Nhất Thế Tích Hoàng FULL


Tuy nói Y Thượng Vân tích trữ tâm tư đùa nàng, nói về chính sự, cô đứng đắn nghiêm mặt nói: "Ngươi ở Thái Nhất Môn làm việc cũng là như thế? Một người quyết sách, không thương nghị cùng người bên ngoài?"
Mục Tương Lạc xử sự ổn thỏa, những năm này Thái Nhất Môn vì bốn nước không dung, cũng có thể tồn tại, có thể thấy được năng lực; Mặc dù không tiến triển nhanh, nhưng so với hơn mười năm trước tốt hơn rất nhiều, xây dựng lại khá là khó khăn, nàng không hung dữ, cũng không phải vui tính, chỉ có vẻ từ tốn.
Khi nghe đến câu hỏi của Y Thượng Vân, nàng vẫn chưa che giấu, nói: "Công việc vặt trong môn, do 12 tư mệnh quản lý, chỉ có chuyện các nàng khó có thể quyết sách, mới sẽ báo cho ta biết.

Các nàng đều không quyết định chắc chắn được, tự nhiên là ta quyết sách, còn về thương nghị, lại càng không tồn tại."
Y Thượng Vân bào căn vấn đề, hỏi: "Không người nào có thể thương nghị, hay là ngươi không muốn thương nghị cùng bọn họ?"
Nghĩ kỹ lại, đại tế tư không ở, Hàn Vũ lại giấu ở trong bóng tối, đương nhiên không người nào có thể thương nghị, chỉ là Mục Tương Lạc không rõ ý của cô, chỉ nói: "Bệ hạ ý gì?" '
"Việc này một người khó có thể quyết đoán, cần lục bộ cùng thừa tướng sau khi thương nghị, trình lên đối sách, mới có thể quyết định có giúp nạn thiên tai hay không, ngươi vừa rồi kết luận một lời, có quá mức qua loa hay không."
Mục Tương Lạc liếc nhìn cô một cái, cũng không cãi lại cùng cô, trầm thấp đáp lại, mở ra tấu chương khác, từng cái đọc cho cô nghe.

Lần này, bất luận Y Thượng Vân lại là dò hỏi như thế nào, cũng sẽ không tiếp tục mở miệng.
Nàng đọc một phần, Y Thượng Vân đều phải suy tư hồi lâu, đứng nơi đó, cảm thấy khá khó chịu, hít một hơi thật sâu, thấy cô vầng trán nhíu chặt, mình cũng không dám tùy ý lên tiếng.

Nàng đau chân, hô hấp cực khổ, khi đọc nữa, tiếng nói mang theo một chút khàn khàn.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Hiển nhiên không bằng âm thanh êm tai vừa rồi, Y Thượng Vân sau khi phát hiện, liếc nhìn nàng một cái, mờ mịt chính mình sơ sẩy, cũng không để đọc nữa.

Chính mình đi xuống, sờ sờ trán của nàng, kì lạ nói: "Không chịu đựng nổi, hà tất cứng rắn chống đỡ."
Lấy lòng ngoài ý liệu, để Mục Tương Lạc kinh ngạc, nàng không chút biến sắc lùi về sau nửa bước, cách cự ly một tay, nói: "Quen rồi."
Hai người cách gần như vậy, Y Thượng Vân đương nhiên nhận ra được mâu thuẫn của nàng, liền nói: "Ngươi hình như gò bó hơn lúc trước rồi."
Mục Tương Lạc vô ý thân cận cùng cô, cô hỏi, chính mình đáp: "Bệ hạ cảnh giới cao thâm, đương nhiên khiến người ta sợ hãi."
Lại là mở mắt nói mò, bàn về cảnh giới cao nhất, không phải Hàn Vũ không còn gì khác, mà khi hai người đối địch, Mục Tương Lạc bình tĩnh tự nhiên, dù cho hãm sâu ảo cảnh, cũng không thấy vẻ sợ hãi.


