhạc.
“Tuy hai nơi này cách nhau không phải là xa lắm, nhưng chỉ mất có một ngày mà tới nói ra nghe cũng không khỏi có chút rợn cả người.” Chúc Thiên Minh không nhịn được truyền âm cho mọi người.
Mao Kình ha ha cười: “Nếu không làm sao gọi là thế giới ác mộng!?”
Bọn họ đều là hạng thân kinh bách chiến, đi qua rất nhiều loại hình thế giới luân hồi khác nhau, đối với những việc thế này đã không còn thấy ngạc nhiên, dọc theo đường đi đều chỉ tập trung tu luyện bản thân và tìm hiểu về thế giới hiện tại.
Đáng tiếc thời gian quá ít, chỉ đủ cho họ hiểu được chút ít bên ngoài, có ấn tượng đại khái mà thôi.
Du Cảnh Hoa vẫn luôn nhắm mắt như ngủ đột nhiên mở miệng: “Sắp đến Trường Nhạc, mọi người đều là người có kinh nghiệm, ta cũng không cần nói gì nhiều, chỉ có một việc cần để ý, là tuyệt đối không được tiếp xúc ngay lập tức với người của phủ Tấn vương, mỗi người tự đi tìm cơ hội, tạo chút lịch sử sạch sẽ ở kinh thành trước đã, sau đó mới tính tới chuyện vào Tấn vương phủ.”
“Các ngươi hẳn cũng đã nghe thấy, Lục Đạo chỉ bảo là mai phục ít nhất nửa năm, chứ không quy định trong vòng bao lâu phải lẩn vào Tấn vương phủ, đây chính là để cho chúng ta có thời gian dư dả, không làm lộ dấu vết, đương nhiên, mọi người cũng đừng ngờ chuyện lợi dụng điểm đó để chiếm tiện nghi của Lục Đạo, nó vốn là kẻ vô sỉ không biết xấu hổ, lúc nào cũng có khả năng thêm điều kiện vào.”
Du Cảnh Hoa nói rất có lý, Mao Kình không ngừng gật gù tán đồng, mọi người đang định hỏi thêm thì cỗ xe đã giảm tốc, chắc là đã sắp đến trạm.
Nhìn qua cửa sổ, có thể nhìn thấy phía trước có một tòa thành rất to đứng sừng sững, vương đạo chi tướng hiển lộ rõ ràng, không hổ là quốc đô Đại Chu, chỉ nhìn từ xa, đám Mao Kình đều cảm nhận được một áp lực vô hình.
Bên cạnh thành có một cái tế đài khổng lồ, phân thành chín tầng, mỗi tầng khắc những hình tượng khác nhau, xung quanh tế đài có năm tế đài nhỏ hơn, chia năm màu đỏ xanh vàng trắng đen.
“Phong Thiên đài.” Du Cảnh Hoa bình tĩnh nói.
Cô đã tìm hiểu khá kỹ tư liệu về Trường Nhạc.
Loan Nhã Thiến giật mình, cười: “Đây chính là Phong Thiên đài? Ta thấy hình nó trên diễn đàn hoa lá tung bay, nhưng vẫn còn chưa có xem kĩ.”
Mao Kình, Chúc Thiên Minh và Tiêu Ly cũng không khác gì cô.
Ánh mắt Du Cảnh Hoa ảm đạm đi: “Phong Thiên đài, tế đàn nhân đạo chuẩn bị mấy vạn năm mới xây lên được, nghe nói nếu xây được thành công, có thể khiến nhân đạo thống thiên, sắc phong chư thiên Tinh Quân, các bộ tiên thần, hôm nay xem ra đã hoàn thành non nửa, khống chế được đại địa quyền lực, có thể sắc phong tinh quan, Thành Hoàng, sơn thần, thổ địa, thiên binh lực sĩ, ban cho bọn họ sức mạnh tương ứng.”
“Thật không vậy?” Tiêu Ly ngạc nhiên.
Đám người mình vất vả bao nhiêu năm, nếm trải bao nhiêu là nguy hiểm, người ta chỉ cần được sắc phong là có được sức mạnh bằng mà có khi còn mạnh hơn mình?
Du Cảnh Hoa vô cùng bình thản: “Nếu không tin, tí nữa ngươi hỏi thử Trường Nhạc Thành Hoàng là biết.”
“Chuyện này... sao có thể như vậy được......” Mao Kình lắc đầu, cả người tự nhiên sao mà mệt mỏi, không có sức lực làm chuyện gì nữa, trong lòng đầy uể oải buồn rầu.
