Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch: Tiểu Băng

Xu Cơ lay động, hư ảnh tứ kiếm đỏ xanh đen trắng phảng phất như hoa trong kính trăng trong nước, sắp sửa hóa thành ảo ảnh trong mơ, đối mặt với “Mai Sơn Đại Thánh” Viên Hồng và cái thế Ma Quân cường công đã là đến lúc nỏ mạnh hết đà, kiếm khí bao trùm lãnh thổ Đại Chu đều đã không còn nữa.

Cự viên giơ cao hắc bổng, vận chuyển khiếu huyệt quanh thân, mở ra những tầng vũ trụ động thiên, hiển hóa hình chiếu các ta khác, dùng sức mạnh thuần túy ầm ầm bổ xuống, khiến hư ảo đung đưa cuộn sóng, đưa tới trầm luân khổ hải, ăn mòn kiếm trận.

Ma Quân đứng im, một tay để sau lưng, dương dương tự đắc, với kiến thức của lão, không khó nhận ra Tru Tiên kiếm trận dưới một gậy này sẽ hoàn toàn sụp đổ, nếu là vậy, cần gì phải tốn thêm sức lực của mình!?

Còn không bằng đợi đến khi Viên Hồng đánh vỡ Xu Cơ, lập tức ra tay, đập nát Cẩm Tú Sơn Hà đồ, khiến Tô Mạnh không còn cơ hội mà chạy trốn.

Đúng vậy, lần này mình ra tay, một là phá hoại Phong Thiên đài, nếu có thể đánh vỡ Chân Thật giới thì tính là đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, thứ hai là nhân cơ hội trừ khử “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh!

Đây là ý chí của một tồn tại nào đó, cũng là ý nghĩ của mình!

Nhân chuyện Giang Đông Lạc Thư, Tề Chính Ngôn đã chứng được Pháp Thân, bước đầu thoát khỏi kiềm chế của mình, các Ma Thánh lục tục chuyển thế trở về, khi lục thân hợp nhất chưa hoàn toàn thức tỉnh, muốn diệt trừ y rất phiền toái, mà phiền nhất chính là Tô Mạnh, hắn đã chứng được Truyền Thuyết, bất cứ một bộ phận thân ma khu nào của mình cũng không dám nói có thể dễ dàng thắng hắn.

Giờ có cơ hội, đương nhiên phải diệt trừ mối họa lớn này!

Xoẹt!

Dưới một gậy, trời đất bị áp súc, như xếp chồng lên nhau, bàn tay buông bên hông của Ma Quân hơi mở ra, chuẩn bị sẵn sàng.

Phốc!

Hắc bổng tạm dừng, hư không bị đẩy ra, nhưng không hề có động tĩnh bị va chạm mạnh, cũng không có âm thanh vỡ tan, hoàn toàn trái ngược với dự đoán của Viên Hồng, Ma Quân.

Sao vậy?

Ngưng mắt nhìn kĩ, Ma Quân nhìn thấy hư không phía trước hắc bổng không phải là kiếm trận Xu Cơ lung lay sắp đổ, là một tấm trận đồ cổ xưa đỏ xanh đen trắng vừa rõ ràng lại hỗn tạp.


Đúng, vừa rõ ràng lại hỗn tạp, hai khái niệm hoàn toàn tương phản mâu thuẫn lại quỷ dị hỗn hợp ở cùng nhau!

“Tru Tiên trận đồ!” Ma Quân là kẻ đại thần thông phát triển ở thời Yêu Thánh và Nhân Hoàng, liếc nhìn liền nhận ra tấm trận đồ này.

Tru Tiên trận đồ!

Cái trận đồ cổ xưa nhất trên đời, luôn đi theo Linh Bảo Thiên Tôn!

Không xong! Lão lập tức thò tay ra, chộp tới trận đồ.

Tuyệt đối không thể để Tô Mạnh lấy được nó!

Mạnh Kỳ sớm đã chuẩn bị tinh thần độn ra khỏi giới này sau khi kiếm trận bị phá, nhưng ngay lúc mấu chốt, trước mắt lại xuất hiện một tấm trận đồ cổ xưa tang thương, cộng minh với bốn thanh tiên kiếm.

Tru Tiên trận đồ?

