Bất kể như thế nào, tối nay đều cần thử một lần, đều đã thành công một nửa, đâu có thể từ bỏ.
Nghĩ xong nàng liền thật sự đi thử, tay rơi đến nơi linh đài của Y Thượng Vân, đầu ngón tay hơi run, dù là nàng lớn như vậy, cũng không từng làm chuyện to gan như vậy, sợ hãi là tất nhiên, chờ khi cần thả linh lực, tay bỗng dưng bị người ta tóm lấy, nàng cả kinh, ánh mắt vốn là căng thẳng run rẩy.
Bị người tàn nhẫn nỗ lực kéo, toàn bộ thân thể nhào tới trên giường nhỏ, chẳng biết lúc nào, bệ hạ đã tỉnh rồi, nàng vừa mới thi pháp khiến người ta ngủ say, sao nửa đường tỉnh lại.
Nàng mờ mịt nhìn lại mẫu thân, ý thức nói: "Vừa rồi ngài là chợp mắt?"
Đầu ngón tay Y Thượng Vân nhẹ giơ, nhen lửa mấy ly đèn lồng trong tẩm điện, lưu hỏa như yên, âm u giữa hai lông mày trong nháy mắt biến mất, cô nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của A Lạc, ánh mắt chiếu đến đèn đuốc óng ánh, gợn sóng như nước, mỉm cười nói: "Tam điện hạ mấy ngày không gặp, lá gan càng lớn rồi, tẩm cung của trẫm tùy ý có thể tiến vào, lại còn học được đánh lén, thật tốt."
Hai chữ thật tốt quá mức chói tai, mi tâm đột nhiên nhíu, nhất thời phiền muộn, tức giận đứng dậy, lại phát hiện tay của chính mình còn bị ràng buộc, thân thể nàng bất giác phát lạnh, thấp giọng thỏa hiệp nói: "Ta chẳng qua muốn thăm dò vết thương của ngài, nếu ngài vô sự, ta trở lại đi ngủ."
"Hiện tại đi, có chút sớm." Y Thượng Vân mỉm cười, trái lại cho trong điện mấy phần bầu không khí ngưng trọng.
Mục Tương Lạc không ngốc, mấy ngày trước liền đắc tội người, đêm nay lại thêm một chiêu này, nàng ngưng lại lông mày không nói, trong lòng phát lên tạp niệm, lại quan sát được ý cười ý vị sâu xa trên mặt Y Thượng Vân, nàng thầm nói: "Ta chưa từng hoài nghi ngươi, chỉ là muốn điều tra rõ ràng mà thôi."
"Vậy ngươi đã điều tra xong rồi chưa?" Y Thượng Vân cong cong khóe môi, sắc mặt bình thản, hỉ nộ không biểu hiện, chỉ là nắm lấy cổ tay A Lạc hơi dùng sức.
A Lạc lập tức nhíu mày, động động cổ tay, kêu nói: "Đau..
Không điều tra rõ ràng, ta vừa tra ngài liền phát hiện, thì kết thúc rồi."
"Nga..
Đau a." Y Thượng Vân đáp lại một tiếng, trong con ngươi không hiểu được, bán tín bán nghi, để Mục Tương Lạc hoảng hốt khó nhịn, chỉ là nàng không cách nào để cho người ngừng lại đầu nguồn lòng nghi ngờ, cực kỳ nghiêm túc nói: "Ngài tin tưởng ta."
"Nếu ngươi tin ta, trước khi tra nên báo cáo với ta, giao thiệp của trẫm đương nhiên thắng ngươi, mà ngươi bỏ qua trẫm, còn nói gì tới tín nhiệm." Y Thượng Vân nhìn chằm chằm vẻ mặt xấu hổ của A Lạc, nhất định là nói đến trong lòng nàng, nàng đưa tay chọt chọt mặt của A Lạc, cười nói: "Không tin cũng chẳng sao, trẫm không bức bách ngươi, chỉ là ngươi để trẫm mấy ngày không thoải mái, đương nhiên nên từ trên người ngươi đòi lại."
