Về đến nhà Hà Tu Ý cũng hiểu rõ, đoàn phim《Gia tộc》 này sẽ không có bất kì liên hệ gì với anh, diễn viên, đạo diễn trong một ngày ngắn ngủi đã một đi không gặp lại.
Anh phải thừa nhận, diễn cùng Tả Nhiên là một lần trải nghiệm khó có được, cho dù anh chỉ là một thế thân nhỏ. Anh bị đối phương làm cảm động, quá nhập tâm vào cốt truyện, phát huy năng lực cực hạn và tìm được điểm mới của mình. Anh xuyên qua thời không, cảm hoài với thế giới lại càng thêm mạnh mẽ. Loại cảm giác này khi diễn vai mà anh được nhận giải Nam phụ xuất sắc nhất cũng không có. Chỉ là...... Những đoàn phim tựa như ánh sáng chớp lóe ấy, ánh sáng vô cùng loá mắt, thậm chí có thể chẻ ra bóng đêm, lại tất nhiên không có khả năng ở đó dài lâu.
Năm ngày, đã là cực hạn anh có được.
Hà Tu Ý vẫn chưa hết hi vọng mà đắm chìm trong hoài niệm, mà hôm sau rời tổ anh đã tích cực tìm kiếm những vai có thể diễn. Anh biết rõ, chỉ có cần cù, mới có thể giúp anh một ngày kia chân chính gia nhập đoàn phim giống như《Gia tộc》.
Sau khi hưởng qua tư vị diễn cùng Tả Nhiên, tiếp tục đần độn có vẻ vô cùng gian nan. Có đôi khi anh cảm thấy, mình như là một người ngăn cách với thế nhân, vô tình từ bên trong đi đến bên ngoài, trong khi còn ngơ ngác, thình lình thấy ánh đèn sáng trưng của đoàn tàu xé bóng tối mà đi, cái loại chấn động lại khó hướng tới này lại từ trong lòng hủy diệt.
Anh rất hy vọng...... Có ngày có thể lại cùng Tả Nhiên đóng phim, rồi sau đó nói cho đối phương, là ở đoàn phim《Gia tộc》làm thế thân mấy ngày làm anh trở nên nỗ lực gấp bội.
Chỉ là lúc ấy, Tả Nhiên có lẽ đã sớm quên anh.
Tả Nhiên làm người lạnh lùng như vậy, đại khái...... Là sẽ không nhớ rõ.
Tuy rằng có địa chỉ liên hệ của Tả Nhiên, nhưng Hà Tu Ý chưa từng chạm qua ba trang giấy kia. Hai người họ căn bản cũng không thân, chủ động gọi điện thoại, gửi tin nhắn không khỏi bị nghi là "ôm đùi vàng". Anh chỉ đặt cẩn thận ở ngăn kéo đầu giường, trong lòng coi "Có một ngày có thể làm như không có việc gì mà theo liên hệ trên giấy liên lạc với Tả Nhiên" trở thành mục tiêu quan trọng.
Nhưng thật ra Tả Nhiên, có lần từng gửi nhầm tin nhắn đến cho anh.
Ngày đó, buổi sáng Hà Tu Ý rời giường thì thấy tin nhắn. Trong đó chỉ có mười sáu chữ: 【Chiêm bỉ nhật nguyệt, du du ngã tư. Đạo chi vân viễn, hạt vân năng lai.】
"......?" Hà Tu Ý biết, đây là một câu trong Kinh thi, ý tứ là, ngắm nhìn ánh trăng, tưởng niệm bồi hồi. Đường xa mây mù, nào hay ngày về.
Sau đó, một phút đồng hồ sau, cùng dãy số lại gửi tới một tin nhắn: 【Ngại quá, gửi nhầm người.】
【Gửi nhầm?】
【Thẩm Viêm phải nói với Tống Chí một câu thơ, Lý đạo cho rằng câu ban đầu của biên kịch làm không tốt, bảo tôi chọn câu mình có cảm tình, lại trao đổi với tổ biên kịch một chút. Có biên kịch tên hơi giống anh, tôi cầm di động của Lý đạo, nhìn nhầm chữ. Tả Nhiên.】
Hà Tu Ý tính tình tốt, vội vàng nói:【Không sao đâu.】
.......
Sau khoảng một tuần rời tổ, Hà Tu Ý kinh ngạc phát hiện, mình bị lâm vào cảnh xấu hổ.
Ngày đó, bạn tốt Thẩm Hành nhét anh vào đoàn phim《Gia tộc》 dùng giọng nói phẫn nộ bảo anh lên mạng search tên của anh.
Hà Tu Ý hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Thẩm Hành nói: "Việc cậu làm lõa thế, bị người đăng lên mạng rồi!"
"......" Hà Tu Ý ngồi trước máy tính, hít sâu một hơi, gõ xuống ba chữ "Hà Tu Ý".
Tin tức thứ nhất là: 【Nam phụ xuất sắc nhất ngày xưa nay đã thành lõa thế.】
Tin thứ hai là: 【Thế thân trong phim mới của Liễu Dương Đình lại là Hà Tu Ý.】
Tin thứ ba là: 【Liễu Dương Đình, Hà Tu Ý giống nhau, Hà Tu Ý tự nguyện làm thế thân cho Liễu Dương Đình.】
Mấy trang lớn cũng đăng lại tin này, không ít thuỷ quân không ngừng đăng lại mấy thứ này.
Hà Tu Ý xoẹt xoẹt click mở tin tức, thấy rất nhiều người xúc động trước tin hot, rồi sau đó phát hiện đông đảo phóng viên giải trí đều dùng bút pháp hương diễm "thương thay" anh đã trụy lạc đến nỗi phải làm lõa thế. Ảnh đính kèm, là tấm ảnh chụp mặc áo tắm ở ngày diễn đầu tiên —— chỉ có ngày đó, bởi vì không phải cảnh làm tình, Lý đạo không thanh tràng, rất nhiều người ở đó. Ảnh chụp hơi mờ, nhưng vẫn nhìn được ra.
Về phương diện khác, Liễu Dương Đình tất nhiên có vẻ khác các tiểu thịt tươi còn lại —— Nam phụ xuất sắc nhất ngày xưa tự nguyện học kĩ thuật diễn của cậu ta! Nói như vậy, thế thân cũng vẫn phải học hỏi kỹ thuật diễn, họ bắt buộc phải học ngôn ngữ cơ thể của chính chủ.
Nhìn từ bài đăng, ảnh chụp, nhìn không ra là ai giở trò quỷ.
Hà Tu Ý tìm tòi một chút xem mấy trang đăng tin tức đó lúc trước có từng đăng tin của Liễu Dương Đình hay không, phát hiện 80% trang web đăng tin lõa thế sớm nhất lại thường xuyên đăng tin của cậu ta, mà mấy Weibo đăng lại kia, nhìn lại cũng thường xuyên chuyển phát tin tức của Liễu Dương Đình.
Hà Tu Ý đã biết, Liễu Dương Đình chán ghét anh, hy vọng anh không còn tiền đồ.
Đến tột cùng là vì cái gì chứ? Bởi vì sự kiệc tát làm cho thể diện cậu ta hoàn toàn không còn nữa à? Cho nên hy vọng danh dự của anh cũng bị vứt vào bãi rác sao? Đồng thời nâng bản thân lên luông? Hà Tu Ý cảm thấy buồn cười.
Anh kỳ thật còn rất bình tĩnh, thậm chí còn không tức giận như Thẩm Hành.
Nếu anh thật sự làm, bị người biết cũng chẳng sao, huống chi cái nghề này cũng không có mất mặt gì. Cũng không biết là vì sao, sau khi tự mình trải qua nhiều đãi ngộ bất công, anh dường như lại trở về thời kì phản nghịch thời niên thiếu —— cái gì mà người đời càng trào phúng, anh lại càng phải coi trọng. Anh nghĩ: Lỏa thế cũng là một loại diễn viên, vì sao luôn phải thừa nhận ô ngôn uế ngữ?
Hơn nữa, đi theo mẹ ở các bệnh viện bôn ba 5 năm, Hà Tu Ý sớm đã đã ngộ ra rất nhiều rất nhiều chuyện. "A hãm hại B, B hãm hại A" linh tinh lục đục với nhau, anh thấy thật sự là nhàm chán —— so sánh với chuyện quan trọng nhất đời người là sinh tử, thế này đã tính là gì?
..........
Nhưng mà, tuy rằng Hà Tu Ý không sao cả, người khác lại gặp rắc rối.
Phó đạo diễn Trương Hi lòng nóng như lửa đốt mà chạy đến bên Lý Triều Ẩn: "Tả ảnh đế lại gây hấn rồi!!!"
"...... Gây hấn?"
"Tả ảnh đế chơi lớn, hơn nữa còn là loại làm trời cao khóc than!"
Lý Triều Ẩn hoàn toàn không có cách nào tin nổi: "Không thể nào, chưa từng nghe nói qua Tả Nhiên gây hấn."
"Chúc mừng chú ạ," Trương Hi nói, "Chú rất là may mắn, Tả ảnh đế lần đầu tiên gây hấn lại rơi xuống tay chú."
Lý Triều Ẩn hỏi: "Cậu ấy làm gì rồi?"
Trương Hi đau đầu mà đáp: "Cậu ấy muốn đổi Liễu Dương Đình, giao nhân vật Tống Chí cho Hà Tu Ý, nếu không cậu ấy sẽ hủy hợp đồng, đền tiền, lượn khỏi đoàn phim."
"...... Ha?" Lý Triều Ẩn cho rằng chuyện này quả thực là thiên phương dạ đàm, "Cậu ấy điên rồi à? Tiền thật ra là việc nhỏ, quan trọng nhất chính là, tính chuyên nghiệp của cậu ấy sẽ bị nghi ngờ."
"Không hiểu nổi...... Chắc là điên mất rồi......"
"Tôi đi xem xem."
Chuyện này gấp.
Lý Triều Ẩn bước nhanh tới chỗ Tả Nhiên, ánh mắt như thể càng cao hơn, tựa hồ tùy thời đều có thể rót cho người một ly rượu độc: "Trương Hi nói cháu có yêu cầu vô lý?"
"Không phải vô lý." Tả Nhiên gây hấn mà vẫn vô cùng tao nhã quý tộc như cũ, "Liễu Dương Đình làm cái gì không phải là chú cũng biết à?"
"Không có chứng cứ," Lý Triều Ẩn kỳ thật không muốn quan tâm những việc ngoài diễn, ông chỉ hi vọng quay ra một bộ phim xuất sắc, "Hơn nữa, còn không phải chỉ là thế thân à?"
Lõa thế mà thôi...... Một thế thân, vẫn là người hạ tiện, không có đoàn phim nào sẽ vì một lõa thế mà ra mặt. Điểm này, Liễu Dương Đình biết, Lý Triều Ẩn biết, Trương Hi biết, toàn đoàn phim đều biết, chỉ có Tả Nhiên vẫn không chịu biết.
Tả Nhiên nói với Lý Triều Ẩn: "Hà Tu Ý diễn rõ ràng tốt hơn, nói đến cảnh diễn bạt tai kia đi, chẳng lẽ Lý đạo chú nhìn không ra chênh lệch à?"
Lý Triều Ẩn đương nhiên có thể nhìn ra. Liễu Dương Đình cũng không tồi, nhưng mà, không cùng level với Hà Tu Ý, không so nổi, ai cũng không thể phủ nhận.
"Đổi đi, thừa dịp bây giờ còn chưa có diễn được nhiều cảnh." Tả Nhiên nói, "Chú còn muốn "hoàn mỹ" không? Chú còn muốn lấy giải thưởng không? Chú còn muốn danh tiếng không? Chỉ cần tìm được chứng cứ cậu ta làm lộ tin tức, hẳn là theo lý phải hủy hợp đồng. Nếu không được, vậy thì để cháu, tiền vi phạm hợp đồng cháu trả."
"Không đơn giản như vậy." Lý Triều Ẩn nói, "Lại lạc đề rồi. Cho dù để cháu chịu phí, hai diễn viên chính ầm ĩ đến loại tình trạng này cũng không phải việc hay ho gì, sợ có ảnh hưởng tiêu cực."
"Chú suy xét một chút đi." Tả Nhiên rũ mắt xuống, "Thái độ của cháu đã rõ —— có cậu ta không có cháu, có cháu không có cậu ta, quyết không nuốt lời."
"......"
"Cháu rất xin lỗi, diễn cùng cậu ta, cháu làm không được."
Lý Triều Ẩn thở dài một hơi: "Tả Nhiên, lúc trước, Liễu Dương Đình là cháu đề cử đấy." Sau khi biết mình được Tả ảnh đế đề cử, Liễu Dương Đình cười đến má lúm đồng tiền cũng lõm sâu, mang theo một tia thẹn thùng, căn bản nhìn không ra...... Lại là loại người này.
"Là cháu không đúng." Tả Nhiên rũ mắt, lông mi dài để lại trên làn da cái bóng mờ nhạt, "Cháu lúc ấy...... Quá tin tưởng ngoại hình."
Tác giả có lời muốn nói:
Ảnh đế nội tâm gió bão khóc thút thít: Tôi không cần người xấu đóng vai tình nhân! Tôi muốn vợ! Cho tôi vợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...