Du Cảnh Hoa gật đầu: “Tuy số lượng tinh quan là có hạn, nhưng thành hoàng thổ địa thì ở đâu cũng có.”
Mọi người chìm vào im lặng, cảm thấy phấn đấu chẳng còn ý nghĩa gì, tất cả những gì họ cố gắng biết bao năm qua đều coi như công cóc!
Thế giới ác mộng là như vậy sao?
Quả thực là mạnh tới mức chỉ chút tùy tiện cũng đủ làm tan rã ý chí của bọn mình!
Cỗ xe dừng lại, mọi người cũng dần tỉnh lại.
“Chuyện sắc phong chung quy là dựa vào bên ngoài, lúc nào cũng có khả năng bị thu hồi, rơi từ trên cao lại xuống đất, còn chúng ta là từng bước mà tiến lên, căn cơ vững chắc hơn bọn họ rất nhiều.” Mao Kình lên tiếng trước hết.
Loan Nhã Thiến cũng gật đầu: “Ta thấy võ giả của thế giới ác mộng ai cũng mạnh mẽ phấn chấn, khắc khổ tu luyện, có vẻ chuyện sắc phong kia chẳng ảnh hưởng gì tới lòng nhiệt tình luyện võ của họ, cho thấy chuyện sắc phong hẳn là có chỗ thiếu hụt, không phải là đích tới cuối cùng của con người, và họ cũng không có ý lựa chọn con đường này.”
“Nói có lý. Chúng ta không thể tự coi thường mình.” Chúc Thiên Minh thở hắt ra.
“Đúng vậy. Sau này nếu chúng ta có thể trưởng thành đến cấp thần ma, giống Tiên Tích ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ và thần thoại ‘Thiên Đế’, rời được khỏi Luân Hồi, thì chúng ta còn mạnh hơn họ không biết bao nhiêu lần!” Tiêu Ly hung tợn nói.
Mao Kình đã hoàn toàn bình tĩnh lại như cũ, gật đầu kiên nghị: “Hơn nữa chúng ta có Lục Đạo, tuy nó vô sỉ không biết xấu hổ một tí, nhưng cũng cung cấp cho chúng ta nhiều cơ duyên, các cơ hội để lấy được đồ tốt, vượt xa hơn hẳn những kẻ cùng thế hệ, chỉ cần chúng ta không chết, Tiên Tích ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ và thần thoại ‘Thiên Đế’ chính là tấm gương của chúng ta, hơn xa những người được sắc phong.”
Du Cảnh Hoa gật đầu tán đồng, bổ sung:
“Chuyến đi này coi như là một lần ma luyện tâm linh cho chúng ta, được rồi, xuống xe thôi.”
Mấy người đi một hồi, tìm được một khách sạn đơn giản nhưng sạch sẽ, cả đám mệt mỏi, lười biếng không muốn động.
Du Cảnh Hoa và Loan Nhã Thiến ngồi phịch xuống ghế, nhàn nhã đi dạo Vạn Giới thương thành và các diễn đàn.
Loan Nhã Thiến chợt kêu lên: “Thì ra Lục Phiến môn có phát hành một quyển [sổ tay phòng vệ Đại Chu].”
“Sổ tay phòng vệ Đại Chu? Là cái gì thế?” Mấy người Mao Kình ngơ ngác, lẫn tò mò.
Loan Nhã Thiến cười mỉm: “Là thông tin sơ lược của Lục Phiến môn viết về các thế lực đối địch với Đại Chu, cung cấp cho giang hồ hiệp khách, con dân Đại Chu, giúp họ dễ dàng phân biệt được địch ta, đề cao cảnh giác, nếu có phát hiện, thì nên lập tức thông báo cho Lục Phiến môn, đây là một quyển sách rất có ích đối với chúng ta, giảm bớt thời gian tìm kiếm thông tin về Đại Chu.”
“Ồ vậy à, hay quá.” Mao Kình khen, cười tủm tỉm nhìn Loan Nhã Thiến, “Ngươi dùng phương thức ‘Tinh Linh tụng ca’ đọc cho bọn ta nghe thử xem, thuận tiện xóa cảm xúc tiêu cực và mệt mỏi tinh thần cho bọn ta luôn.”
Loan Nhã Thiến gật đầu, giọng nói thay đổi, không linh mà uyển chuyển:
“...... Ma môn, do Diệt Thiên môn, Huyết Y giáo, Tu La tự, Hoan Hỉ miếu thuộc tà ma chín đạo trước đây hợp lại mà thành, người hoàn thành được việc này đã trở thành môn chủ hiện nay, ‘Ma Sư’ Hàn Quảng.”
Tâm linh được âm thanh trong veo kia gột rửa, ai nấy đều đầu óc lẫn cơ thể trở nên nhẹ bẫng, khoan khoái.
Loan Nhã Thiến tiếp tục đọc:
“Hàn Quảng, danh hiệu ‘Ma Sư’. Cũng chính là ‘Thần Thoại’ Thiên Đế......”
“Hả?” Mao Kình đang nhẹ nhàng lắc lư đầu khựng ngay lại, ngẩn ra, Loan Nhã Thiến mới đọc cái gì đấy?
Loan Nhã Thiến ngơ ngác dừng lại, nhìn hắn, ba người kia cũng quay qua nhìn.
Mao Kình nhíu mày: “Ngươi, ngươi đọc lại cái câu mới đọc vừa rồi cho ta.”
Loan Nhã Thiến gật đầu:
“Hàn Quảng, danh hiệu ‘Ma Sư’, cũng chính là ‘Thần Thoại’ Thiên Đế, á, Thần Thoại? Thiên Đế?!”
Mắt cô trợn to, “Thần Thoại” Thiên Đế? Từ đâu chui ra vậy?
Du Cảnh Hoa ngây người, cả đám trợn mắt nhìn nhau. “Thiên Đế” lừng danh thần bí cơ mà, sao lại hiện ra rành rành trong cái gọi là “Sổ tay phòng vệ” này, và mọi người đều biết?
Giống như vất vả lắm mới biết được một bí mật, ai dè đi ra ngoài mới biết cái thông tin đó được dán ở đầy đường!
Hàn Quảng “Thần Thoại” Thiên Đế, Hàn Quảng “Thần Thoại” Thiên Đế, Hàn Quảng “Thần Thoại” Thiên Đế!
“Móa nó, rốt cuộc là sao hả?!” Tiêu Ly văng tục.
Du Cảnh Hoa đã bình tĩnh trở lại: “Có khi nào là một tổ chức ‘Thần Thoại’ nào khác hay không?”
Loan Nhã Thiến tiếp tục đọc xuống dưới: “‘Thần Thoại’ Hàn Quảng lập nên thế lực tà ma, lập ra một tổ chức trong không gian Lục Đạo Luân Hồi [ thông tin về không gian Lục Đạo Luân Hồi vui lòng xem từ trang mười chín tới trang hai mươi hai]......”
Đọc tới đây, cô không đọc nổi nữa.
Không gian Lục Đạo Luân Hồi cứ thế bị phơi bày ra rành rành, còn viết kĩ là đọc chi tiết từ trang mười chín tới trang hai mươi hai!
“Không phải ai tiết lộ sẽ bị Lục Đạo gạt bỏ sao......” Mao Kình còn đờ đẫn hơn cả Loan Nhã Thiến.
Theo họ nghĩ, không gian Lục Đạo Luân Hồi là thứ vô cùng bí ẩn, kẻ nào dám tiết lộ sẽ bị gạt bỏ ngay tức khắc, không ngờ bây giờ lại được viết ra rành rành trong [sổ tay phòng vệ Đại Chu], giống như phạm tội một cách hoàn mỹ, tự cho là mình chẳng có chút sơ hở nào, ai dè mở cửa ra mới hay lệnh truy nã dán ngay ở trên tường đối diện!
Im lặng, rồi lại im lặng, Du Cảnh Hoa là người mất bình tĩnh trước tiên: “Đọc trang mười chín tới hai mươi hai trước đi!”
Cả đám đều quên mình cũng có Vạn Giới Thông Thức phù, có thể tự mở ra mà đọc!
Loan Nhã Thiến lập tức lật ra tới trang mười chín, đọc với tốc độ cực nhanh:
“Không gian Lục Đạo Luân Hồi do một số thế lực Thượng Cổ hợp tác, lập thành một tổ chức, cưỡng chế kéo người ta vào trong đó, dùng hình phạt ‘gạt bỏ’ để uy hiếp họ, dùng thần công, bảo vật để dụ dỗ họ, ép buộc họ phải hoàn thành các nhiệm vụ được giao. Nếu thành công sẽ lấy được vật đã hứa, mời xem giới thiệu chi tiết ở phần tiếp theo.”
“Hiện giờ đã xác định được Lục Đạo Luân Hồi chi chủ gồm có: Ma Phật, Ma Quân, Lục Áp Đạo Quân. Phong Đô đại đế, Thất Sát đạo nhân, Thủy Tổ......”
Loan Nhã Thiến há hốc miệng, kinh hãi nhìn đám bạn, ngay cả thân phận của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cũng bị viết cả ra rồi!
Thực là... xuất sắc!
Bọn chúng ta biết được thông tin này, có bị gạt bỏ hay không?
Không ngờ lại tự nhiên được biết chuyện này một cách dễ dàng như vậy!
“Má ơi, tùy tiện một quyển tập mà có cả thân phận của Lục Đạo, thế giới ác mộng quá khủng bố, quá khủng bố......” Tiêu Ly lắc mạnh đầu, vô cùng hoảng hốt.
Du Cảnh Hoa sửng sốt một lúc lâu, mới lên tiếng: “Không đúng, đối với loại chuyện như thế này, hẳn là Lục Đạo phải xóa sạch những nội dung như vậy, không để cho chúng ta đọc được mới đúng!”
“Đúng! Lục Đạo nghĩ cái gì vậy? Hay là nội dung này sai?” Mắt Mao Kình hơi đỏ lên.
“Chờ một chút, hình như ta đã từng nghe tới mấy cái tên Ma Phật, Ma Quân......” Du Cảnh Hoa suy tư, “Ma Phật có Truyền Thuyết ở rất nhiều thế giới, là đại nhân vật ngang hàng với Thiên Đế, khủng bố vượt xa cấp thần ma, là cấp Vô Thượng đó! Ma Quân hình như cũng thuộc hạng đại nhân vật trong Truyền Thuyết!”
“Ta hiểu rồi!” Mao Kình vỗ tay, “Lục Đạo không xóa mấy nội dung này chính là để cho chúng ta biết ‘Nó’ cường đại tới mức nào.”
Phù, Loan Nhã Thiến thở hắt ra, cúi đầu xuống đọc tiếp:
“Ma Phật, đang ở trong phong ấn......”
Đám người Chúc Thiên Minh vừa hơi bình tĩnh lại đã lại sững người ra.
Bịch bịch bịch, cả phòng chỉ nghe thấy mỗi tiếng tim đập, ngay cả nhịp thở cũng không nghe thấy.
Qua cả nửa ngày, Loan Nhã Thiến mới dùng hết dũng khí, đọc tiếp:
“Ma Quân, phạm Đại Chu ta, tạo nên huyết án, bị buộc phải thức tỉnh sớm, mất đi một cánh tay......”
“Phong Đô đại đế, chưa rõ.”
“Lục Áp Đạo Quân, chưa rõ.”
......
“Này, này, móa nó, rốt cuộc là sao hả?!” Mao Kình văng tục, đầu óc muốn vỡ tung.
Không ai trả lời hắn, mọi người đều im lặng.
Không biết qua bao lâu, Du Cảnh Hoa mới mở Vạn Giới Thông Thức phù của mình ra, đẩy kính mắt, yếu ớt nói:
“Ta hiểu rồi.”
“Ngươi hiểu cái gì?” Mọi người cùng hỏi.
Du Cảnh Hoa thở một hơi dài: “Lý do không xóa những nội dung này rất đơn giản. Nếu Lục Đạo không phải một thế lực, mà là do nhiều thế lực liên minh với nhau, vậy nhất định trong liên minh sẽ có mâu thuẫn, có lẽ cái vị viết hai chữ ‘chưa rõ’ kia muốn để cho vài người trong số họ nhìn thấy được mặt xấu của những người khác, giảm đi lực ảnh hưởng tới các Luân Hồi giả.”
“Hơn nữa, ta mới liếc qua [Sổ tay phòng vệ Đại Chu], không có tìm thấy nội dung liên quan tới ‘Tiên Tích’.”
Mao Kình mắt sáng lên: “Ý của ngươi đây là tác phẩm của ‘Tiên Tích’?”
“Ừ, ‘Thần Thoại’ bị vạch trần, Lục Đạo bị bại lộ, chỉ có những kẻ vô cùng quen thuộc với thế lực luân hồi mới làm được chuyện này, trong đó, kẻ đáng nghi nhất tất nhiên là ‘Tiên Tích’.” Du Cảnh Hoa gật đầu.
“Nhưng... nhưng Tiên Tích không sợ bị Lục Đạo gạt bỏ sao?” Loan Nhã Thiến ngạc nhiên.
Du Cảnh Hoa im lặng một hồi:
“Có lẽ vị ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ kia của Tiên Tích đã có đủ thực lực đánh ngang tay với Lục Đạo.”
Đám người Mao Kình lại một lần nữa nói không ra lời.
Đánh ngang tay với Lục Đạo? Là mạnh tới cỡ nào chứ hả!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...