Mục Tương Lạc nhìn cô, cảm thấy hôm nay là bản thân nàng dâng dê vào miệng cọp, trong lòng nàng đương nhiên bất bình, thầm mắng mình ngu si, cũng không dám ngẩng đầu đi nhìn người trước mắt, áp bức vô hình làm cho nàng tránh ra ánh mắt của Y Thượng Vân.
Y Thượng Vân lòng từ bi buông ra cổ tay của mình, nàng xem một chút, đều bị nắm xanh rồi, bản thân nàng xoa xoa, trong lúc giật mình bệ hạ đi mà quay lại, nhìn thấy đồ vật trong tay cô cầm, kinh sợ đến mức vội từ trên giường nhỏ bò dậy, nàng trầm giọng nói: "Bệ hạ, lúc này không thích hợp, sắc trời không còn sớm, nên an giấc cho thỏa đáng."
Thần sắc của nàng có chút không tự nhiên, Y Thượng Vân cong môi, tràn lên ý cười nhợt nhạt, "Trẫm dự định mấy ngày nữa triệu ngươi, nếu ngươi đã tự mình đến, vậy trẫm ngày mai cho ngươi nghỉ, như thế nào?"
Lời nói như vậy không được dễ nghe, A Lạc khóc không ra nước mắt, mờ mịt lắc đầu, "Ta ngày mai đang làm nhiệm vụ, phải ngủ sớm chút." Nàng nỗ lực giãy dụa, kí ức lần trước bị đánh nàng vẫn nhớ tới.
Nàng dăm ba câu nếu có thể lừa gạt, Y Thượng Vân đế vương này cũng làm không công, nếu như lúc trước, Y Thượng Vân đoán không ra tính tình nhỏ của nàng, thời gian ở chung lâu dài, phát hiện nàng cùng bình thường như con gái mọi nhà, chỉ là kinh nghiệm nàng trãi qua không giống, để khi nàng cư xử sự vật, nghĩ đến càng thêm nhẵn nhụi, đa nghi tự nhiên là có, chỉ là nàng sẽ không tùy ý đi nghi kỵ.
Phát sinh nhiều chuyện như vậy, cô đã sớm nhìn ý nghĩ của A Lạc, không nặng danh lợi quyền cao, đầu óc thẳng thắn thôi.
Y Thượng Vân không hề giải thích, đi lên trước kiềm chế lại nàng, chỉ chỉ gian ngoài, cười nhạt nói: "Cung nữ gian ngoài canh giữ ở dưới hành lang, nếu như muốn cho các nàng biết được, ngươi không ngại có thể náo tiếp."
Đánh rắn bảy tấc, A Lạc như Thu Cúc sau sương mặt ủ mày chau, hơi trừng một chút, không hề có sức lực uy hiếp.
Y Thượng Vân nhìn thẳng nàng, khóe môi cong không hề có dấu vết, chợt lại bằng phẳng, lạnh lông mày như sương: "Ngươi có thể kì kèo tiếp, trẫm có một đêm chờ ngươi."
Một đêm dài lâu, đều sẽ hao tổn xong, Mục Tương Lạc còn cảm giác chính mình ngậm bồ hòn ăn đến quá mức hoang đường, sắc mặt có chút khó coi, tâm tình Y Thượng Vân thật tốt, thuận miệng hỏi: "Tất cả những thứ này là ngươi tự mình nghĩ tra, hay là người khác nhắc nhở?"
Nàng đoan chính quỳ ở đó, tiếng trầm nói: "Bệ hạ thấy rõ rồi, xem ra cũng là biết đến." Nỗi đau như cắt, đương nhiên e ngại.
Nàng tự hối hận, lần này nỗi lòng sầu lo, Y Thượng Vân đương nhiên hiểu rõ, niệm tình nàng lòng tốt, cô tự sẽ không làm khó hơn.
Đau đớn hạ xuống trên lưng, Mục Tương Lạc tự nhẫn nhịn, lúc không thể nhịn được nữa, mới nói: "Bớt giận rồi?" '
Khoảng chừng có chút ý tứ tức giận, Y Thượng Vân rõ ràng tâm tư của nàng, bị nàng tức giận đến không tên cười, trêu nàng: "Nếu như trẫm nói không có thì sao? Ngươi giúp đỡ Mục thị, còn muốn hi vọng trẫm nguôi giận?"
Triệt để vị vạch trần rồi, Mục Tương Lạc cũng không e ngại nữa, sắc mặt dưới ánh nến có chút trắng bệch, nàng muốn đứng dậy lại phát hiện đi đứng như nhũn ra, bất đắc dĩ cánh tay chống lấy thân thể mình, giãy dụa chút, mới nói: "Vốn cũng không phải là việc bí ẩn, Thanh Nhược cô mẫu đều hiểu được, chẳng lẽ bệ hạ không biết?"
Lại nói mở ra, nàng cũng sẽ không lựa chọn cất giấu, nói thẳng: "Bệ hạ chẳng qua muốn nhìn chuyện cười của ta thôi, ngài là trưởng bối, làm như vậy, có phải có mất đi phong độ trưởng giả của ngài hay không?"
"Theo lời của ngươi, sai ngược lại là ta?" Y Thượng Vân đến gần nàng, nửa cúi người, đầu ngón tay trắng loáng lau đi mồ hôi giữa trán bởi vì đau đớn mà chảy ra của nàng, nhìn chằm chằm nàng, màu ngươi nghi vấn, "Tam điện hạ, mấy ngày không gặp, càng nhanh mồm nhanh miệng, trẫm nhớ tới năm ngoái ngày đó ở vùng ngoại ô, ngươi cũng là miệng lưỡi lanh lợi như vậy, khôi phục bản tính rồi?"
"Ta.." Mục Tương Lạc nghẹn lời, tức giận đến sắc mặt trắng bệch trở nên đỏ, bỗng dưng phát hiện lúc này ngôn ngữ của nàng càng cằn cỗi, dứt khoác không trả lời, miễn cho chọc giận đế vương tâm tình bất định.
Nàng rõ ràng buồn bực, rồi lại không thể làm gì, cùng Mục Dạ bất đồng là có thêm phần ngoan ngoãn, Y Thượng Vân lòng từ bi bỏ qua cho nàng, chỉ nói: "Ôn Ngọc nếu giao cho ngươi, vậy ngươi liền đi tra, nếu hoài nghi Vu Thu, vậy tất thoát ly không được quan hệ cùng Thái Nhất Môn, tra quy về tra, chú ý an nguy của mình, có hiểu?"
Người cảnh giới cao Thái Nhất Môn lại nhiều thêm một mình sống trên thế gian, bốn nước đương nhiên khủng hoảng, thế nhưng Vu Thu căm hận vẫn là Bắc Chu, đứng mũi chịu sào chính là đế vương, Vu Thu chỉ sợ không dám tùy ý đến báo thù, trù tính nhiều năm, chắc chắn kế sách tinh vi.
Đế vương lo lắng, nếu nàng thật sự sống sót, Thái Nhất Môn chắc chắn sinh lên lòng báo thù, đại tế tư vốn là khó có thể đối phó, lại thêm một Vu Thu, liên luỵ Ôn Tịnh cùng Ôn Ngọc, Bắc Chu nhất định phải sinh lên náo loạn.
Mục Tương Lạc cúi đầu, lông mi cúi thấp, khiến người ta không thấy rõ tâm tình, Y Thượng Vân nói, nàng rõ ràng, còn có tầng tâm tình phức tạp chen lẫn trong đó, Thái Nhất Môn từng là địa phương nàng thủ hộ hơn mười năm, bây giờ, nàng nghĩ tới đều là làm sao đối phó Thái Nhất Môn, thế sự đến thật nhanh.
Dường như rõ ràng tâm tình của nàng, Y Thượng Vân đúng lúc nhắc nhở: "Ngươi có từng nghĩ tới huyết ngọc ngươi đã từng có, sẽ là đầu nguồn Thái Nhất Môn muốn giết ngươi, mà ngươi khi đó vì sao nắm giữ huyết ngọc, ai để ngươi lấy tinh huyết cung dưỡng nó, vì sao lại chưa từng báo cho ngươi biết việc khế ước sinh tử?"
Nói đơn giản, trẻ con năm tuổi, hồ đồ vô tri, người bên ngoài nói cái gì thì nghe cái đó.
Huyết ngọc, vẫn là bí ẩn chưa có lời đáp.
Y Thượng Vân tốt bụng mà nâng dậy Mục Tương Lạc, người sau hơi dừng lại một chút, chống hai tay của cô đứng lên, nàng hơi híp lại con ngươi, trầm giọng nói: "Phong Đường nói đại tế tư là người tu luyện thuần dương, nhưng Hàn Vũ là thuần âm, đại tế tư năm đó sợ gặp bất trắc, hắn cùng với Vu Thu liên lụy bí mật gì, ta hoài nghi quan hệ giữa ba người, có thể đại tế tư đã chết."
"Đó là chuyện của Thái Nhất Môn, chỉ cần các nàng không ở trong Bắc Chu, trẫm đương nhiên sẽ không quản nhiều." Sắc mặt Y Thượng Vân yên tĩnh, tự tin nội liễm, ngạo nghễ như lần đầu xuất hiện.
Mục Tương Lạc liếc nhìn cô một cái, quốc lực Bắc Chu cường thịnh, đương nhiên không phải ba nước khác có thể so sánh.
Nàng nhớ tới chuyện tối nay, suy nghĩ một chút, thừa dịp nàng lúc này tâm tình không tệ, liền nói: "Linh lực ngài khôi phục thế nào?"
Nghe vậy, sắc mặt Y Thượng Vân không do dự, vừa nhớ đến chuyện vô liêm sỉ đêm nay nàng làm, liếc nhìn nàng một cái, Mục Tương Lạc tự giác lùi về sau hai bước, thì thầm: "Ngày mai ta nghỉ ngơi, không đi làm nhiệm vụ."
"Tùy ngươi, ngươi đem Tần Y cho Ôn Ngọc rồi, ngày gần đây không được xuất cung, không cho phép không nghe." Y Thượng Vân tùy ý dặn dò một câu, Mục Tương Lạc đương nhiên không thèm để ý, cô ràng buộc chính mình cũng không phải là một ngày hai ngày.
Dưỡng thương mấy ngày, đương nhiên thanh nhàn, Tần Y báo lại, mơ hồ vùng ngoại ô xuất hiện bóng dáng của Vu Thu, chỉ là Thái Nhất Môn quen ảo thuật, chỉ sợ là mê cục.
Nhưng mà Tần Y không biết chính là, người Thái Nhất Môn có thể đem ảo thuật làm cho xuất thần nhập hóa chỉ có đại tế tư.
Đại tế tư cách xa ở Nam Việt, đương nhiên sẽ không phải nàng, người kia tất nhiên không phải ảo thuật, nhất định là bản thân Vu Thu.
Ôn Ngọc đã tới hai lần, các loại lo lắng, dường như suy đoán của Mục Tương Lạc trở thành sự thật, Vu Thu là thật còn sống, nàng không khỏi bắt đầu lo lắng tình cảnh của Ôn Tịnh, nàng thậm chí muốn đưa Ôn Tịnh đi tránh họa, sâu sắc suy nghĩ, Vu Thu xuất hiện, Ôn Tịnh có thể tránh được?
Đương nhiên là không thể, Vu Thu nếu thật sự sống sót, Ôn Tịnh mừng rỡ cũng không kịp, sao đi xa.