Y Thượng Vân không muốn hai người sản sinh ngăn cách nữa, hạ thấp giọng, nói: "Ngươi cùng Hàn Vũ, cũng không phải là gò bó như vậy."
Y Thượng Vân thực sự nói thật, Mục Tương Lạc ngẩng đầu nhìn cô, nói tiếp: "Bệ hạ chính là đế vương, thần dân đương nhiên sợ hãi."
"Ngươi là thần dân sao?"
Mục Tương Lạc nghẹn lời, hơi biến sắc mặt, nuốt nước bọt một cái, nàng không nghĩ ra lý do tốt hơn, "Đại khái là uy nghi bệ hạ hiển hách, để người không cách thả lỏng."
"Ý của ngươi là trẫm rất hung dữ?" Y Thượng Vân thất vọng nở nụ cười, quay đầu nhìn bầu trời đêm âm trầm ngoài điện, tia sét bỗng dưng xẹt qua, chiếu sáng sân trước ngôi nhà chính, trong lòng phát lạnh, giơ tay nắm lấy cổ tay nàng.
Bởi vì A Lạc, trong điện đèn đuốc sáng choang, tia sáng hơn thường ngày, sáng đến con mắt Y Thượng Vân phát mỏi, cô lại chấp nhất chờ trả lời của Mục Tương Lạc.
Trong lúc nhất thời, một người nhìn đèn đuốc xuất thần, một người chờ trả lời, trong điện yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Y Thượng Vân tâm ý không phải ở chỗ "Hung dữ", mà ở thái độ của Mục Tương Lạc, người người sợ hãi thiên tử, tất nhiên là chuyện thường, cũng là chuyện tốt.

Tích trữ ở hai đứa bé trên đời, Mục Dạ cũng không sợ hãi cô, chỉ là thời gian ở cùng cô lâu rồi, thiếu mất tự tại.
Còn dư lại Mục Tương Lạc, cô đương nhiên lưu ý thái độ của nàng.

Cô tự nhận chính mình lành lạnh quái gở, nhưng cùng đứa bé này ở cùng nhau, cũng không từng lấy thân phận thiên tử đi áp chế nàng, nói gì uy nghi hiển hách.
Mục Tương Lạc thật lâu không nói, suy nghĩ 'dằn vặt' vừa rồi, có đáp lời trả lễ lại hay không, nói móc một chút, cúi mắt thấy được cái tay trắng trên cổ tay của chính mình, làm như sinh mồ hôi, năm ngón tay thon dài, kinh mạch lưu động dưới da thịt cũng có thể thấy rõ, nàng vừa cảm thấy lạnh, bệ hạ làm sao thì nóng rồi..
Lại ngẩng đầu, nhìn lên vẻ chăm chú của bệ hạ, trong lòng tựa như tồn tại mất mác trống rỗng, nàng cụp mắt trái lương tâm nói: "Không hung dữ."
Lúc này nếu nói móc nữa, chỉ sợ mới là thật sự không muốn cùng bệ hạ cố gắng ở chung rồi.
Người có được đáp án mặc dù không tự giác thỏa mãn, thấy nàng thần sắc biến ảo, chỉ là muốn giáo dục đứa trẻ, còn cần dùng nhiều chút tâm tư, không thể một lần là xong.

Nghĩ xong, thì buông tay ra, quay người dặn dò người đi truyền bữa tối.
Mục Tương Lạc nhìn bóng lưng xiêu vẹo của bệ hạ, chỉ cảm thấy cô quá mức âm tình bất định, thật sự đáp lại câu nói kia, gần vua như gần cọp.


Nàng có chút rõ ràng Mục Dạ vì sao luôn ở đất phong, chờ nàng vết thương tốt rồi, trước hết rời khỏi cấm cung, ở lại ngoài cung.
Khi bữa tối, ít đi tư thế giương cung bạt kiếm, hai người cũng cực kỳ yên tĩnh.
Sau bữa ăn, tiếng sấm lên, đi kèm tia sét, phong trì điện chí, cung nhân vội vàng đóng cửa sổ, sấm mùa xuân Kinh Trập (khoàng ngày 5 hoặc 6 tháng 3).
Trong tẩm điện chỉ một giường, Mục Tương Lạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài điện, ánh mắt không ngừng hướng về chỗ Y Thượng Vân nơi đó, suy tư không có kết quả, nghĩ rằng chính mình không cách nào rời đi, cũng là thoải mái rồi.

Tấm giường kia đủ có thể chứa đựng bốn, năm người, nàng ngủ bên trong là tốt rồi.
Rửa mặt xong, nàng tùy ý nằm ở bên trong, cự ly cùng rìa ngoài cách hai cánh tay, còn cảm thấy rất tốt.

Đế vương mọi việc phức tạp, đợi cô đến, tất nhiên phải giờ tý, nàng tự mình an tâm mà ngủ.
Quả nhiên, sau khi nàng ngủ say, Y Thượng Vân cũng không đi vào phòng.

Nàng ở sau bàn ngồi ngay ngắn hồi lâu, mấy ngày đọng lại chính vụ rất nhiều, hôm nay nếu không hoàn thành, cũng sẽ kéo dài tới ngày mai, ngày qua ngày, không hề dừng.
Sau khi cô xử lý xong, tinh thần còn ổn, cũng không uể oải, nhấc chân đi tới nội thất, người trên giường nhỏ núp ở bên trong, dưới ánh nến tối tăm không thấy rõ thần sắc của nàng, cô không tên cười cười, cảm thấy nàng có chút đáng yêu.
Sau khi tắm rửa trở lại, cô nằm ở rìa ngoài, nhìn đứa trẻ giữ một khoảng cách cùng cô, bất đắc dĩ vừa buồn cười, cũng không tính toán cùng nàng.

Ban đêm sấm sét một tiếng qua một tiếng, quấy nhiễu người khó có thể ngủ yên, nàng lăn lộn khó ngủ, mở mắt nhìn cái đó, nhìn đến nhập thần, không nỡ lòng bỏ dời đi nửa phần, cả đứa trẻ tỉnh lại cũng không biết.
Tiếng sấm quá lớn, Mục Tương Lạc bị đánh thức, mở mắt thì va vào trong mắt bệ hạ, trong lòng hồi hộp, buồn ngủ dọa đi rồi, nàng lại hơi co lại trong chăn, chỉ coi như chưa tỉnh.
Động tĩnh lần này của nàng, đương nhiên rơi vào trong mắt Y Thượng Vân, cô vươn mình, nằm thẳng trên giường nhỏ, vốn là người ít lời, lúc này cũng không nói nữa, đóng lại con ngươi đi ngủ.
Mục Tương Lạc thăm thẳm nhìn vài lần, bên tai lại là một tiếng sét, làm sao ngủ..

Ban ngày nàng ngủ đến cũng nhiều, trước mắt thức tỉnh, thì không buồn ngủ nữa.


Nàng vươn mình, hướng về vách tường, cả người vùi vào trong gấm.
Vốn cho là khó có thể ngủ, ai biết lại bất giác đã ngủ, tâm trạng thật là yên lòng.
Mưa xuân qua đi, chính là tháng ngày sáng sủa.

Mục Dạ tiến cung, muốn mời Y Thượng Vân đến xem đá cầu, nỗ lực từ chỗ cô cầu xin một bức bản vẽ đẹp, cho rằng điềm tốt của đá cầu.
Y Thượng Vân phiền phức vô cùng, hất tay cho hắn một bức sách cổ danh gia, làm sao hắn lại công bố không muốn sách cổ không đáng giá bằng bản vẽ đẹp của bệ hạ.
Mục Tương Lạc từ giữa phòng đi ra, bị hắn lớn tiếng quấy nhiễu, cũng có chút phiền chán, liền nói: "Sách cổ so với bản vẽ đẹp bệ hạ đáng giá, nhị điện hạ chê không tốt, chính mình vẽ một bức coi như bóng màu."
Mục Dạ hồi lâu không thấy nàng, lần trước bị tiểu nha đầu Thái Nhất Môn dọa đến hồn vía lên mây, suýt nữa cho rằng nha đầu này chết, khổ sở hết mấy ngày.

Trước mắt lại sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, còn dám đem lời kích hắn.

Hắn cầu không được bệ hạ, nghĩ tới nha đầu này kỹ thuật vẽ không tầm thường, liền tiến lên lôi kéo nàng đi trận đá cầu.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Hắn đạt thành mục đích, Mục Tương Lạc lại là cả kinh, nơi này cách trận đá cầu rất xa, nàng vết thương chân vẫn còn, chỉ sợ khó có thể đi qua, nàng vội từ chối: "Nhị điện hạ, đi cầu bệ hạ khá là thỏa đáng, ta không giỏi hội họa."
Mục Dạ không tin, phản thần cùng kích: "Tương truyền công chúa An Ninh thông thái tuyệt vời, nghĩ đến ngươi giả mạo này cũng là không tầm thường, ta chuẩn bị cho ngươi giấy bút xong rồi."
Logic có chút miễn cưỡng, Mục Tương Lạc đẩy hắn ra, lại e ngại hắn bắt con mèo đến dọa chính mình, đi nhanh hai bước, trốn đến phía sau Y Thượng Vân, nửa đùa nửa thật nói: "Nhị điện hạ tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ta sai rồi."
"Tam điện hạ ngoan thuận rất nhiều, hiếm thấy, nếu đã ngoan thuận như vậy, không được phụ một phen tâm ý bản bản điện hạ." Mục Dạ mỉm cười nhìn nàng.
Mục Tương Lạc đâu chịu đồng ý, đang muốn từ chối, lại nghe Y Thượng Vân nói: "Đi đi, coi như giải sầu, cả ngày ở đây cũng vô hứng."
Mục Tương Lạc kéo kéo vạt áo của cô, âm thầm lắc đầu, Y Thượng Vân vỗ vỗ tay nàng, khuyên bảo nàng: "Ngươi đi trước, trẫm lại đi đón ngươi trở về."
Mục Dạ lôi nàng liền muốn đi, bị Y Thượng Vân mắt lạnh nhìn một cái, hắn lập tức dừng tay, nhẫn nại chờ nàng thay y phục, thay y phục xong hai người mới chậm rãi rời khỏi.
Bên tai cuối cùng cũng coi như thanh tịnh một chút, Y Thượng Vân tâm tư lại trở về trên công văn, chẳng biết lúc nào, thừa tướng cầu kiến, là vì chuyện giúp nạn thiên tai.