Tru Tiên trận đồ bản thật, chứ không phải tấm Xung Hòa đạo nhân dùng bốn môn kiếm kinh luyện chế ra!

Có Tru Tiên trận đồ, tương đương bổ xong kiếm kinh, hoàn chỉnh Thái Cổ đệ nhất sát trận, để nó lại hiện lên thế gian!

Mạnh Kỳ rùng mình, nháy mắt liền nhận ra trận đồ, biết được ý nghĩa quan trọng của nó.

Đây chính là mấu chốt chuyển bại thành thắng!

Vừa nhìn thấy trận đồ, hắn liền giật mình, hiểu ra ý định của Cao Lãm. Đại ca ngốc quả nhiên minh tu sạn đạo ám độ trần thương, nhưng không phải chỉ thuần túy là minh tu sạn đạo ám độ trần thương.

Lấy tu kiến Phong Thiên đài làm mồi, khiến đám cường giả đối địch đã thức tỉnh nhảy ra, sau đó lấy trận đồ bổ hoàn Tru Tiên kiếm trận, một lưới bắt hết!


Như thế, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, không còn đại năng nào quấy nhiễu nữa, Cao Lãm có thể thong dong lan truyền nhân đạo quang huy, trùng kích cảnh giới Truyền Thuyết, hơn nữa còn thể hiện được năng lực với đám minh hữu Nhân Hoàng, chiếm thế chủ động.

Nếu đám Di Lặc Ngưu Ma vương biết, nhất định không nhảy vào cạm bẫy, thì lại trở thành đứng đó nhìn Phong Thiên đài xây dựng thành công, Cao Lãm lấy nhân đạo thống thiên. Kết quả cuối cùng cũng là tương tự.

Âm mưu dương mưu kết hợp hoàn mỹ!

Về phần Cao Lãm làm sao biết sẽ có Tru Tiên tứ kiếm, Mạnh Kỳ dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra: Quảng Thành tử chính là lão sư của hai đời Nhân Hoàng!

Mạnh Kỳ cũng vươn tay, chộp tới Tru Tiên trận đồ.

Cả Mạnh Kỳ và Ma Quân cùng chọn cách thức cướp giật nguyên thủy nhất.

Sáu ngón tay gấp khúc, bên trong ẩn chứa hủy diệt, Ma Quân thò được một nửa, thì duỗi thẳng ngón tay, phụt ra Vô Hình kiếm khí, nửa là chém vào bàn tay Mạnh Kỳ, nửa còn lại hóa cương thành nhu, kéo trận đồ về phía mình.

Nhưng trận đồ đã nhảy vèo một cái, như có linh tính, bay vào trong tay Mạnh Kỳ.

Lấy được trận đồ, Mạnh Kỳ lật bàn tay, dùng mu bàn tay nghênh đón Vô Hình kiếm khí, khánh vân u quang hội tụ, hình thành Hỗn Độn.

Vù vù!

Kiếm khí đánh vào, vô thanh lại vô tức mà tan biến.

Ba!

Mạnh Kỳ vỗ trận đồ vào hạch trận Xu Cơ.

Tranh!


Tru Tiên tứ kiếm reo lên thánh thót, thân kiếm chấn động, bắn ra bốn đạo kiếm khí sát lục.

Ôôông!

Bốn màu đỏ xanh đen trắng rực sáng, hư ảnh tứ kiếm như hóa thành thực chất, lãnh thổ Đại Chu tối sầm đi, những đạo kiếm khí tung hoành mạnh mẽ.

Bao nhiêu hạn chế trước đó đều tan biến, mạnh hơn trước gấp cả trăm lần.

Tranh!

Bốn đạo kiếm quang bốn màu chém xuống, thế như chẻ tre, nháy mắt đã chém hình chiếu Chân Không gia hương thành bụi bay, thần tượng Vô Sinh lão mẫu còn chưa ngưng tụ thành công liền sụp đổ.

Tranh!

Kiếm quang chém xuống, Bảo Bình thần sứ mất đi khả năng không chỗ không ở, trốn tránh không kịp, bị chém trúng, kiếm quang phân hoá, lần theo mối liên hệ, xông vào những thế giới vũ trụ khác, nghiến nát luôn những hình chiếu của y.

Thái Cổ đệ nhất sát trận không phải là hư danh!