Mục Tương Lạc thấy sợi tóc Ôn tướng đều sầu trắng vài sợi, đi tìm Ôn Tịnh thăm dò một ít, nào ngờ Ôn tướng không cho nàng gặp người, nàng chỉ đành hồi cung.
Chiến sự biên cảnh động một cái liền bùng nổ, bệ hạ làm như rất rỗi rãnh, lôi kéo tay nàng đàm luận mấy ván cờ.
Tuy nói bại cục đã định, vẫn là lựa chọn giãy dụa vài lần, bại đến hơi đẹp đẽ, nàng vuốt quân cờ, nói nhỏ mấy ván, nhìn ngang liếc dọc, đều gặp phải thua trận, cũng không từng để đối phương tổn thất mấy quân, nàng khá là nhụt chí nói: "Bệ hạ cũng không hiểu được nhường một chút, ăn cờ ta có hứng thú như vậy."
Thua chính là thua, còn tìm lý do.
Y Thượng Vân nhíu mày, nghiêm túc nói: "Nhường một chút, ngươi sẽ thắng?"
A Lạc ngồi ở đối diện cô, nhìn cô vẻ bình tĩnh, khẽ cắn răng, đơn giản chơi xấu nói: "Vậy ngài hãy tìm Ôn tướng đánh cờ, ta đánh không lại ngài, ngài cứ tự tiện."
Không ai nói nhất định phải quấn chết lấy ván cờ, không chịu thua.
"Ôn Ngọc gần đây bận bịu lâm triều cũng không thấy bóng dáng, tìm nàng không được, Mục Dạ không ở, đương nhiên chỉ có thể tìm ngươi.
Trẫm tìm một sư phụ cho ngươi, luyện thêm một chút thì được." Ý cười ôn hòa tràn lên khóe môi, A Lạc chống quai hàm nhìn cô, rất là không hiểu vẻ nhẹ như mây gió này của cô đến từ nơi nào, nàng không nể mặt mũi nhắc nhở: "Bệ hạ đối với trận chiến Nam Việt, dường như định liệu trước?"
Công chúa Nam Việt Tiêu An Ninh chết ở Bắc Chu, tuy nói là Bắc Chu chăm sóc không thích đáng, nhưng bí mật ở trong đó, Nam Việt Bắc Chu đều là rõ ràng, Nam Việt nếu nhân cơ hội khai chiến, Bắc Chu tự nhiên phụng bồi, biên cảnh không chỉ có Mục Dạ, còn có Mục Tương Chỉ bị giáng chức, trận chiến này Bắc Chu cũng không thiếu tướng soái, cũng không thiếu binh.
Trái lại Nam Việt, cũng không xem trọng, không tướng không binh, muốn vượt qua Bắc Chu, khó!
"Một chuyện chiến tranh, dường như không phải ngươi nên nghĩ tới, ngươi tra được như thế nào.." Lời còn chưa dứt, Y Thượng Vân hơi biến sắc mặt, bước nhanh đến dưới hành lang, phía tây bầu trời màu đỏ như lửa, dưới vạn trượng trời quang trong nháy mắt liền qua, như hoa rơi không hề có một tiếng động.
"Đây là tín hiệu của Tần Y? Chẳng lẽ Vu Thu xuất hiện?" Mục Tương Lạc ngẩn ra, gió đầu mùa hạ mang theo một chút nhiệt khí, trái lại thêm mấy phần đau lòng, cô nói: "Ta đi xem thử, nghĩ là sự tình có biến cố."
Nàng nghĩ tới đơn giản, Y Thượng Vân lại là không cho phép, như đang suy tư, khí tức Mục Tương Lạc hơi ngưng lại, mấy hơi, không trung lần nữa nở rộ hoa giống như vẻ năm màu, mặt Y Thượng Vân lộ vẻ đông lạnh, Tần Y làm việc ổn thỏa, cấp bách như vậy, nghĩ đến nhất định là phát sinh đại sự.
Y Thượng Vân không nói một lời, yên tĩnh cực kỳ dọa người.
"Mẫu thân nghĩ đến cái gì?" Mục Tương Lạc mặc dù tiếp quản bí vệ quân, biết được đây là bí vệ quân gây nên, cụ thể là gì, nàng cũng không rõ ràng, chỉ là không đợi Y Thượng Vân trả lời, không trung lại xuất hiện một đạo vẻ năm màu ngủ sắc.
Y Thượng Vân rõ ràng nhất duyên cớ đạo tia sáng rực rỡ này, Tần Y gặp gỡ, tất nhiên là hiểm cảnh chưa bao giờ có, cô lạnh lùng nói: "Ngươi ở trong cung, trẫm đi xem thử."
Đây là lưu lại nàng một mình ở trong cung, Mục Tương Lạc hiểu được cấm chế trong cung, gật gù, nhìn Y Thượng Vân biến mất ở trong tầm mắt, ba đạo hào quang năm màu sau khi biến mất, thì không thấy đạo thứ tư, lòng nàng hơi an định, đứng thẳng một lúc lâu, nàng muốn về tẩm điện, lá cây trong đình viện đột nhiên chập chờn, thỉnh thoảng thấy một người đạp gió mà tới.
Trận chiến như vậy, nghĩ đến chỉ có đại tế tư.
Trong cung cấm chế dày đặc là không ngăn được nàng, đại tế tư một thân đạo bào, phong thái như trước, nàng cười nói: "Đại tế tư hôm nay mà đến, không biết ta có thể giúp ngươi những gì?"
Chưa chờ đại tế tư đáp lời, trong đình viện tràn vào mấy người, Tiêu Nhiên vị đại thống lĩnh này vẫn tính tận chức, nàng biết biết được thân phận đại tế tư của Thái Nhất Môn, thấy tam điện hạ vẻ mặt hờ hững, hắn cũng không tiện tự ý lên tiếng, chỉ dẫn người bảo vệ sân trước ngôi nhà chính.
Đại tế tư nhấc chân đi tới, vẻ mặt khó coi, Mục Tương Lạc nhận ra được nàng vừa mới hình như động thủ cùng người, không khỏi nghĩ đến chuyện Tần Y vừa rồi cầu cứu, trong con ngươi nhạt nhẽo mang theo vài phần sầu lo, nàng lạnh nhạt nói: "Đại tế tư đã đáp ứng ta, không giết một người Bắc Chu."
"Ta chưa từng động thủ, giết người chính là Tần Hàm." Đại tế tư cười nhạt, mang theo tự nhiên rõ rõ ràng ràng.
Tần Hàm danh tự này, có lẽ Tiêu Nhiên không biết, thế nhưng Mục Tương Lạc biết được, đây là tên của Ôn Tịnh, là Vu Thu đặt, sau khi nàng được Ôn Ngọc thu dưỡng, đổi tên Ôn Tịnh.
Sắc mặt nàng chìm nổi bất định, góc áo khẽ nhúc nhích, cười nói cười nói: "Có đại tế tư ở, tiểu bối Tần Hàm sao có cơ hội giết người chứ?"
"Chuyện của người Bắc Chu Các ngươi, bản tọa đương nhiên mặc kệ, chỉ là nghe nói Ôn Ngọc chính là thừa tướng Bắc Chu các ngươi, chết rồi có chút đáng tiếc." Đại tế tư cười nhạt.
Thân hình Mục Tương Lạc dưới hành lang loáng một cái, trên mặt cố gắng bình tĩnh đã biến sắc, đuôi lông mày vung lên, lạnh lùng nói: "Đại tế tư không được bắn tiếng đe dọa."
Đại tế tư nhàn nhạt đảo qua Thần Sách Quân một bên, cười nói: "Bên trong Thái Nhất Môn có rượu ngon tam điện hạ tự mình chôn, chi bằng ngươi và ta trở lại uống một ly, như thế nào?"
Hết chương 76.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...