Trình lên kế sách, Y Thượng Vân tinh tế nhìn, gật đầu đồng ý, việc này tính sẵn rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn quang sắc ngoài điện, đứng lên nói: "Ôn Ngọc, ngươi cùng trẫm đi trên sân đá cầu xem thử, Mục Dạ ngày ngày đá cầu, cũng không biết có lạc thú gì, trẫm nhớ tới không sai, trưởng tử ngươi cũng ở."
Ôn Ngọc cười nói: "Vâng."

Đi tới trận đá cầu ở ngoài, bầu trời vạn dặm không mây, khắp nơi xanh tươi, trận ở ngoài cây cỏ xanh um, trên sân hai đội binh sĩ, thân hình nhạy bén, trong sân qua lại.

Cách đó không xa trên khán đài có một thiếu nữ, lẳng lặng đứng thẳng, trước mặt bày một giá tranh, hết sức chăm chú, tâm tư ở trên bút.
Y Thượng Vân vẫn chưa đến gần, nhìn thiếu nữ, trò cười: "Ôn tướng, trẫm tìm một học sinh cho ngươi thế nào?"
Ôn Ngọc khiếp sợ, vội khom người ấp lễ, "Thần kinh hoảng, tam điện hạ thiên tư thông minh, tất không kém hơn thần, thần vô năng lực giáo dục nàng."
Đế vương không hề bị lay động, "Ôn tướng học trò khắp thiên hạ, cũng không nhiều một mình nàng."
Cô quyết định chủ ý, muốn đem Mục Tương Lạc giao cho nàng dạy dỗ, văn võ cả triều, chỉ có Ôn Ngọc thích hợp.

Ôn Ngọc tất nhiên là khổ không thể tả, vị tiểu tổ tông kia tự phế linh lực là chuyện cũng dám làm, ở bên cạnh nàng, cả ngày cùng nàng đấu trí đấu dũng, nhất định phải thật nhiều phiền phức.
Ôn Ngọc làm sao cũng không dám đáp ứng, một chút suy nghĩ, lại nói: "Bệ hạ sao không tự mình dạy dỗ, nghĩ đến tam điện hạ cũng ngoan ngoãn nghe lời."
Bệ hạ mấy ngày nay đều ở Trung Cung, thừa tướng có chuyện quan trọng, đã từng đi Trung Cung xin chỉ thị, thường xuyên qua lại, liền gặp tam điện hạ mấy lần, thật là yên tĩnh, so cùng Ôn Tịnh nhảy nhót, nàng vẫn là yêu thích đứa trẻ nhã nhặn lịch sự.

Tam điện hạ mặc dù yên tĩnh, tâm kế thâm hậu thế nào, chuyện hỏa thiêu Trung Cung, rõ ràng trước mắt.

Vì an ổn của mình, không thể nhận, vạn không thể nhận.
Nàng từ chối đến quả đoán, Y Thượng Vân cũng không miễn cưỡng, chuyện như vậy vẫn còn hai bên tình nguyện, Ôn Ngọc không muốn, miễn cưỡng nhận rồi, cũng sẽ không để tâm đi dạy.

Cô liền nói: "Khanh không cần vội vã trả lời trẫm, mà trở lại suy nghĩ một chút, trẫm cũng đi hỏi một chút ý nguyện của đồ vật nhỏ kia."
Cô nhấc chân đi tới, trên khán đài chỉ một mình đồ vật nhỏ kia, sau khi đến gần, quan sát được nàng vẽ, dùng màu thỏa đáng, bức vẽ kia chăm chú hội cảnh, giữa trường binh sĩ tư thái sơ lược, không cách nào hiện ra sức mạnh linh hoạt.

Có lẽ là đồ vật nhỏ chỉ biết vẽ cảnh, với nhân vật cũng không am hiểu.
Y Thượng Vân nhìn qua, giữa lông mày nhiễm phải một chút ý cười, "Cảnh sắc này của ngươi không tệ, nhị điện hạ nếu như thấy được ngươi đem hắn vẽ đến ốm yếu như vậy, chắc chắn hối hận mời ngươi tới."
Lời vừa nói, Mục Tương Lạc cũng biểu hiện khổ não, âm thầm lắc đầu: "Ta bình thường chỉ vẽ cảnh, lần đầu vẽ nhân vật, hiện không ra phong thái trên trận."
Hết chương 52.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui