Một chén rượu xuống, An Ninh có chút không nhận rõ phương hướng rồi, nắm lấy tay Thất Tịch, cười ứng phó Y Thượng Vân vài câu, ngồi tại chỗ thì không muốn đứng dậy.
Nhìn ảnh người người trước mắt lay động, chỗ ngồi Y Thượng Vân ngồi ngay ngắn giây lát, sắc mặt đột biến, chưa tới canh giờ thì dặn dò giản tán, thuận thế đem Hình Bộ Thượng Thư Ôn Ngọc gọi đi.
Nghĩ đến đã xảy ra đại sự rồi.
Tiêu An Ninh ở tất cả mọi người đi rồi, mới chống cánh tay Thất Tịch, lảo đảo đi ra ngoài, đụng trúng cung nhân vội vàng lui tới, bên tai lóe qua thanh âm lanh lảnh của cung nhân: "Ngọc bội cận thân bệ hạ mất rồi, nhanh chóng lần lượt tìm xem từng góc." '
Nàng vốn là có chút choáng váng đầu, sau khi bị cung nhân đụng vào, càng thêm hôn mê, trước mắt thân hình thỉnh tội của cung nhân đung đưa, "Nô tỳ không phải cố ý công chúa thứ tội..
Công chúa tha mạng.."
Thất Tịch có chút tức giận, nhưng đây là Chu cung, không dễ sinh chuyện, chính mình đỡ điện hạ đứng dậy, thấp giọng nói: "Điện hạ, ngài chống đỡ chút, lên xe ngựa ngài lại ngất a.."
Tiêu An Ninh sắc mặt đỏ bừng, phất tay một cái ra hiệu cung nhân có thể rời đi, chính mình đung đưa bước chân xuống bậc thang, bóng dáng dưới ánh trăng tựa như đứa bé tập tễnh học theo, bậc thang sáng rõ có chút trơn trợt, chiếu ra bóng dáng của nàng.
Nàng dừng bước nhìn bóng dáng của mình, gió đêm ngày mùa thu mang đến khí tức hơi lạnh, một tia ấm áp cũng không.
An Ninh bĩu môi, cúi đầu lắc lư, không vui nói: "Cái bóng này biết động, mẫu thân nói khi người đứng thẳng thì không nên động, như vậy không có quy tắc."
Thất Tịch nghe không hiểu lời của nàng, khi chính mình vào Thái Nhất Môn, nàng cũng đã là thiếu tư mệnh rồi.
Có người nói nàng là thiếu tư mệnh trẻ trung nhất bên trong Thái Nhất Môn, thiên phú dị bẩm, ở trên tu vi thắng được thiếu tư mệnh tiền nhiệm.
Nhưng gân mạch của nàng từ nhỏ bị hao tổn, làm cho nàng dừng lại ở Linh Hư cảnh, khá là đáng tiếc, hơn nữa theo thời gian lâu dài, gân mạch bị hao tổn càng nghiêm trọng, gần một tầng, thì sẽ hư hao một tầng gân mạch.
Vì vậy, thiếu tư mệnh hồi trước liền không tu luyện pháp thuật nữa, duy trì ở cảnh giới Linh Hư.
Mẫu thân trong miệng nàng, lại không có nghe nàng từng nói.
"Điện hạ, tiệc tan rồi, nên về rồi, đừng chậm trễ canh giờ, thời điểm cấm cửa cung đến rồi sẽ ra không được."
Thất Tịch lòng tốt khuyên, đỡ nàng đi xuống, gặp được Ôn Ngọc, nàng cười khổ không thôi, muốn dẫn Tiêu An Ninh lướt qua.
Nào ngờ, bản thân Tiêu An Ninh đến gần, cười nỉ non: "Ôn di.."
Ôn Ngọc trở về dẫn người giúp bệ hạ tìm ngọc bội, tình cờ gặp công chúa An Ninh, e ngại quy tắc đi qua chào hỏi, thấy vẻ mặt kinh hoảng của Thất Tịch, suy đoán ra công chúa An Ninh đúng là một ly thì say.
Nàng dặn dò mấy cái cung nữ đưa người ra ngoài, nghe tiếng nỉ non của thiếu nữ, vốn định đến gần nghe rõ ràng, Thất Tịch cũng đã lôi kéo người đi rồi, lưu lại nàng một mặt mờ mịt.
Xuất cung lên xe ngựa, Tiêu An Ninh đã ngủ thiếp đi, yên tĩnh ngoan ngoãn, trong đầu Thất Tịch lóe qua hai chữ 'Ôn di', rất là tò mò quan hệ của Ôn Ngọc cùng Điện hạ.
Phủ chất tử cùng cấm cung cách rất gần, xe ngựa trong chốc lát đã đến.
Thất Tịch gọi người đem điện hạ đỡ đi vào, trong phòng ngủ thấy được Ôn Tịnh, thuận miệng nói ra một câu: "Điện hạ sau khi say rượu, thấy được Ôn đại nhân kêu Ôn di, rất kỳ quái."
Tay Ôn Tịnh nắm lấy khăn run rẩy, thuận miệng nói dối: "Ta cùng với điện hạ quen biết, thấy được mẫu thân nàng tự nên kêu tiếng Ôn di, mẫu thân ta đáp lại không?"
Ở chỗ Thất Tịch không nhìn thấy, Ôn Tịnh hoảng hốt nuốt ngụm nước bọt, nếu như mẫu thân biết thân phận của A Lạc, như vậy bệ hạ cũng sẽ rất nhanh sẽ biết rồi.
"Không có a, điện hạ say đến hồ đồ, Ôn đại nhân lòng tốt dặn dò cung nhân đưa chúng ta trở về."
Ôn Tịnh đột nhiên hít một hơi, thăm dò mạch đập Tiêu An Ninh, gỡ bỏ đề tài: "Thất Tịch, gân mạch nàng vì sao tổn thương, ta hỏi nàng, lại không nói cho ta biết."
"Gân mạch nàng ở trong Huyền Hư trận hư hao, nếu không có thiếu tư mệnh Tịch Sanh đúng lúc bảo vệ nàng, mạng nhỏ cũng phải mất."
Phong Đường nhảy vào, đặt mông ngồi ở trên bàn, chà xát tách trà, uống một hớp, "Thiếu tư mệnh Tịch Sanh hấp hối giữ mệnh, để nàng làm thiếu tư mệnh, nếu không ngươi cho rằng nàng tốt số, nhỏ như vậy chính là thiếu tư mệnh của Thái Nhất Môn.
Coi như là huyết thống trời sinh, cũng phải trải qua tầng tầng khảo hạch."
Ôn Tịnh suy nghĩ chuyện cũ, Y Thượng Vân năm đó dáng dấp điên cuồng, làm cho cả Bắc Chu chấn động theo, sau Huyền Hư trận, không người dám ngang hàng cùng cô, vì vậy, cô đăng cơ làm đế, cũng không có người dám phản đối.
Tuy nói những năm này thuận buồm xuôi gió, thế nhưng tâm tư Y Thượng Vân không ở bên trên triều chính, chuyên tâm tu luyện pháp thuật.
Ở bề ngoài không người dám phản kháng, nhưng trong xương không phục có khối người.
Mục gia hoàng tộc bị Mạc Cửu Diên chèn ép đến không ngốc đầu lên được, nếu không có linh lực Y Thượng Vân vượt qua hết thảy người, chỉ sợ sớm đã mở cờ khởi nghĩa.
Nếu không có nhờ vả lúc lâm chung, chỉ sợ A lạc trở về từ lâu rồi.
Phong Đường không biết tâm tư cong cong lượn lượn trong đầu Ôn Tịnh, nói: "A Tịnh, yên tâm, đợi sau khi ta khôi phục linh lực, ta liền giúp nàng chữa trị kinh mạch, không vội vàng được."
Linh hồ ngông cuồng tự phụ quen rồi, sau khi Thất Tịch lau sạch mặt cho Tiêu An Ninh, trừng linh hồ một chút, "Phong ấn huyết cổ của ngươi trước hết để cho Chu đế giải cho ngươi rồi nối, thiếu tư mệnh chờ ngươi mười năm rồi, khoác lác nữa thì phá rồi."
Thất Tịch luôn là không nể mặt nó như vậy, Phong Đường tức giận đến giơ chân, móng vuốt cạo cạo mặt bàn, lưu lại dấu vết mảnh khảnh, tức xong liền rủ đầu xuống, ủy khuất nói: "Lão yêu bà kia thấy được ta, chắc chắn nướng ta trước tiên."
Ôn Tịnh không hiểu cái gì gọi là phong ấn huyết cổ, nhưng lấy máu tươi bản thân cộng thêm linh lực phong ấn người khác, nàng cũng đã từng nghe nói, thích thú đề nghị: "Tiền bối, ngươi đi tìm nhị điện hạ thử xem, có lẽ máu của hắn có thể cứu ngươi."
Phong Đường hừ hừ hai tiếng, lấy con mắt nhỏ đi liếc Ôn Tịnh, "Tiểu tử kia ngu như lợn, không hiểu tu luyện, cho dù trên người có một nửa huyết thống Y Thượng Vân cũng không đủ, nếu như Mục Tương Chỉ kia là linh lực Thuần Dương, có lẽ có thể thử xem."
Ôn Tịnh theo bản năng nhìn về phía Tiêu An Ninh, trên người nàng có linh lực của bệ hạ, cũng có thể thử xem, nhưng mà che dấu thân phận lâu như vậy, tùy tiện làm như vậy, chắc chắn gây nên hoài nghi của tiền bối linh hồ.
Nàng cười nhạt, đứng dậy cáo từ hồi phủ, chờ trở lại quý phủ, mới biết mẫu thân có việc gấp ở lại trong cung rồi..
Trong cung ánh đèn óng ánh, Thần Sách Quân cơ hồ đem trong cung xới ba tấc đất, đi tìm ngọc bội thất lạc của bệ hạ.
Kỳ thực ngọc bội không quan trọng, bệ hạ muốn là đồng tâm kết phía trên.
Ôn Ngọc tự mình dẫn người ở trong bụi cỏ cung đạo của Tử Thần cung tìm một bên, đừng nói đồng tâm kết màu đỏ, cả khối hồng hoa đều không có thấy được.
Đồng tâm kết quan trọng bao nhiều, nàng tất nhiên là rõ ràng.
Tìm vài canh giờ đều không có tìm được, Thần Sách Quân cũng là khổ không thể tả, ánh trăng hôm nay không quá sáng, mỗi người đều tay cầm đèn lồng kề bên, địa phương không nhìn thấy dùng tay đi mò, dù là như vậy, vẫn là không có kết quả gì.
Nước sương đêm khuya, điểm điểm óng ánh.
Trên Tử Thần điện ánh lửa sáng rực, hình rồng bay lượn trên trụ cột, xà nhà, thềm bậc điện, vuốt rồng sắc bén bày ra mũi nhọn, đại điện trang nghiêm triều thần Bắc Chu nghị sự âm lãnh, hun hương nồng đến để người trở nên mơ màng.
Ôn Ngọc bước nhanh tiến lên, ở dưới cửa sổ nguyệt quang ban bác nhìn thấy đế vương, đứng chắp tay, bóng dáng thon dài phóng đến dưới chân, nàng hành lễ nói "Bệ hạ, Thần Sách Quân không có thu hoạch, dưới cây anh đào chúng thần không vào được, có rơi rớt ở nơi đó hay không."
Y Thượng Vân cùng ánh trăng hòa làm một thể, khí tức Thuần Dương trên người cực kì nhạt, lạnh đến cốt tủy, "Hôm nay trẫm đi dưới tàng cây đứng nửa canh giờ, khi phát hiện ngọc bội không thấy, liền đến dưới tàng cây tìm, nơi đó không có."
"Thần nhớ tới ngọc bội ngài mang theo hơn hơn mười năm, phía trên đã nhiễm phải khí tức của ngài, ngài không cảm ứng được sự tồn tại của nó sao?"
Y Thượng Vân xoay người lại, mặt mày hơi nhíu, mi tâm một vết nổi lên trong lòng, "Trẫm cũng cảm thấy kỳ quái, trẫm đến dưới tàng cây đi tìm, cánh hoa nơi đó có thêm chút dấu vết, hình như có người tiến vào kết giới, nhưng trẫm càng chưa từng phát hiện."
Nghe vậy, trong lòng Ôn Ngọc hơi hồi hộp một chút, nhớ tới hương hoa nhàn nhạt trên người Tiêu An Ninh khi về điện, cảm thấy có chút kỳ quái, lập tức nói: "Bệ hạ, trận pháp chính là ngài tự tay thiết lập, liệu sẽ có có người tiến vào mà không bị ngài phát hiện không? Trận pháp cảm ứng được khí tức giống như trên người ngài, liền sẽ không ngăn cản người tiến vào."
Hết chương 9.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...