Dịch: Tiểu Băng
Chín cái giếng cổ sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, sâu trong bóng tối như có hỗn độn quay cuồng, không biết đi thông tới nơi nào, tăng thêm phần uy nghiêm và thần bí cho cung điện cổ xưa.
Bản thân cung điện, với những hàng chân long hỗn độn khí từ trên mái hiên buông xuống, ba trăm sáu mươi lăm cây đinh vàng đóng trên cánh cửa đỏ thắm, khí tức tang thương xa xăm tràn ngập mỗi một ngóc ngách, Mạnh Kỳ càng nhìn càng cảm thấy chủ nhân của cung điện này thật xa xưa và siêu nhiên.
Hắn mở to mắt, lướt qua Di Lặc hàng thế Đại Tấn tiền thái tử Triệu Khiêm và Hỗn Nguyên tiên tử Bích Cảnh Tuyền, rồi coi bọn họ như không, từng bước đi tới bên cửa, đưa tay lên.
Trong mắt hắn, Đạo Nhất lưu ly đăng hiện ra, tỏa ra ánh sáng hư ảo hai màu đen trắng, chứng minh thân phận chư quả chi nhân của mình, tay phải bắt quyết, đánh ra một cái lốc xoáy âm dương đảo ngược, hỗn hỗn độn độn, bao dung tiêu giải vạn vật.
Tay phải hạ xuống, chạm vào cánh cửa, những cây đinh vàng thi nhau sáng lên, như những vì sao.
Quang cảnh thay đổi, cánh cửa đỏ thắm rít lên nặng nề, mở dần ra sau.
Đằng sau cửa, là quảng trường bạch ngọc rộng mênh mông, hai bên đường có tượng thần thú tiên cầm, điện các tầng tầng, Mạnh Kỳ nhìn thấy tòa điện nơi hắn từng lấy được Nguyên Thủy Cửu Ấn, xuyên qua chúng nó, là mây trắng vấn vương, có thanh quang hóa thành trời xanh, một tòa chủ điện cao vời vợi, đầy cảm giác cổ xưa xuất trần. Đằng sau chủ điện là cái gì thì với cảnh giới hiện giờ của Mạnh Kỳ, vẫn chưa thể nào thấy được.
Lần này, cảnh tượng trong cung so với lần trước rõ ràng là khác hẳn. hình như Ngọc Hư cung là dựa vào cảnh giới và thực lực của người mở cửa để điều chỉnh bố cục, hoặc nói thẳng ra là nó vốn không có hình thể thật sự, không phải Bỉ Ngạn không thể nào nhìn thấy được bố cục thật sự của nó.
Không hổ là Ngọc Hư cung đứng bên trên, áp đảo chư thiên.
Mạnh Kỳ buông thõng cả hai tay, đi qua cánh cửa chính.
Thân thể vừa qua khỏi, ngay lập tức có một cảm giác lạ lùng. Mạnh Kỳ phát hiện cơ thể mình kì kì, xem ra khả năng ngăn cách xem xét của Ngọc Hư cung đã tạo ra biến hóa.
“Ma Sư” Hàn Quảng đang ngắm giếng cổ xoay người, chắp hai tay sau lưng, thong thả đuổi theo, đi ngay bên cạnh Mạnh Kỳ, lững thững thong dong như đang đi du ngoạn. Triệu Khiêm cười thân thiết, chân đạp sen trắng, cùng “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền đi đằng sau song song với nhau, cách nhau một khoảng.
Bốn người không hề có vẻ gì là có ý chiến đấu với nhau, không khí hài hòa một cái kì dị.
Chưa thấy thỏ không thả ưng, chưa tới chuyện sẽ không ra mặt. Đám người Hàn Quảng chưa bày tỏ quan điểm gì cả, bởi vì vị đứng ở sau màn kia đang có khuynh hướng muốn lộ ra rồi. Nếu lần này không có cái gọi là Cố Tiểu Tang chuẩn bị đằng sau, vị đó đương nhiên sẽ là người ngả bài ra trước hết, sau này không còn gạt được Vô Sinh Lão Mẫu hoặc Mạnh Kỳ nữa.
Mạnh Kỳ tùy ý đi tới, dáng vẻ như thường, không có chút lo lắng nào. Hắn hỏi: “Ma Sư đã thoát khỏi Luân Hồi chưa?”
Lời ấy ra ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả Triệu Khiêm cũng lắng tai lên nghe.
“Chư quả chi nhân” trong mắt Mạnh Kỳ sáng rực, chiếu quét những sợi dây nhân quả quanh người Hàn Quảng.
Hàn Quảng bình thản như đang nói chuyện thời tiết: “Vẫn chưa, nhưng mà những khống chế Lục Đạo Luân Hồi chi chủ quấn lên người đã bị nhổ sạch hết rồi.”
Kết quả Mạnh Kỳ nhìn thấy cũng chứng minh câu này. Ma Sư không có dây liên hệ nào với Phong Thần bảng, Đả Thần tiên, cũng không có sợi dây nhân quả của đại năng nào cả. Quanh người y có ba sợi dây nhân quả đáng chú ý. Một sợi lơ đãng không chừng uy nghiêm cao xa. Một sợi thâm trầm tối đen, phủ đầy khí tức hủy diệt, một sợi nhìn như tầm thường, nhưng lại có tầng tầng ngụy trang, ngay cả cấp độ chư quả chi nhân hiện giờ của mình mà cũng không nhìn ra được hình dạng chân thật của nó.
“Xem ra Ma Sư còn muốn dùng Luân Hồi tiện lợi tìm kiếm ta khác, tạo cơ sở cho cảnh giới Truyền Thuyết.” Mạnh Kỳ như nói chuyện phiếm, “Lần này vào đây là do nhiệm vụ yêu cầu à?”
Hàn Quảng mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ: “Ngươi cảm thấy nhị ca ta sẽ nói cho ngươi biết hả?”
Nhị ca? Triệu Khiêm quay qua nhìn chằm chằm, ngắm nghía đánh giá, cẩn thận bước chậm lại một bước, Bích Cảnh Tuyền thì đã biết điều này, nên dáng vẻ không chút ngạc nhiên.
Nhị ca...... Mạnh Kỳ bị mắc nghẹn ngay cổ, việc làm không biết là điên thật hay là siêu thông minh của đại ca ngốc hồi đó thực đã tạo ra cho hắn rất nhiều xấu hổ.
Hắn đang định phản bác việc này, Hàn Quảng đã dời mắt đi, như lơ đãng nói: “Bị Vạn Giới Thông Thức cầu đả kích, cộng với chuyện ngươi tận lực vạch trần chuyện luân hồi, Lục Đạo đang định mở rộng hình thức trụ ngọc đổi đồ như trong Tiên Tích Thần Thoại ra ngoài.”
“Chuyện này với họ thì có ý nghĩa gì?” Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày.
“Muốn biết ngươi tự đi mà hỏi họ.” Hàn Quảng tiêu sái cười, rõ là thờ ơ với chuyện này.
Bốn người đi qua khu vực ở dành cho đệ tử, đi tới chín tòa điện truyền pháp mà Mạnh Kỳ quen thuộc.
Triệu Khiêm chủ động nói xen vào: “Tô thí chủ, ngươi có Như Lai thần chưởng tổng cương, cũng tu luyện xong thức thứ nhất, nếu lấy được phần thần chưởng còn lại, vậy thì có thể chém ra một cái hóa thân Phật Đà thật sự, dùng nó đột phá trở ngại, vô cùng diệu dụng.”
Gã không nói gì tới Nhất Khí Hóa Tam Thanh, nhưng Mạnh Kỳ tin nhất định là gã biết, thậm chí ngay cả chuyện sai Đại Trí thánh tăng cầm túi nhân chủng đi tróc nã mình khi trước, hẳn là gã cũng biết.
“Thần chưởng là trọng bảo của Phật môn, làm sao dễ mà có được?” Mạnh Kỳ mỉm cười trả lời, thử thăm dò Triệu Khiêm đi chuyến này là hảo ý hay là ác ý.
Triệu Khiêm vẫn tươi cười không đổi, giống hệt cái lão hòa thượng béo ú kia: “Tô thí chủ ngươi thân có tuệ căn, lòng có phật ý, chỉ cần có thể thường xuyên đến ‘Phật quốc dưới đất’ của bổn tọa hoặc Bạch Liên tịnh thổ tìm hiểu Phật pháp, tám thức Như Lai thần chưởng còn lại đều có thể được truyền.”
Ồ, lại muốn mượn sức ta? Giống Giới Đổ hòa thượng mang đến “Lục Tự Chân Ngôn phù” lần đó? Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, cười nói: “Nghe nói Di Lặc Bồ Tát đã sớm táng thân trong tay Ma Phật rồi mà, ở đâu ra Phật quốc dưới đất, Bạch Liên tịnh thổ?”
Triệu Khiêm cười ha hả nói: “Người trong Phật môn, thường đều có Pháp Thân và Báo Thân, chỉ là chủ tu phụ tu khác nhau mà thôi, bỏ đi một thân, hóa giải tử kiếp, quả thật có lời.”
Chỉ dùng Báo Thân hoặc Pháp Thân là có thể chết thay? Mạnh Kỳ cảm thấy nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều, ánh mắt chuyển qua Bích Cảnh Tuyền: “Bích tiên tử, từ khi chia tay ở Trung Cổ, tới nay đã nhiều năm không gặp, phong thái càng hơn xưa nha, chỉ là mỗ không hiểu lắm sao ngươi lại phải liên lụy vào chuyện này?”
Hắn hiểu tính cách Bích Cảnh Tuyền, nên mới quyết định hỏi thẳng.
Linh Bảo Thiên Tôn mất tích đã lâu, Tam Tiêu nương nương sớm đã tọa hóa, Bích Cảnh Tuyền rốt cuộc là đại diện cho ý chí của đại nhân vật nào?
Bích Cảnh Tuyền lạnh nhạt đáp: “Bổn môn chấp chưởng Hỗn Nguyên Kim Đấu, từ vạn cổ tới nay chưa hề có Truyền Thuyết, lại chưa từng ai mơ ước lấy đi tuyệt thế pháp bảo của chúng ta, ngươi thấy như thế có bình thường không?”
“Tam Tiêu đảo không phải là nơi không nhiễm bụi trần. Ta đã từng là Bạch Đế của Kim Ngao đảo.”
“Bạch Đế”? Thì ra cô mới là Kim Ngao đảo “Bạch Đế”! Mạnh Kỳ kinh ngạc.
Bích Cảnh Tuyền nói thẳng ra như vậy, xem ra là vì trở lại Trung Cổ, hoặc thấy Viên Hồng gặp phải Thanh Đế, giờ không biết đã trốn tới nơi nào, giúp cô thoát được cái gông xiềng này.
Nhưng là ai đã giúp cô thoát ra? Có phải là người hiện giờ bảo cô tới đây hay không?
Lúc này, bốn người đã đi qua chín tòa truyền pháp điện, đi tới chủ điện, chung quanh mây trắng vòng quanh, trời xanh vô ngần.
Trước điện có một cái tháp chuông, treo một cái chung cổ bằng đồng xanh, đầy dấu vết thời gian.
“Năm đó Quảng Thành tử gõ chuông chiêu tiên chính là gõ cái chung cổ này......” Mạnh Kỳ khẽ gật gù, nhìn vào chủ điện. Cửa điện mở rộng, đá xanh làm nền, bên trong sâu hun hút, nhìn không thấy cuối.
Hàn Quảng cũng nhìn qua theo, cảm thán:
“Hoành áp một đời là Thiên Đế, nhưng Tam Thanh còn ở trên Thiên Đế......”
Lời y còn chưa dứt, từ xa truyền tới một khí tức cực kì mạnh mẽ, khiến tâm thần run rẩy, ào ạt tràn vào trong cung, lan tới từng ngóc ngách.
“Truyền Thuyết đại năng?”
Mạnh Kỳ chưa từng cảm nhận được khí tức của Truyền Thuyết lúc toàn thịnh là như thế nào, nhưng dòng khí tức này hoàn toàn vượt xa phạm trù Thiên tiên.
Một sự siêu việt hơn hẳn về mặt bản chất!
Lão Mẫu thật sự phái tới một Truyền Thuyết đại năng?
Liều lĩnh cho người này thức tỉnh trước thời hạn?
Trong Ngọc Hư cung, ngay cả Bỉ Ngạn cũng không thể không chỗ không ở, nên khí tức kia chỉ có thể cấp tốc tới gần, Triệu Khiêm, Bích Cảnh Tuyền và Hàn Quảng cùng quay đầu qua nhìn nhau, khí thế ai nấy dâng cao, nhưng chưa biết nên ra tay với ai.
Mạnh Kỳ gập ngón bắn ra, búng ra một tia kiếm khí.
Đạo kiếm khí này không có công kích vào ai cả, mà đánh vào cái cổ chung kia!
Đương!
Cổ chung lay động, thanh chấn chư thiên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...