Cả quá trình, Bảo Bình thần sứ ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp. Nhân vật Truyền Thuyết chẳng khác gì một phàm nhân yếu ớt, Chưởng Đăng thần sứ và Phụng Điển thần sứ nhìn mà tuyệt vọng, thỏ chết cáo sầu, xông ngay vào trong lốc xoáy bỏ chạy, hoàn toàn bỏ mặc chuyện nơi đây.

Một chết hai bỏ chạy, là Mạnh Kỳ cố ý làm ra như vậy, nói thực ra, chuyện La giáo năm lần bảy lượt tới làm khó, đương nhiên hắn không dằn được ý định muốn trả thù, nhưng hôm nay, dưới thế cục này, giết một thần sứ, thả chạy hai, giết nhỏ thả lớn, xem như cũng không có xé rách da mặt quá mức với nhau.

Tranh!

Đỏ xanh đen trắng bắn xuống, vũ trụ loại nhỏ sụp đổ, Ngưu Ma vương và Na Tra đang chiến đấu phải tạm thời tách ra.

Tranh!

Linh Lung bảo tháp Thái Cực đồ vỡ tan, một bên cánh của Bằng Ma vương bị chém rũ xuống, vì bảo vệ Thanh Khâu và đám Yêu Thần mà bị thương nặng, những Đại Thánh còn lại cũng đều bị thương.

Thấy vậy, Ngưu Ma vương trừng to mắt trâu, biết tình thế đã chuyển xấu, há to miệng, hút đám Bằng Ma vương Giao Ma vương vào trong nội cảnh vũ trụ, định cường thế xông ra kiếm trận.


Tranh!

Kiếm quang đan xen vào nhau, Xu Cơ cường thịnh, sát lục chi khí chém vào thân hình Viên Hồng, xoắn nó thành bột phấn.

Nhưng ở trên trời cao thanh quang chợt lóe, Viên Hồng tái hiện, vừa rồi chỉ là đón gió biến hóa, một cái lông trắng hóa hình phân thân chết thay.

“Tru Tiên kiếm trận hoàn chỉnh!” Da đầu nó tê dại, dâng cao khí tức, muốn dùng thân thể mạnh mẽ nhục thân thành thánh của mình để chống đỡ kiếm khí, độn ra kiếm trận.

Tranh!

Từng đợt kiếm quang chém xuống, Phật quốc vỡ tan, Vô Thượng chân phật và Di Lặc tản ra, một người lấy bản thân và Đại Diệu Tướng làm mắt trận, lại lập Vạn Phật đại trận, chống đỡ kiếm khí, một người thi triển Như Lai thần chưởng, muốn đánh ra cửu cửu quy nhất “Sáng Thế Kỉ”, mạnh mẽ phá vây.

Tranh!

Ma Quân chật vật né tránh, suýt nữa bị kiếm khí vây quanh.

............

Trong tinh không, “Ma Sư” Hàn Quảng mỉm cười nhìn cảnh tượng bên dưới, thản nhiên nói:

“Tru Tiên kiếm trận tuy là Thái Cổ đệ nhất sát trận, nhưng tứ kiếm chung quy chỉ mới thức tỉnh tới cấp độ Truyền Thuyết, miễn cưỡng mới đối phó được kẻ địch mới vào Tạo Hóa, sợ là không lưu được mấy kẻ Viên Hồng, Ngưu Ma vương.”

Y quay đầu, nhìn về phía Cao Lãm, như cười như không:

“Nên chăng đã tới lúc cho bản tọa xem hậu chiêu của ngươi?”

Cao Lãm mắt vẫn nhìn xuống dưới, bình tĩnh nói:

“Từ sau Thái Cổ, Bỉ Ngạn đại nhân vật bị vẫn lạc không nhiều, thân hình Hậu Thổ dung nhập vào trong Luân Hồi ấn, Ma Chủ tàn khu tán lạc tứ phương, Thiên Đế lấy thân mình làm đao, Yêu Thánh thì dùng bản thể luyện thương, di thể của họ đều có nơi hạ lạc.”

Y chậm rãi ngẩng lên nhìn Hàn Quảng, ánh mắt như ưng, từng từ nói:

“Còn Nhân Hoàng di thể thì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui